Danh sách Chapter

Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


"Chết tiệt, buông ra..."
Quyền Khôn Sơn chỉ có thể cảm giác được lực tay Mạc Phàm càng ngày càng mạnh, xương tay của hắn đều sắp bị bóp đến biến dạng!
Dưới loại tình huống này, Quyền Khôn Sơn hoàn toàn không thể sử dụng chút lực nào, chứ đừng nói đến việc đánh trả!
"Quyền hiệu trưởng, trong trường học này ông một tay che trời, nhưng ông không hiểu có cái gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!” Mạc Phàm giễu cợt nói, sau đó cổ tay văn một cái!
Rác!
Cổ tay Quyền Khôn Sơn trực tiếp bị bẻ gãy! Thân thể cũng bị xoay đến nửa vòng!
Hăn đau đến muốn phát ra tiếng hét, nhưng lúc này, tay trái Mạc Phàm lại nhẹ nhàng vươn ra, đẩy lên lưng Quyền Khôn
Sơn một cái.
Một đẩy này thoạt nhìn hời hợt, nhưng Quyền Khôn Sơn đã bay thẳng lên, đập mạnh vào tường!
Phanh! Một tiếng động khó chịu!
Mặt quyền Khôn Sơn và vách tường thân mật tiếp xúc cùng một chỗ!

Xương mũi trong nháy mắt vỡ vụn, máu tươi từ trong lỗ mũi mãnh liệt phun ra! Vài chiếc răng của hắn cũng bị đánh gãy, rớt ra ngoài.

Xương căm bị nứt.
Nếu không phải Mạc Phàm cố ý khống chế lực đạo, chỉ sợ đốt sống cổ của vị hiệu trưởng này cũng sẽ bị đánh gãy.
Lần này làm cho Quyền Khôn Sơn hoàn toàn mất đi sức
chiến đấu, trước mắt tối đen, mặt cọ vào tường, mềm nhữũn ngã trên mặt đất!
Mà trên tường trắng của văn phòng, đã lưu lại một vết máu thật dài!
Mạc Phàm quay đầu nhìn Thiệu Quyên, thấy cô nàng không bị dọa sợ thì liền cười nói:
"Khi nguyên lực ngày càng phổ biến, dùng nắm đấm giải quyết vấn đề hiệu quả có thể cao hơn một chút.

Nhưng mà dùng phương thức này trước mặt một giáo viên chuẩn mực thì có vẻ không đúng lắm nhỉ?”

Ngừng một chút, Mạc Phàm tiếp tục nói: "Cái này giống như...!xã hội thụt lùi?"
"Thiệu Quyên mỉm cười lắc đầu: "Không, quy luật tự nhiên là cá lớn nuốt cá bé.

Áp dụng vào cuộc sống cũng như vậy, kẻ mạnh mới là người thắng cuộc.

Tôi hiểu ra sự thật này có hơi muộn.”
Quyền Khôn Sơn đang choáng váng vì va chạm khi nãy, càng trở nên sửng sờ.

Thời điểm này mà hai người kia còn có thể trò chuyện? Hơn nữa còn là bàn luận triết lý nhân sinh?
Mạc Phàm nhìn thấy ánh mắt kiên định của Thiệu Quyên thì liền cười nói: "Có một tâm trí kiên định đã là bước đầu tiên dẫn đến thành công của một võ giả!”
Cũng không biết lúc Mạc Phàm nói những lời này có nhớ đến vòng eo mảnh khảnh, linh hoạt của Thiệu Quyên không nữa!
Mạc Phàm nói xong thì đi tới bên cạnh Quyền Khôn Sơn:
"Quyền hiệu trưởng, tôi biết ông muốn ôm đùi Bạch gia, nhưng tôi nhắc ông một chút, dưới tình huống bản thân còn khó bảo toàn, chân ai cũng không ôm được”
Quyền Khôn Sơn đương nhiên sẽ không nghi ngờ câu nói này, bởi vì người thanh niên trước mặt có thể dễ dàng bóp ch3t hắn!.


0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận