Danh sách Chapter

Chapter 308 Chapter 307 Chapter 306 Chapter 305 Chapter 304 Chapter 303 Chapter 302 Chapter 301 Chapter 300 Chapter 299 Chapter 298 Chapter 297 Chapter 296 Chapter 295 Chapter 294 Chapter 293 Chapter 292 Chapter 291 Chapter 290 Chapter 289 Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Giang Hải luôn ở trong chỗ tối theo dõi.

Rót thuốc xong không bao lâu, người da trắng kia quả nhiên khôi phục một ít ý thức.

Người da trắng nửa sống nửa chết trong miệng thổi ra khí lạnh, mặc dù sắc mặt có một chút huyết sắc, nhưng vẫn khó coi gần chết.

Qua nửa ngày, người da trắng đó đã khỏe lên rất nhiều.

Một đen một trắng, hai người lúc này mới cõng người rời khỏi.

Đi ra ngoài mấy cây số thì có người tiếp ứng, rồi lại qua một ngọn đồi.

Ở phía bên kia của sườn núi rất nhanh truyền lại tiếng ồn lớn, một chiếc trực thăng cỡ nhỏ nhanh chóng bay xa.

Giang Hải trầm tư rất lâu rồi mới rời khỏi.

Sâu trong hẻm núi, một hàng bia đá đứng sừng sững, mỗi tấm bia đá chỉ có hai chữ, Đế vương.

Cái tên Đế vương, canh giữ Phương Đông, không ghi danh tiếng.

Đảm nhiệm với tư cách là Đế vương, thậm chí sẽ không lưu lại tên tuổi, cũng không cần người đời sau tưởng nhớ.

Giống như Giang Hải đã nói, tự có ông trời chứng giám.

Đế vương chỉ cần xứng đáng với trái tim của bản thân.

Xoay người nhìn về phía vách núi, trong đó có một hang động ẩn, Liễm Sơn Đỉnh đang ở trong đó.

Liễm Sơn Đỉnh nặng như bàn thạch không ai biết làm sao mà lại vận chuyển lên đây được, đỉnh này thậm chí còn lớn hơn miệng hang vài phần.

Rủ mí mắt xuống, Giang Hải lấy ngôi sao Quang Luân ra, cả thìa đá nữa.

Ba thứ đồ này và đỉnh có liên hệ kì diệu với nhau, thuận theo khoảng cách tiếp cận mà ngày càng mãnh liệt, hình như đang thôi thúc Giang Hải đứng đến phía trước đỉnh.

Nơi đặt định là cấm địa của Tạ gia, nhưng lúc này Giang Hải không chú ý nhiều đến vậy.


Giang Hải chạy mấy bước lấy đà rồi phi lên, trong nháy mắt đã trèo lên hơn mười mét.

Vách núi thẳng và dốc, không có nơi đặt chân, chỉ có một ít khe đá thưa thớt trước mắt mới có thể đặt một ngón tay vào.

Nhưng đối với Giang Hải mà nói tiếp tục trèo lên không phải là việc khó.

Móc tay vào khe đá, dồn sức vào cánh tay cong lên, vặn eo một cái, cả người giống như bị bật ra.

Tiếp đó, lại lần nữa móc vào khe đá.

Ở trong hẻm núi luôn luôn có gió mạnh, Giang Hải giống như đong đưa trong gió vậy.

Chỉ một chút không thận trọng thì sẽ thịt nát xương tan.

Thở chậm lại, Giang Hải tiếp tục tiến về phía trước.

Trong lòng dần dần xuất hiện một khát vọng, ba thứ đồ vật này như đang nôn nóng để được gặp nhau.

Với khả năng của Giang Hải nếu như bị người yêu thích leo núi nhìn thấy nhất định sẽ vô cùng ngạc nhiên.

Có dù là người học võ cũng không làm được.

Càng lên phía trên, gió cũng dần dần mạnh hơn, mỗi một lần bay lên đều phải suy xét sự ảnh hướng của gió.

Nhưng cái này không hề ảnh hưởng đến tốc độ của Giang Hải, mỗi một lần ngừng lại cũng chỉ có một giây.

Giang Hải đã trèo suốt lên trên gần hai trăm mét, quay người nhìn xuống rừng rậm giống như rêu bên cạnh mương.

Cuối cùng Giang Hải vươn mình chui vào hang đá.

Ngồi xuống đất, thở phào nhẹ nhõm.

Liễm Sơn Đỉnh được cất giấu trong bóng tối.

Nhưng khi Giang Hải xoay người tiến vào, nó lại phát ra ánh sáng lấp lánh.

Liễm Sơn Đỉnh đang ở trên bệ đá, vô cùng dày và nặng, khí thế hùng vĩ.

Chậm rãi đi đến gần, Giang Hải lấy ngôi sao Quang Luân ra.

Ngôi sao Quang Luân nằm trong bàn tay hóa thành ánh sáng lấp lánh rồi chậm rãi phiêu tán.

Một luồng nhiệt chui vào trong cơ thể Giang Hải chảy chậm rãi, các bộ phận của cơ thể vô cùng thoải mái.

Thìa đá lơ lửng trên không trung, xuất hiện đồ án khó hiểu ở bên dưới, chuyển động chậm rãi thấy được vô số địa hình sông và núi, muông thú lần lượt xuất hiện.

Luồng nhiệt tập trung đến ngực của Giang Hải, vặn thành một khối tròn.

Giang Hải thở dốc, khuôn mặt méo mó, trên dưới toàn thân gân xanh đều nổi lên!.

Ở ngoài núi Lam Lam, Tạ Hương Lam đỡ ông cụ, khuôn mặt nghiêm túc nhìn hướng về đỉnh núi Lam Lam.

“Từ hôm nay trở đi, cung Kim Ô không còn nữa.

” Ông cụ giọng nói nặng nề, nhưng lại như trút được gánh nặng.

“Nơi này cũng không còn là nơi cực kỳ nguy hiểm nữa.


“Trải qua mấy nghìn năm, sứ mệnh của Tạ gia cuối cùng cũng kết thúc rồi.


Xoay người nhìn về Tạ Hương Lam: “Con đường sau này chỉ có bản thân cháu mới nắm vững được.



Sắc mặt Tạ Hương Lam nghiêm túc, trịnh trọng gật đầu.

Giang Hải đối với cô ấy đã có ý nghĩa mới.

Quan hệ của hai người cũng nên định nghĩa lại lần nữa.

Một ngày sau, Giang Hải mới từ trong núi sâu trở về, trên ngực nhuộm đầy máu.

Ngày đó, Giang Hải ói ra một ngụm máu, rồi bất tỉnh nhân sự.

Sau đó xảy ra cái gì thì anh hoàn toàn không có ấn tượng.

Khi tỉnh lại Liễm Sơn Đỉnh không biết đã đi đâu, ngôi sao Quang Luân, thìa đá càng không biết tung tích.

Còn về luồng nhiệt chui vào cơ thể kia, cũng tiêu tan không dấu vết.

Xoa xoa đầu, nửa ngày không thể nhớ lại được gì.

Tìm một vòng, không hề có phát hiện gì.

Sắc mặt Giang Hải biến đổi, thầm nghĩ không ổn rồi, nếu như để Tạ gia biết Liễm Sơn Đỉnh mất rồi, còn không liều mạnh với mình?
Lập tức mò trở về, trốn vào trong phòng dọn dẹp sạch sẽ.

May mà không có người phát hiện.

“Thục Nhi đâu ạ?” Giang Hải đến chào ông cụ.

Ông cụ nói: “Thục Nhi có chuyện phải ra ngoài rồi.


Thái độ lãnh đạm, Giang Hải khẽ nhíu mày.

Nhà học Phòng có phải đã biết cái gì không? Nhưng ông cụ không hỏi, Giang Hải chỉ có thể giả vờ trấn tĩnh.

Đã không thể thực hiện hôn ước, Giang Hải từ biệt rời khỏi.

Nếu như không cần thiết, Giang Hải tính cả đời cũng không trở lại nữa.

Liễm Sơn Đỉnh mất khi nào, Diêm Vương đến rồi cũng phải cắn răng nói không biết.

Ông cụ cũng không giữ anh lại, thậm chí không nói lời từ biệt.

Giang Hải không hay biết rằng, hành vi trong vô ý của anh đã giải trừ lời nguyền của Tạ gia.

Từ đây, Tạ gia không cần bảo vệ cung Kim Ô.


Thục Nhi cũng không còn là thánh nữ gì đó nữa, cũng không cần thành thân cùng với Giang Hải nữa.

Nghĩ đến mấy người Do Thái kia, Giang Hải lập tức ra lệnh cho Thất Hồn sắp xếp người chú ý đến họ.

Qua nửa ngày, Thất Hồn truyền tin tới.

Người da trắng bị rắn độc cắn bị thương kia đã chuyển nguy thành an, chẳng qua cần một đoạn thời gian nữa mới có thể khôi phục sức khỏe.

Điều ngạc nhiên là mấy người Do Thái kia lại đang thu mua số lượng lớn gia vị.

Giang Hải sững sờ một lát, sau đó suýt tý nữa bật cười, không phải thật sự muốn mùi lúc hỏa táng càng thơm hơn đấy chứ?
Đi đến thành phố Sơn Lập, Giang Hải lại lần nữa gặp lại người da trắng kia.

Người da trắng tự xưng là Harrai, đi đến núi Lam Lam là vì đang tìm thần tích phương Đông.

Harrai cũng không giấu diếm nữa, đối mặt với Giang Hải mỉm cười nói thẳng thắn.

“Thần tích phương Đông? Sơn cốc bình thường làm sao có thần tích gì.

” Giang Hải cười giễu.

Anh vừa nói xong, mặc kệ Harrai kinh ngạc đờ đẫn đứng đó.

Giang Hải lên xe rồi đi.

Ngỡ ngàng ngồi xuống, Harrai bình tĩnh lại, lập tức gọi điện thoại xin chỉ thị.

Đầu điện thoại bên kia là một giọng nói cực kỳ già nua.

Nhận được điện thoại, giọng nói xúc động run rẩy.

Nhưng sau đó truyền lại gầm lên giận dữ.

Giang Hải lái xe rời đi, cùng lúc liên lạc với Túy Quỷ.

.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận