Danh sách Chapter

Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Mạc Phàm hiển nhiên rõ ràng cảm nhận được địch ý này, thản nhiên mỉm cười:
“Cám ơn!”
Bạch Chấn Dương nhìn chăm chăm vào mắt Mạc Phàm: "Hy vọng anh có năng lực chăm sóc Hiểu Y thật tốt."
Sau đó càng tăng thêm giọng điệu:
“Không biết lần sau gặp lại, anh còn có thể cười sáng lạn như vậy không!”
Bị mất mặt như vậy, Bạch Chấn Dương đương nhiên không.

có ý định ở lại đây ăn tối, mang theo mấy người nổi giận đùng đùng rời khỏi.
Chờ bọn họ rời đi, Hà Tiểu Y lè lưỡi với Mạc Phàm:
“Anh rể, anh sẽ không trách em tự ý làm loạn, lấy anh ra làm lá chắn chứ?”
"Đương nhiên là không." Mạc Phàm lắc đầu cười, nhưng khi nhớ tới biểu tình vừa rồi của Bạch Chấn Dương, vẻ mặt nhất thời lạnh đi một chút:
"Hiểu Y, tâm tính người bạn học này của em không đúng lắm, sau này phải cẩn thận hơn."
Hạ Tiểu Y cười rạng rỡ: “Em cũng không lo lăng, có anh rể ở bên cạnh em rồi.”
Hạ Thiên Kỳ bên cạnh nghe vậy cũng mím môi cười, tuy rằng nàng không nói thêm gì, nhưng cũng đồng ý với với lời này của Hạ Hiểu Y.

Trong lòng cô tràn ngập cảm giác an toàn.

Tất cả đều do.

Mạc Phàm mang đến.

Bọn họ cũng không phải sợ những chuyện tương tự chuyện Tống Viễn Đông nữa.
Sau khi rời khỏi nhà hàng, Bạch Chấn Dương hung hăng đạp mấy cước vào chiếc xe đắt tiền của mình, cho đến khi cửa xe bị móp, biến dạng nghiêm trọng mới dừng lại.
“Bạch thiếu, chúng ta tuyệt đối không thể bỏ qua cho.

hằn!" Người đàn ông đeo kính kia nói:
"Cậu xem bộ dáng Hạ Hiểu Y kia, vừa nhìn là đã biết ngày thường bị chơi rất tốt, đáng ra nó nên thuộc về Bạch thiếu...”
Hắn còn chưa nói xong, liền bị tát một bạt tai!
"Câm miệng! Nếu như còn nói những lời như vậy khiêu khích ta, ta trực tiếp đánh gãy chân của ngươi!" Bạch Chấn Dương tức giận đến không chịu nổi, cảm thấy tát xong một cái còn chưa nguôi giận, lại đưa tay liên tiếp tát thêm mấy cái.
“Hạ Hiểu Y, cô rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.


Tôi có hàng trăm cách để khiến cô phải quỳ xuống cầu xin tôi!” Bạch Chấn Dương nói đến đây, trên mặt hiện lên vẻ âm hiểm, ngay sau đó liền lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gọi điện thoại.
"Mẹ, nói với cha giúp con xóa thông tin đăng ký của một người." Bạch Chấn Dương cười lạnh nói:
"Cô ấy muốn thi vào Đại học Ninh Châu, nhưng con lại muốn cô ấy không thể nào học được.

Cô ta cũng không hề biết gia đình chúng ta có trọng lượng như thế nào trong hệ thống giáo dục của tỉnh Liêu Giang!”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nữ: “Chà, xem nào, người này làm gì khiến cho con trai của mẹ không vui à?”
“Vâng.

Cô ấy tên Hạ Hiểu Y, là một người khiến con mất hết mặt mũi!” Bạch Chấn Dương trên mặt đầy âm trầm.
“Được, vậy mẹ giúp con hả giận.

Khiến một Hạ Hiểu Y không thể nhập học chỉ là một chuyện nhỏ thôi, cũng không cần cho cha con biết.” Mẹ của Bạch Chấn Dương nở nụ cười: "Dù sao, phu nhân của Giám đốc Sở Giáo dục tỉnh Liêu Giang cũng có chút quyền lực nha!”
Bạch Chấn Dương nghe xong, do dự một chút, lại hỏi: "Nếu bố phát hiện, ông ấy có không vui không mẹ?”
“Ông ấy có gì mà không vui? Không có sự giúp đỡ của ông ngoại, ông ấy có thể làm Giám đốc Sở Giáo dục sao?” Mẹ của Bạch Chấn Dương khinh thường cười, rồi lại nói:
"Đúng rồi, mẹ sẽ bảo Bạch Tam Diệp mấy ngày tới đến giúp con.

Với thực lực của hẳn, con sẽ chẳng cần sợ ai nữa!”.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận