Danh sách Chapter

Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Tên vệ sĩ hoàn toàn không cảm thấy đau cho đến khi cánh tay của hẳn rơi xuống.

Hẳn ta quỳ xuống đất ôm lấy cánh tay bị đứt của mình, không khống chế được mà la thảm thiết!
"Trình tự tuyệt mật?" Sau khi nghe những lời này, vẻ mặt Hồ Vệ Bưu tràn đầy khiếp sợi
“Hồ thúc, trình tự tuyệt mật là cái gì?" Trình Thanh Dương run giọng hỏi.
Hồ Vệ Bưu cũng không có thời gian giải thích về trình tự tuyệt mật, nói với Trình Thanh Dương:
"Thanh Dương, ngươi đã không còn nhỏ, cuối cùng cũng nên hiểu được trên đời này có cái gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân đi!”
"Không! Thúc mau dẫn tôi chạy trốn đi! Nhanh lên!” Trình Thanh Dương rống lên, nhìn thấy Hồ Vệ Bưu làm dứt khoát thú nhận như vậy, hẳn càng thêm tuyệt vọng.
"Ta đã đáp ứng phụ thân ngươi, sẽ bảo vệ ngươi thật tốt, nhưng lần này, ta sẽ thất hứa" Hồ Vệ Bưu lắc đầu, trong ánh mắt hiện ra một mảnh xám xịt:
"Đối mặt với tinh nhuệ củ trình tự tuyệt mật, thà tự chặt một tay, còn hơn phải chết ở chỗ này”
Hồ Vệ Bưu là cao thủ, nhưng càng là cao thủ như vậy, càng có thể phán đoán tình thế rốt cuộc là như thế nào!
Nếu là chống cự, cũng chỉ có chết!
Hạ Hàn Băng nhìn đồng hồ, thanh âm như sương tuyết: "Còn hai phút nữa.”
Hồ Vệ Bưu nhìn Hạ Hàn Băng một cái, nói: "Ta tự mình làm.

Nói xong, hẳn nhặt một thanh kiếm từ mặt đất lên, vung mạnh xuống.
Xoạc!
Máu bắn tung tóe!
Một cánh tay đứt lìa ngay vai, rơi xuống đất!
Cơ mặt Hồ Vệ Bưu run lên, hẳn ta khịt mũi một tiếng, quần áo trên người lập tức ướt đẫm mồ hôi!
Từ sau khi Hồ Vệ Bưu trấn giữ Trình gia, còn chưa từng có thời điểm không chiến mà đầu hàng.

Nhưng lúc này đây, hắn ngay cả thử một chút cũng không có, liền trực tiếp tự chặt đứt một tay!
Trình Thanh Dương thấy thế, bị dọa đến ngất xỉu!
Ngay trong nháy mắt thân thể hắn ngã xuống, kiếm trong tay Hạ Hàn Băng lại lóe lên!
Ánh kiếm cùng với máu đồng loạt hiện lên.

Trình Thanh Dương bị đau đến tỉnh lại.
Hắn ngã xuống vũng máu, phát ra tiếng kêu thảm thiết không giống giọng người!

Hạ Hàn Băng nhìn đồng hồ đeo tay, lại nói: "Còn một phút nữa.
Những lời này là nói với các chiến binh tinh nhuệ mà nàng mang đến!
Dứt lời, ánh kiếm màu bạc lắc thành một mảnh!
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên! Tất cả vệ sĩ đều bị mất một tay!
Bạch Tam Diệp cùng Bạch Chấn Dương cũng không thể may mắn thoát khỏi!
Hạ Hàn Băng xoay người lại, nhìn Hạ Thiên Kỳ sắc mặt thoáng có chút trắng bệch, nhưng trạng thái coi như ổn định.
"Trong thế giới võ giả Nguyên Lực, đây là chuyện bình thường, cô phải làm quen đi”
Hạ Thiên Kỳ im lặng gật gật đầu, trong mắt càng kiên định thêm một phần.
Về phần Thiệu Quyên ở một bên, trên môi đã không còn huyết sắc, cô nắm chặt cánh tay Hạ Hiểu Y, miễn cưỡng không ngã xuống, mùi máu tươi nồng đậm làm cho dạ dày cô không khống chế được nổi lên cảm giác bưồn nôn.
Hạ Hiểu Y thì đi tới trước mặt Hạ Hàn Băng: "Chị xinh đẹp, chị nhất định sẽ bảo vệ tốt cho chị của em, đúng không?”
Hạ Hàn Băng nhìn Hạ Hiểu Y, rất nghiêm túc nói: "Không bao lâu nữa, chị của em sẽ không cần người khác bảo vệ, trong tương lai cô ấy còn có thể bảo vệ rất nhiều người.

Tin tôi đi”
Nước mắt Hạ Hiểu Y đã từ hốc mắt chảy ra, cô hít sâu vào mũi, nặng nề gật đầu.
Mạc Phàm đi tới trước mặt Hạ Thiên Kỳ, nhìn chăm chăm vào khuôn mặt thanh tú và hoàn mỹ của đối phương, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, anh đưa tay ra, ôm Hạ Thiên Kỳ vào lòng.
"Chờ ngày em tỏa sáng trở về!”
Gục mặt vào vai Mạc Phàm, ánh mắt Hạ Thiên Kỳ dịu dàng như nước, cô hít sâu một hơi, thì thầm bên tai anh:
“Sau đó...!em sẽ có thể sóng vai cùng anh!.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận