Danh sách Chapter

Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Thiệu Quyên nhìn Bạch Chấn Dương thật sâu: "Bạn học.

Bạch, tôi biết bối cảnh của cậu rất tốt, nhưng chuyện đã đến nước này, cậu có thể cho tôi một lời giải thích không?"
“Giải thích? Tại sao tôi phải giải thích với cô? Chỉ vì cô lớn tuổi hơn tôi sao? Ngày thường không phải cô rất thích chỉ trích tôi sao? Bây giờ tôi đã tốt nghiệp, tại sao tôi còn phải nghe lời cô?”
Trong giọng nói của Bạch Chấn Dương đối với Thiệu Quyên cũng không có bất kỳ ý tôn trọng nào, mà tràn ngập khiêu khích.
Thậm chí ánh mắt của hẳn còn quét qua quét lại mấy lần ở vị trí lồi lõm trên người Thiệu Quyên! Cái gì tôn sư trọng đạo, đối với Bạch Chấn Dương là hoàn toàn vô nghĩa.
Nhìn thấy ánh mắt đầy xúc phạm của Bạch Chấn Dương, Thiệu Quyên tức giận đến nói không nên lời.
Mà Bạch Chấn Dương lại nhìn về phía Hạ Hiểu Y, mỉm cười nói:
"Nếu tối nay cậu đến nhà tôi xin lỗi, tôi có thể để Ninh Đại phát thư trúng tuyển cho cậu.

Qua đêm nay, cậu sẽ hết cơ hội”
Thật ra Hạ Hiểu Y không phải không đậu đại học Ninh Châu, mà thông tin điểm số cùng nguyện vọng đăng ký của

cô bị chặn lại trong hệ thống giáo dục tỉnh Liêu Giang, không truyền đến Đại học Ninh Châu!
"Tên khốn! Bạch Chấn Dương, cậu có biết cậu đang nói gì không?" Thiệu Quyên chỉ vào Bạch Chấn Dương, tràn đầy tức giận:
“Cậu đang phạm tội.

Nếu cậu vẫn cư xử như vậy, tôi sẽ báo cáo đến chỉ cục giám sát!”
"Báo cáo? Cô giáo này, nếu cô muốn sau này hối hận, có thể thử”
Một âm thanh tràn đầy áp bức từ bên ngoài lớp vang lên, không khí lập tức trở nên ngưng trệ.
Rất hiển nhiên, người lên tiếng này là một võ giải
Ngoài cửa lớp xuất hiện một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ mùa hè màu đen, đầu cạo trọc, dáng người cường tráng, một bên mặt có vết sẹo, trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng.
“Anh Tam Diệp!” Hai mắt Bạch Chấn Dương lập tức sáng lên!
Đây chính là Bạch Tam Diệp mà mẹ của Bạch Chấn Dương phái đi bảo vệ con trai! Cũng là một trong những vệ sĩ cao cấp của Bạch gia! Là người hung ác thô bạo, ra tay tàn nhẫn quả quyết, rất được lãnh đạo gia tộc coi trọng!
Ở sau lưng Bạch Tam Diệp, còn đi theo hai nam nhân, vẻ mặt cười lạnh nhìn về phía TỈ Quyên, toàn thân tràn đầy sức mạnh dao động.


Đều là võ giả!
"Nơi này là trường học, không phải nơi các ngươi làm bậy! Mau cút khỏi đây!" Thiệu Quyên không hề lùi bước, lớn tiếng quát.
Bạch Tam Diệp cười lạnh nhìn thoáng qua cô chủ nhiệm lớp xinh đẹp này, nham hiểm nói:
"Tôi khuyên cô nên biết điều một chút, tốt nhất đừng coi lời nói của tôi như gió thoảng, nếu không...!Chậc chậc...!”
Ánh mắt của hản lại nhìn chăm chăm dưới thắt lưng của Thiệu Quyên, trong đó ý tứ không cần nói cũng biết!
Hạ Hiểu Y hai tay đập bàn, đột ngột đứng dậy:
"Có việc gì thì cứ nhằm vào tôi, chuyện này không liên quan gì đến cô Thiệu, đừng làm khó cô ấy!"
Bạch Tam Diệp thấy thế liền mỉm cười nói:
"Rất tốt, tôi thích giao tiếp với người thông minh.

Vậy cứ theo lời Bạch thiếu mà làm.

Cô bé, tối nay chúng tôi chờ cô đến xin lỗi.

Nếu biểu hiện tốt, trưa mai cô có thể nhận được thư trúng tuyển của Ninh Đại”.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận