Danh sách Chapter

Chapter 308 Chapter 307 Chapter 306 Chapter 305 Chapter 304 Chapter 303 Chapter 302 Chapter 301 Chapter 300 Chapter 299 Chapter 298 Chapter 297 Chapter 296 Chapter 295 Chapter 294 Chapter 293 Chapter 292 Chapter 291 Chapter 290 Chapter 289 Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Môi của Diệp Thụy Nguyệt tái đi, mặt đỏ ửng.
Cô nói nhỏ: "Người Diệp gia, nhìn thấy Giang Hải giống như nhìn thấy ông cố.

Vì vậy, tôi phải quẩn chuyện này."
"Ồ?"
"Hóa ra chuyện đó là thật sao?"
"Nghe nói đây là nguyên văn lời của ông cụ Diệp."
"Giang Hải này là ai? Sao ông cụ Diệp lại nói như vậy?"
Ngay khi cô vừa dứt lời, xung quanh trở nên yên lặng lạ thường.
Bạch Hiệu nhìn chằm chằm Diệp Thụy Nguyệt, đôi mắt bỉ ổi không ngừng quan sát cô, nhếch mép liếm môi: "Đứa con hoang này đúng là có phúc mà.

Cô gái Diệp gia này, không tệ, không tệ..."
"Tốt hơn hết là anh không nên khiêu khích Diệp gia.” Lập Minh ở bên cạnh nhắc nhở: “Ông cụ Diệp là người có công hộ quốc đấy.”
“Xì, trước giờ tôi đã bao giờ dùng vũ lực để ép buộc phụ nữ chưa hả? Tưởng tôi cũng trói họ vào giường giống các người hả?"
“Tôi thích những người phụ nữ ngoan ngoãn phục tùng tôi, hơn nữa......!tôi sẽ để họ chủ động tiến đến.”
Lập Minh vẻ mặt kỳ quái, khinh thường bĩu môi.
Trong lòng thầm mắng anh ta thật sự là cầm thú, thủ đoạn chuốc thuốc đê hèn mà nói cứ như hay lắm ấy.
“Anh nghĩ cô ta có thể mang Giang Viên đi được không?” Lập Minh hỏi.
Bạch Hiệu cười tủm tỉm: “Mang đi được thì sao, mà không đi được thì lại sao?”
Quả thực, mặc kệ có thể mang đi được hay không, Giang Hải và Cục bảo mật số 13 coi như đã đối đầu với nhau rồi.
Lúc này, ngoài cửa vang lên một tiếng hét tức giận: “Tôi muốn xem kẻ nào dám động đến Giang Hải!” Tiếng quát giống như sấm sét, chấn động lòng người.
giọng nói tức giận này là một giọng nữ.
Ngoài cửa đại sảnh, một bóng người mặc bộ đồ màu chàm xuất hiện, sắc mặt u ám, ánh mắt nhìn Giang Hải mang theo sự u oán.
có khá nhiều người trong bữa tiệc đã nhận ra danh tính người phụ nữ và không khỏi bàng hoàng.
Hoành Độ Dương mặt vô cảm, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.
Lập Minh cau mày nghi ngờ: “Người này là ai?”
Bạch Hiệu bị cô gái trước mặt làm cho kinh ngạc, vẻ mặt đờ đẫn.
Khuôn mặt như tạc, khí chất cao ngạo, tựa như tiên nữ ở chốn thần tiên bước vào phàm trần.
Đôi mắt phượng xinh đẹp quét nhẹ, giống như một nữ hoàng giáng thế.
Chiếc váy màu chàm bồng bềnh đầy lôi cuốn xuất thần.

Tuy nhiên, người phụ nữ không có chút dịu dàng nào, mà thay vào đó là một thái độ hống hách.
Nhìn thấy người phụ nữ này, con ngươi của Đường Hiểu Trúc co rút lại, sắc mặt có chút xấu đi.
Rõ ràng là cô ta biết người này, trong lòng còn có chút sợ hãi.
“Người của tôi mà Cục bảo mật số 13 cũng dám động vào?” Người phụ nữ đứng trước mặt Giang Hải.
Đôi mắt xinh đẹp lóe lên sự lạnh lẽo: “Họ Giang, anh có ý gì đây?”
“Chạy cái gì?”
Phương Mỹ Kỳ có nói Tạ Hương Lam đang trên đường đến, Giang Hải thật không ngờ cô ta sẽ đến đây vào lúc này.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tạ Hương Lam, vẻ mặt của Giang Hải trở nên vô cùng kỳ quái.
Tên là Thục Nhi, khí chất xuất trần.
Tuy nhiên, tất cả những ai biết Tạ Hương Lam đều biết rằng, cô gái có khí thế bễ nghễ như phượng hoàng trắng này không khác gì một quả ớt cả.
Không biết có bao nhiêu người bị mê hoặc trước vẻ ngoài của cô ta, và cô ta không hề liên quan chút nào đến cái tên Thục Nhi của mình cả.
Giang Hải thậm chí còn coi cô ta như một nữ khủng long bạo chúa.
Anh chỉ biết cười khan: “Thục Nhi, em tới rồi?”
“Tôi bận chút việc ở bên này, không đi được.”
“Nếu không, việc đầu tiên tôi làm khi quay lại là đến tìm em rồi."
Tạ Hương Lam hừ lạnh: "Em còn lâu mới thèm không tin cái miệng của anh."
Quay đầu lại, nhìn chằm chằm Đường Hiểu Trúc: "Làm sao vậy? Cục bảo mật số 13 điên cuồng như vậy?"
“Cô mà cũng xứng để mang Giang Hải đi?”
Đường Hiểu Trúc vẻ mặt ủ rũ nói: “Tạ tiểu thư, tôi chỉ là làm theo mệnh lệnh.

Tôi không biết Giang Hải có quan hệ với cô.”
“Vậy bây giờ cô biết chưa?” Tạ Hương Lam nói: "Hãy quay về và nói cho cái tên Trình Tân Nghiệp đáng chết kia biết, Giang Hải là người của tôi."
"Bùm..."
Hiện trường giống như mới xảy ra một vụ nổ, tin tức này quá giật gân.
Ai mà không biết rằng Giang Hải là chồng của Cố Uyển Như.
Cố Uyển Như đờ đẫn, sững sờ nhìn Giang Hải, hoàn toàn sững sờ.
Cô biết là Lan Kiều có hôn ước với Giang Hải.
Tại sao lại xuất hiện thêm một người nữa?
Hơn nữa… còn xinh đẹp như vậy nữa!
Lan Kiều dùng ánh mắt dò xét nhìn Tạ Hương Lam, người phụ nữ này hình như có lai lịch không nhỏ, Đường Hiểu Trúc còn không thèm nể mặt chủ tịch Cơ, nhưng lại sợ cô gái này.
Sau đám đông, anh em Tần Hạo liếc nhìn tất cả mọi chuyện.

Giang Hải bảo bọn họ cứ để yên, hai người cũng nghe lời đứng yên xem chuyện vui.
Tần Hiên sờ môi, bội phục Giang Hải như nước sông dâng trào.
“Anh, anh nghĩ em phải đầu thai bao nhiêu lần mới sống được như anh Giang?”
“Đầu thai là một việc đòi hỏi kỹ thuật, nghe câu này chưa, đầu thai giốn như đi nhảy dù vậy.”
“Nhảy dù gì cơ?”
“Ném chú xuống giữa không trung, không thể tính toán được gì, rơi xuống gia đình như nào hoàn toàn phụ thuộc vào số mệnh.

Chúng ta không thể giống thiên bồng nguyên soái, chỉ cần ném xuống đầu thai vào chuồng heo cũng được.

Anh Giang, lúc rơi xuống đất đã dùng định vị rồi."
Tần Hiên nghe xong cảm thấy rất hợp lý, gật đầu như giã tỏi: "Em sẽ đi chọn 2 địa điểm rồi đốt cho cha mẹ của chúng ta, à không, tìm luôn bốn cái, để anh em chúng ta cũng có cái để sau này đi đầu thai cho tốt.”
Sắc mặt Giang Hải rất khó coi: "Đừng nói lung tung, lúc ấy là do sư phụ uống sau nên nói vui vậy thôi."
"Anh muốn phủ nhận sao?" Tạ Hương Lam nhướng mày: "Chúng ta đã thỏa thuận rồi cơ mà?"
Giang Hải có chút khó xử, rõ ràng là đuối lý.
Nói đến đây, Giang Hải thật sự rất muốn khóc rồi.
Sư phụ uống say nên đã hứa hôn cho anh và cô ta, làm sao anh có thể nhận được chứ.
Nếu trong lòng anh không có Cố Uyển Như, chắc là anh sẽ sẵn lòng cưới Tạ Hương Lam.
Vốn định dùng việc đấu võ để kéo dài, khi nào Tạ Hương Lam thắng Giang Hải rồi lại nói chuyện này.
Giang Hải nghĩ, Tạ Hương Lam chân tay mảnh khảnh, làm sao có thể là đối thủ của mình được.

Nên dù có hôn ước thì cũng không bao giờ có thể thành được.
Không ngờ...
Nói ra đều là nước mắt, Giang Hải lại thua triệt để, mặt mũi bị đánh bầm dập.
Đường Hiểu Trúc sợ thân phận của Tạ Hương Lam, nhưng vì nhiệm vụ, cô ta chỉ có thể kiên trì bước về phía trước.
“Tạ tiểu thư, thứ tôi nhận được tử lệnh, cho nên…”
Tạ Hương Lam nhìn chằm chằm vào cô ta: “Cô nói cái gì?”
Điều ngạc nhiên không phải là Giang Hải gây ra rắc rối nào đó, cho dù là rắc rối lớn, thì trong mắt Giang Hải nó cũng chẳng là gì cả.
Điều khiến Tạ Hương Lam ngạc nhiên là Cục bảo mật số 13 lại không biết trời cao đất rộng đến chọc giận Đế vương.
Cục bảo mật số 13, này chẳng khác nào con chuột nhỏ đòi ăn tranh với mèo, thèm ăn đến mức chán sống rồi sao.

Cô ta rất hiểu tính của Giang Hải, muốn lợi dụng Giang Hải, chờ đến kiếp sau đi.
Phất tay, kỳ lạ nhìn Giang Hải.
Lúc này, Giang Hải vẫn bị "khống chế".

Hai người của Cục bảo mật số 13 đang nắm cổ tay anh.
“Hôm nay có tôi ở đây, tôi muốn xem thử ai dám động đến anh ấy.” Tạ Hương Lam nháy mắt với Giang Hải, rất là nghịch ngợm.
Giang Hải quay đầu sang một bên, bà cô này, biết rõ là mình muốn tương kế tự kế mà còn chạy đến gây sự nữa.
Tính tình bạo lực của Tạ Hương Lam ai cũng biết, chuyện cô ta một lời không hợp nhào vào đánh đấm cũng không phải hiếm, điều quan trọng nhất là sức mạnh của người phụ nữ xinh đẹp này tỷ lệ thuận với giá trị nhan sắc của cô ấy luôn.
Giang Hải có phải là người đàn ông của cô ấy không?
Đường Hiểu Trúc thực sự cần phải cân nhắc xem liệu mình có thể chịu đựng cơn giận của Tạ Hương Lam hay không.
Lúc này, Đường Hiểu Trúc không chỉ nghĩ đến việc đưa Giang Hải đi, mà còn là nhiệm vụ phía sau.
Trình Tân Nghiệp đã cho cô ta nhiệm vụ là bí mật hành quyết Giang Hải.
Người là do cô ta đưa đi.

Nếu có chuyện gì xảy ra, rất có thể Tạ Hương Lam sẽ đào phần mộ tổ tiên tám đời nhà cô ta lên mất.
Với vẻ mặt u ám, sau khi suy nghĩ xong, cô ta bước sang một bên gọi điện thoại.
“Vợ à, anh đi với họ, không sao đâu, anh sẽ về ngay thôi.” Giang Hải tự nhủ: “Bọn họ không dám làm gì anh đâu, lát nữa sẽ phải đưa anh về thôi.”
“Này, cái người nửa nam nửa nữ kia, đừng sợ cô ta, đưa tôi đi đi chứ." Giang Hải vươn cổ lên, vẻ chờ mong.
Đường Hiểu Trúc tức đến đỏ mặt, nhưng lại nghiến răng nghiến lợi im lặng nghe điện thoại.
Tạ Hương Lam kéo Cố Uyển Như lại: “Để họ đi đi, anh ta có chết hay không cũng đâu liên quan gì đến chúng ta.”
Mọi người có chút khó hiểu, Tạ Hương Lam rốt cuộc là đứng về phía ai vậy.
“Cô tên là Cố Uyển Như à?” Tạ Hương Lam nhìn từ trên xuống dưới: “Nhìn cũng khá đấy, nhưng mà, sau khi vào Giang gia, tôi là lớn, cô chỉ có thể là nhỏ.”
Giang Hải toát mồ hôi lạnh, Tạ Hương Lam này không dọa người là không chịu được mà.

Ở đây là đại sảnh bữa tiệc đó, có biết bao nhiều người đang nhìn đây này.
Tạ Hương Lam quá tùy tiện, suýt nữa lại làm mọi người kinh ngạc.
Thời đại nào mà vẫn còn nói kiểu tam thê tứ thiếp thế này?
Với thân phận của Tạ Hương Lam, liệu cô ấy có thể cho phép người đàn ông của mình có người phụ nữ khác?
Những người cùng thế hệ với Bạch Hiệu và Hồ Chí Hạo, đều nhìn với anh mắt vô cùng hâm hộ.
Đặc biệt là Bạch Hiệu, anh ta không phục, cũng không thể hiểu được.
Xét về ngoại hình, Giang Hải kém đẹp trai hơn anh ta, còn xét về xuất thân, Bạch Hiệu là người thừa kế của nhà họ Bạch.
Đến lúc này đã có bốn cô gái có mối quan hệ với anh ta rồi, như thể đang tranh nhau để được làm ấm giường cho Giang Hải vậy.
Cố Uyển Như mắt rưng rưng, dường như rất ấm ức.
Chắc hẳn trong lòng đang rất bế tắc.
“Tôi đang nói chuyện với cô đó.” Tạ Hương Lam đứng trước mặt Cố Uyển Như: “Ối, sao lại khóc thế này?”

Cố Uyển Như sụt sịt, quay lưng bước đi.
Tạ Hương Lam nói đúng, cô ấy không xứng với Giang Hải.
Lúc nào cũng vậy, bất cứ khi nào gặp phải một vấn đề quan trọng, cô đều không thể tự mình giải quyết nó.
Thay vào đó Giang Hải đã liên tục giúp đỡ cô.
Bất kể là xuất thân, ngoại hình, năng lực...
Cố Uyển Như đều cảm thấy mình rất thất bại.
Tạ Hương Lam, Diệp Thụy Nguyệt và Tạ Hương Lam đều giỏi hơn cô ấy rất nhiều.
Nước mắt không kìm được chảy ra bên ngoài, trong lòng lại thầm hận Giang Hải đào hoa.
Nếu đã có hôn ước, tại sao phải xuất hiện trước mặt mình, tại sao phải đối xử tốt với mình như vậy.
Nhìn thấy Cố Uyển Như như thế, Giang Hải trừng mắt với Tạ Hương Lam, và lắc người thoát khỏi sự khống chế của 2 người kia, nhẹ nhàng tiến lên ôm lấy Cố Uyển Như.
Cố Uyển Như đang rất tủi thân, cô vùng vằng muốn thoát ra.
Giang Hải sao có thể để cô thoát khỏi vòng tay của mình được.
“Vợ à, lát nữa anh sẽ giải thích cho em.

Không phải như em nghĩ đâu.”
Giang Hải không phủ nhận hôn ước với Lan Kiều.
Giang Hải cũng không phủ nhận hôn ước với Tạ Hương Lam.
Đã thế này rồi thì còn giải thích cái gì nữa.
Khẽ chạm nhẽ vào mũi Cố Uyển Như: "Không phải như em nghĩ đâu.

Buổi tối về nhà, chúng ta cùng nằm trong chăn rồi tâm sự sau..."
"Đáng ghét...!đồ lưu manh..." Cố Uyển Như bật cười.
Bị bao nhiêu người vây xem thế này, Cố Uyển Như rất là xấu hổ.
Tuy nhiên, nhiều người phát hiện Lan Kiều không có chút biểu cảm nào, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.
Diệp Thụy Nguyệt thì trong mắt lóe qua gì đó, chỉ là hít một hơi thật sâu.
Tạ Hương Lam bĩu môi, không sao cả.
Sau cuộc gọi, Đường Hiểu Trúc nhìn chằm chằm Giang Hải, ánh mắt rực lửa.
Chẳng mấy chốc, một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn bước vào tự bên ngoài.
Sắc mặt ông ta lạnh lùng, ánh mắt lạnh như băng, bị ông ta nhìn vào cứ như bị con rắn độc nhằm vào vậy, làm nhịp tim cả người cũng tăng lên.
Đường Hiểu Trúc bước tới và nói nhỏ với ông ta vài câu.
Người trung niên gật đầu nhìn Giang Hải.
Đường Hiểu Trúc nói: “Giang Hải, ông Phạm đến rồi, có mang anh đi hay không, anh có thể đích thân hỏi ông ấy.”
Nói xong, cô ta nhìn Tạ Hương Lam đầy ẩn ý.
Dường như đang nói, người phụ trách mang Giang Hải đến rồi, tương lai có chuyện gì cũng không liên quan gì đến mình, nếu Giang Hải có xảy ra chuyện gì cũng đừng có đến tìm cô ta..

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận