Danh sách Chapter

Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Mạc Kình Thương buông điện thoại xuống, một lần nữa bưng lên chén cháo trước mặt, nói:
"Hắn hiện tại cũng chỉ là một tên dựa vào phụ nữ kiếm ăn thôi, cũng không có gì đáng ngại."
"Vâng." Mạc Khải Ca gật gật đầu, sau đó lại nhìn như có chút lo lắng nói:
"Vậy...!chúng ta có cần gặp hắn không?”
Thanh âm của Mạc Kình Thương tuy rằng nhàn nhạt, nhưng uy nghiêm đã bắt đầu tản ra:
"Không cần.

Nếu coi một người bị trục xuất làm đối thủ, chính là tự làm cho mình thấp kém, hiểu không?”
“Con hiểu rồi.

Cám ơn bố đã dạy dỗ!”
Đầu Mạc Khải Ca cúi xuống thật sâu, sát khí trong mắt lại lóe lên.
"Sư phụ, ngươi cảm thấy hắn thế nào?”

Mộ Mộc cùng Cơ Ngưng Vũ ở cách khách sạn Mạc Phàm khoảng năm kilomet.
Theo kế hoặc của Mộc tiểu thư, cô sẽ ở lại đây cho đến khi gia tộc phái người đến "chia rẽ" mình và Mạc Phàm.
"Không tệ lắm."
Khi Cơ Ngưng Vũ trả lời những lời này, rất nhiều hình ảnh hiện lên trước mắt cô.
"Đánh giá đơn giản như vậy?" Mộ Mộc nói: "Nhưng rất ít nam nhân có thể được sư phụ khen ngợi, ba chữ này đánh giá kỳ thật đã rất cao.


Cơ Ngưng Vũ bình thường cao lãnh đến cực điểm, đối với nam nhân cho chưa bao giờ phải giả vờ nói chuyện.
Một số nhân vật quyền cao chức trọng của Mộ gia từng bày tỏ hảo cảm, nhưng Cơ Ngưng Vũ chưa bao giờ đáp lại.
Im lặng một chút, Cơ Ngưng Vũ lại bổ sung một câu: "Là một người đáng tin cậy.


Cơ Ngưng Vũ biết với dung mạo của mình, sau khi được.


Mạc Phàm cứu vẫn có thể giữ được hoàn mỹ.

Người đàn ông như vậy sẽ không lợi dụng sự nguy hiểm của người khác để làm chuyện tầm phào, có thể bảo vệ điểm mấu chốt của mình.
Lần đó tỉnh lại sau hôn mê, việc đầu tiên Cơ Ngưng Vũ làm không phải là kiểm tra vết thương, mà là cảm giác tình huống trên thân thể một chút.

Khi chắc chản cơ thể mình không bị đụng chạm qua, nàng cũng thở phào nhẹ nhõm, đối với Mạc Phàm cảm kích cũng nhiều hơn một chút.
Phần cảm kích đó, cô vẫn còn nhớ cho đến bây giờ.
Mộ Mộc quay đầu nhìn nghiêng mặt xinh đẹp của Cơ Ngưng Vũ, giống như là nhớ tới cái gì, liền hỏi:
“Sư phụ, món ăn đó con cũng ăn rồi, hình như không có mù tạt, sao người lại khóc vậy?”
Mộc Mộc thật sự khó hiểu, cho dù trong món ăn có mù tạt, lấy thực lực của sư phụ cũng có thể dễ dàng áp chế loại khó chịu này, vì sao hai mắt lại đỏ lên?
Cơ Ngưng Vũ nghe xong lời này, sắc mặt không thay đổi, nhưng ánh mắt hơi ngưng lại.

Cũng không có giải thích, mà trực tiếp nhắm mắt dưỡng thần.
Mộ Mộc cũng không nghĩ nhiều, dù sao thái độ ngày thường của sư phụ cũng trên cơ bản cũng lạnh lùng như vậy.
Sau khi trở lại khách sạn, Cơ Ngưng Vũ cũng không lập tức tắm rửa nghỉ ngơi, mà nửa giờ sau lại rời khỏi phòng.
Sau khi ra khỏi cổng khách sạn, Cơ Ngưng Vũ bước nhanh đến chỗ ở của Mạc Phàm.
Khoảng cách mấy km, đối với võ giả thực lực như nàng mà nói căn bản không tính là cái gì, không tốn bao nhiêu thời gian..

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận