Danh sách Chapter

Chapter 308 Chapter 307 Chapter 306 Chapter 305 Chapter 304 Chapter 303 Chapter 302 Chapter 301 Chapter 300 Chapter 299 Chapter 298 Chapter 297 Chapter 296 Chapter 295 Chapter 294 Chapter 293 Chapter 292 Chapter 291 Chapter 290 Chapter 289 Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Mấy người kia lập tức biểu tình nghiêm túc hẳn, biết tình hình không ổn, gặp phải người khó chơi rồi.
Một người quát: "Anh em, lên, đánh nó."
"Rầm rầm rầm..."
Tiếng va chạm nặng nề, chói tai vang lên, khiến người ta cảm thấy rợn người.
Xương gãy phát ra tiếng chói tai.
Chưa cần Thất Hồn ra tay, Tần Hiên nay không còn như xưa.
Không đến một phút đồng hồ, mấy gã cường tráng đã miệng mũi ăn trầu ngã lăn lê dưới đất.
Trước kia Tần Hiên cũng chỉ miễn cưỡng được coi là có số có má một chút.
Nhưng hiện giờ, trải qua huấn luyện của Thất Hồn, anh ta đã bước một chân vào hàng ngũ võ giả rồi.
Mấy tên cường tráng này dù có chút võ nghệ, nhưng ở trước mặt Tần Hiên cũng chỉ là bị thịt.
Chậm rãi đi lên trước, cứng rắn dẫm lên đầu một người.
Ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt méo mó của gã.
"Các vị, ai trả tiền đây?"
"Chỗ làm ăn nhỏ, không cho khất nợ."
Lúc này mấy tên cường tráng mới biết được, Tần Hiên kinh khủng như nào.
Sớm biết như vậy, có đánh chết bọn họ cũng không dám đến gây sự.
Kim Thâu cười nói: "Anh Hiên, các vị khách quan này tiêu khiển xong rồi, muốn ăn một bữa cơm đạm bạc."
Người đàn ông cường tráng rên rỉ trong đau đớn, khuôn mặt sưng vù trông rất kinh hãi.
Bọn họ nói muốn ăn cơm lúc nào?
Đảo mắt một cái, trước mắt không bị tổn thất, Tần Hiên lần này chiến đấu quá tốt.
"Đúng, đúng, ăn một bữa cơm rau dưa, hơn nữa còn không cần trả tiền."
"Đại ca, tha mạng..."
"Vừa rồi bọn em chỉ là đùa một chút thôi...!đúng...!chỉ là đùa vui thôi..."
"Đùa sao?" Tần Hiên hừ lạnh: "Tôi là loại người thích nói đùa sao?"
"Các vị nói xem nào, muốn gọi món gì ăn."
Kim Thâu thật sự đi lấy thực đơn, để xuống trước mặt.
"Khách quan, mời gọi món"
Không muốn gọi món, Kim Thâu tát vài cái, gã cường tráng đành phải chọn bừa.
"Địa tam tiên?"
Tần Hiên gật đầu: "Yêu cầu cũng không cao."

Lập tức cho một gã đàn em đi ra ngoài, đến chợ dạo một vòng.
Lúc anh ta trở về, trên tay xách mấy cái túi to, bên trong có đồ vật gì đó đang vặn vẹo.
"Địa tam tiên của quý khách đến đây." Tần Hiên liếc mắt nhìn, lập tức ném cái túi cho gã: "Ăn đi, không ăn hết là không được đâu."
Mở túi ra, gã ta lập tức lông tơ dựng thẳng.
Thứ trong túi hóa ra là một con chuột to bằng bàn tay.
"Sao? Không muốn ăn à?" ánh mắt Tần Hiên dần dần trở nên hung ác.
"Mày có lẽ không biết quy tắc của bọn tao rồi."
"Hoặc là mày ăn nó, hoặc là nó ăn mày, tự mày chọn."
Gã cường tráng nào dám hoài nghi lời nói của Tần Hiên, nếu không ăn, thì quả thật sẽ bị dao trắng đi vào dao đỏ rút ra, Tần Hiên thật sự có thể băm nhỏ bọn họ làm thức ăn cho con chuột kia.
Ăn chuột sống, nhưng bọn họ không thể nào nuốt được.
Kim Thâu ngồi xổm xuống, lễ phép nói: "Vị đại gia này, ngài cảm thấy không hợp khẩu vị sao?"
"Không không không, hợp khẩu vị, hợp khẩu vị..."
Cắn răng, tim đập thùm thụp, gã từ từ nhắm hai mắt lại, dùng miệng cắn con chuột.
Con chuột kêu chít chít, khiến người ta dựng tóc gáy.
Trong quán, có mấy người đang xem náo nhiệt cũng phải quay đầu bỏ đi, thật kinh tởm.
Mới vừa ăn hết con chuột còn nguyên lông, quay người nôn ra hết.
Cũng may Tần Hiên cũng chán ghét, không bắt gã phải nuốt vào.
"Khách quan, đồ ăn có tươi ngon không?" Tần Hiên hỏi.
Gã ta đã nửa chết nửa sống, vô lực nói: "Tươi...!tươi...!ọeeee..."
"Đừng nóng vội, vị này vừa gọi món Địa tam tiên, vừa rồi mới là món đầu tiên."
"Mang đồ ăn lên cho khách đi."
Người thứ hai ném tới trước mặt một gói to, mở ra vừa thấy đã hồn phi phách tán.
Bên trong là một con rắn dài hơn một thước.
Tần Hiên lạnh như băng nói: "Ăn đi, sao vậy? Còn phải rót rượu cho ngài sao?"
"Không cần, không cần..." Gã ta vội xua tay, sợ tới mức lui về phía sau.
Nếu anh ta nói có, không chừng là thứ rượu gì đó.
Cắn chặt răng, nhưng mà gã quả thật không dám ăn.
Thấy Kim Thâu cầm roi, gã sợ tới mức cầm ngay con rắn đưa vào miệng.
Bộ dạng hung ác, ăn lấy ăn để như chết đói.
"Tươi ngon không?" Tần Hiên suýt thì nôn theo ra.

"Tươi...!rất tươi..."
"Mang món tươi thượng đẳng thứ ba lên cho vị đại gia này." Tần Hiên phất tay.
Cuối cùng một gói to ném tới trước mặt gã, chưa mở ra đã biết bên trong là gì, bởi lớp lông cứng của con nhím đã lộ ra ngoài.
Bùm một tiếng, gã ta quỳ xuống.
"Đại ca, em sai rồi, em ăn không nổi nữa."
"Xin anh, tha cho em đi."
Tần Hiên bình tĩnh nói: "Ngài cảm thấy đồ ăn của chúng tôi không tươi sao? Ngài thấy rồi đó, đều là đồ tươi cả mà."
Quay đầu lại: "Để mấy người khác gọi món, cho bọn họ ăn no nê chuẩn bị lên đường."
Mọi người run lên vì sợ hãi.
Lên đường? Về nhà hay đi gặp Phật tổ?
Dùng mông nghĩ cũng biết, Tần Hiên mà tốt như vậy? Không đùa chết bọn họ mới là lạ.
Kim Thâu nghiêm chỉnh cầm thực đơn, gương mặt tươi cười.
Một gã cường tráng khác thông minh hơn nhiều, nuốt nước miếng: "Anh, em ăn rồi, không muốn ăn nữa."
"Tôi thấy chúng ta nên tính tiền rồi về thôi, mẹ đang đợi ở nhà."
Kim Thâu nhấc chân đá: "Tên súc sinh như mày mà còn có mẹ?"
"Ngày mai, cho mẹ mày đến đây làm, thế nào?"
Gã cường tráng mặt co rúm, không dám cãi lại, đây là bọn họ dùng lời nói vũ nhục người khác.
Tần Hiên thong thả bước tới: "Sớm ngoan ngoãn thế không phải là tốt rồi sao?"
"Người đâu, tính xem các vị này hết bao nhiêu tiền, tiền mặt hay là quẹt thẻ."
Nói xong, Tần Hiên ngồi xổm xuống, vẻ mặt tươi cười: "Vị này, nếu vừa lòng với phục vụ của chúng tôi, hãy đánh giá năm sao, lần sau nhớ đến."
"Đến...!lần sau nhất định đến..."
Gã cường tráng sợ hãi lập tức gật đầu.
Anh ta, cả đời này cũng không dám đến đât bữa.

Thậm chí là đi tới gần thành phố Giang Tư cũng không dám.
Gã cường tráng phải ăn Địa tam tiên khóc không ra nước mắt.
Sớm biết thế thì trả tiền cho rồi, làm gì mà phải ăn đồ sống.
Khịt mũi, trong lòng gào thét, thật là không ngờ.
Chẳng mấy chốc, trước mặt bọn họ xuất hiện một mảnh giấy, ghi lại các khoản thanh toán.

Karaoke phấn sắc giai nhân, tiền bàn 500 nghìn, tiền đồ uống 500 nghìn, tiền phòng 500 nghìn...
Nhiều vô số khoản tiền, viết đầy cả tờ giấy.
Tần Hiên nói: "Đây chủ yếu là thu phí dịch vụ hôm qua của các vị, đồ ăn vừa rồi là tặng miễn phí cho các anh em."
"Mỗi người năm triệu, trả chung hay riêng?"
"Của các vị tổng cộng hết 40 triệu." Đếm số đầu người xong, Tần Hiên lại nói: "Vì là đi theo nhóm nên lần này làm thẻ thành viên cho các vị được không?"
"Nạp một trăm triệu, tặng một trăm triệu."
Mấy người nhìn nhau, vừa nghe đã không ai dám nói gì nữa.
Tần Hiên sắc mặt thay đổi: "Chả lẽ các vị không có tiền sao?"
"Anh Hiên, anh xem có thể thư thư cho chúng tôi vài ngày được không?"
Thấy Tần Hiên vung tay lên, gã kia vội ôm mặt giải thích: "Chúng tôi nhất định sẽ trả, ghi phiếu nợ được không?"
Tần Hiên nói: "Chỗ làm ăn nhỏ, không cho khất nợ."
"Dù thế nào thì, mấy anh em gọi người đem tiền tới, hay lấy vật gán nợ cũng được?"
Một cước dẫm lên tay một người, Tần Hiên rút dao chặt đứt một ngón tay.
Máu tươi chảy không ngừng, gã ta kêu thảm thiết.
Gạt đi nụ cười, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Một ngón tay, bằng mười nghìn, hợp lý không?"
Cho dù có chặt hết ngón tay ngón chân thì mới có 200 nghìn, mà Tần Hiên đòi mỗi người 500 triệu.
Mang thận ra gán nợ cũng không đủ.
Một tên trong đám lóe lên ánh mắt xảo trá, yêu cầu gọi người mang tiền đến.
Tần Hiên nói: "Tiền nợ này phải trả lãi suất đấy, tiền lãi thì tính theo quy tắc của chúng tôi, được không?"
Gã cường tráng không có đường nào để cò kè, gật đầu như giã tỏi.
Gã ta gọi điện thoại cho lão đại, Tần Hiên cho dù có kiêu ngạo, chờ lão đại của bọn họ đến đây, cũng chỉ có nước quỳ trên đất gọi ông nội.
Ép mình ăn chuột ăn rắn, còn mang đến cả một con nhím, đến lúc đó phải cho Tần Hiên ăn hết.
Gọi cho Tiết Nhân.
Lúc này, Tiết Nhân đang đi cùng Bạch Hiệu.
Gã ta đi ra một bên nghe điện thoại, sắc mặt lập tức thay đổi.
"Không phải tao bảo chúng mày xong việc thì rời đi sao?"
"Ai cho chúng mày qua đêm ở đó?"
"Cái gì?"
"Năm trệu?"
"Còn là một người năm triệu?"
"Muộn một tiếng tăng một triệu?"
Cúp điện thoại, sắc mặt Tiết Nhân trầm xuống, Tần Hiên đúng là muốn tìm chết.
Không biết sống chết, lại dám tống tiền mình.
Bạch Hiệu hỏi: "Tiết Nhân, chuyện gì vậy?"
Tiết Nhân cung kính nói: "Anh Bạch, mấy anh em bị Tần Hiên bắt được."

"Tần Hiên, xử lý tên này trước cũng được." Bạch Hiệu nói: "Làm cho gọn gàng vào, cũng để cho tên con hoang kia biết, tao sẽ không bỏ qua nó đâu."
"Càng là để cho tất cả biết, kết cục khi đối đầu với nhà họ Bạch."
Thổi kèn hiệu, triệu tập người, một đám người từ xa đi tới.
Phía đông, đã bị Tần Hiên phong tỏa, để tránh người vô tội bị thương.
Bên đường, mấy gã cường tráng bị trói thành một đống quỳ ở đó.
Tần Hiên ngồi trên ghế bành, trong tay cầm roi da: "Nào, hát bài Chinh phục cho anh đây nghe."
Kim Thâu lấy dàn âm loa từ trong quán ra bật nhạc lên.
Khi Tiết Nhân tới, mấy gã cường tráng đang hát đến cao trào.
Tuy nhiên điều khiến anh ta ngạc nhiên là ở bên cạnh Tần Hiên chỉ có hai ba người mà thôi.
Tự rủa thầm trong lòng, con mẹ nó, mang nhiều người quá rồi.
Vẻ mặt bình tĩnh, khóe miệng Tiết Nhân giật giật, từ xa nói: "Mày là Tần Hiên?"
"Mang tiền đến à?" Tần Hiên không buồn nâng mí mắt.
Giơ tay lên, một tiếng roi vang vọng.
Gã đàn ông cường tráng kêu lên, sau lưng là một vùng máu.
"Hiện tại là 10 triệu một người, vị này, ngài phải mang đủ tiền đó."
"Nếu không, tôi sẽ thất vọng lắm."
"Mà, nếu tôi thất vọng thì hậu quả thế nào, anh biết rồi đấy?"
Chậm rãi, Tần Hiên đứng lên, vẻ mặt đầy sát khí.
"Muốn chết!" Tiết Nhân hừ lạnh, đi về phía Tần Hiên.
Mà lúc này Tần Hiên lại lùi về phía sau mấy bước.
Tiết Nhân cũng chả phải loại hiền lành gì, Thất Hồn đứng ở phía trước.
Việc làm màu đến đây là kết thúc, vị trí này nhường cho Thất Hồn.
Thất Hồn không nói một lời, đứng hiên ngang đón gió, tựa như một thanh kiếm sắc bén rút ra khỏi vỏ, lộ ra cạnh sắc bén.
Nhưng trên tay anh lại không có kiếm.
Tiết Nhân híp mắt, rút một thanh kiếm mềm ở bên hông ra, kiếm ngân vang nhắm thẳng cổ họng Thất Hồn.
Thất Hồn đứng yên bất động, đầu rũ xuống, hoàn toàn không thèm nhìn Tiết Nhân.
Mà ngay tại lúc thanh nhuyễn kiếm cách mặt một thước.
Nhuyễn kiếm như run lên.
Nhưng, kiếm lại dừng lại không tiến thêm được nữa.
Không một ai thấy được Thất Hồn ra tay như thế nào.
Kiếm của anh ta từ đầu mà đến.
Con ngươi của Tiết Nhân co lại thành một chấm kim quang, lộ vẻ bất ngờ cùng sợ hãi.
Bởi vì anh ta không thấy được kiếm của Thất Hồn.
Đến tận lúc này, hai tay của Thất Hồn vẫn trống trơn..

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận