Danh sách Chapter

Chapter 308 Chapter 307 Chapter 306 Chapter 305 Chapter 304 Chapter 303 Chapter 302 Chapter 301 Chapter 300 Chapter 299 Chapter 298 Chapter 297 Chapter 296 Chapter 295 Chapter 294 Chapter 293 Chapter 292 Chapter 291 Chapter 290 Chapter 289 Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Kim Thâu cắn chặc hàm răng, trong lòng nổi lên quyết tâm, dù Thất Hồn là thần, thì đó cũng là người biến thành.

Chỉ cần chịu khó cố gắng, nhất định có thể vượt qua.

Lại nghĩ đến Giang Hải, Kim Thâu biết, anh mới thật sự là cao thủ, chẳng qua là không biết thực lực Giang Hải kinh khủng tới mức nào.

Chính bởi vì thế, anh ta càng cảm thấy, Giang Hải sâu không lường được.

Thế lực ngầm gió tanh mưa máu, giới thương nhân cũng không yên ổn.

Rất nhiều tập đoàn tạm ngừng hợp tác cùng tập đoàn Uyển Như.

Một đám người do Hoành Thiên Giai cầm đầu, hận không thể lập tức giết chết Giang Hải, bọn họ cũng muốn nhân cơ hội để lấy đi tập đoàn Uyển Như.

Khoảng thời gian này, Cố Uyển Như vô cùng bận rộn, nhưng từ đầu đến cuối, cô cũng không hiểu được rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.

Nhưng cùng với sự ổn định của thế lực ngầm, những tập đoàn này như tỉnh giấc mộng vậy, bắt đầu không tiếc công sức triển khai hợp tác với tập đoàn Uyển Như.

Rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, công việc của Cố Uyển Như cũng giảm bớt rất nhiều.

Phía tây thành phố, cao ốc văn phòng của tập đoàn Uyển Như về cơ bản đã xây dựng xong, tiếp theo chỉ còn lắp đặt thiết bị và sửa sang thêm.

Hôm nay tập đoàn Uyển Như không hề thiếu tiền.

Bỏ ra một khoản tiền rất lớn, không chỉ yêu cầu về tốc độ thi công mà còn yêu cầu cực cao về chất lượng, nhất là việc lắp đặt hoàn thiện, đây là bộ mặt của công ty, nên phải làm tốt nhất có thể.

Trước đây, Cố Uyển Như từng nghĩ là Giang Hải quá xa xỉ, cả mảnh đất lớn như vậy lại dùng để làm trụ sở chính.

Lúc này xem ra, cảm thấy cũng không lớn bao nhiêu.

Hôm nay tập đoàn Uyển Như có rất nhiều phòng ban, văn phòng trước đây đã không thể thỏa mãn nhu cầu nữa.

Tương lai, tòa cao ốc này, có lẽ còn e là không đủ.

Về phương diện công trình, vẫn luôn có Ngô Mẫn theo dõi chặt chẽ, ở thành phố Giang Tư này, nhà họ Ngô chuyên về xây dựng, tính chuyên nghiệp không cần bàn tới, Cố Uyển Như cũng rất yên tâm.

Nhưng, thỉnh thoảng vẫn đi dạo một vòng, nếu nghĩ đến cái gì, sẽ thuận miệng cho chút ý kiến.

Đứng ở trên đỉnh tòa cao ốc, gió rất lớn, mặt Cố Uyển Như đỏ bừng, trong lòng rất là kích động.

Trước đây, cô chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có một ngày cô có được cuộc sống như ngày hôm nay.

Càng không ngờ, có một ngày tự mình có thể điều hành một công ty lớn như tập đoàn Uyển Như lúc này.

Nghiêng đầu liếc nhìn Giang Hải, trong lòng ấm áp!
Cô biết, tất cả những thứ này đều là Giang Hải mang đến cho cô.

Ngô Mẫn cung kính đứng ở bên người Giang Hải, ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Giang Hải.

Giang Hải, không còn là người bạn trước đây mà anh ta biết, dường như đã trở thành một người hoàn toàn khác.


Năm đó, lúc Ngô Mẫn giúp đỡ Giang Hải, anh ta ở tư thái cao cao tại thượng.

Giờ phút này, đứng ở trước mặt Giang Hải, sao mình lại nhỏ bé như vậy?
Giang Hải, đã là một tồn tại cực cao mà mình không với tới nữa.

Sự kiện kinh khủng xảy ra ở ngoài thành phố, cũng đã truyền đến tai Ngô Mẫn.

Ngoài kinh hãi ra, lại càng sinh lòng kính sợ đối với Giang Hải.

Những năm này, Giang Hải rốt cuộc đã trải qua những gì?
"Nhìn tôi làm gì?" Mắt Giang Hải cũng không liếc sang nhìn anh ta, người mà anh để ý, từ đầu đến cuối chỉ có một mình Cố Uyển Như.

Ngô Mẫn vội vàng thu hồi ánh mắt, ngượng ngùng cười một tiếng: "Tôi chẳng qua là cảm thấy kỳ quái, sao anh lại đi ở rể.

"
Với năng lực của Giang Hải, kiểu phụ nữ nào mà không thể có được?
Giang Hải nhàn nhạt cười, ánh mắt nhìn Cố Uyển Như vẫn đong đầy hạnh phúc.

"Rất nhiều chuyện là vạn bất đắc dĩ, cũng có rất nhiều chuyện không có cách nào giải thích.

"
Trả lời theo kiểu mập mờ, chỉ có Giang Hải hiểu thâm ý trong đó.

Lúc ấy, anh em Cố gia muốn kén rể cho Cố Uyển Như, dựa vào thế lực của Giang Hải, tự nhiên dễ dàng có thể can thiệp.

Nhưng, nếu là như vậy, anh biết lấy thân phận gì để đến bên cạnh Cố Uyển Như.

Muốn Cố Uyển Như chấp nhận mình, thật sự quá khó khăn.

Giang Hải không muốn để Cố Uyển Như ở bên cạnh mình chỉ vì cảm kích, cái anh ta muốn là tình yêu xuất phát từ trái tim của người con gái này.

Hôm nay tập đoàn Uyển Như lớn mạnh như vậy, không có Cố Uyển Như là không được.

"Giang Hải.

" Cố Uyển Như quay đầu lại.

Giang Hải mỉm cười tiến lên.

Cố Uyển Như hỏi: "Tòa nhà nhỏ kia làm gì? Trước đây dường như không có phải không?"
Mặt Giang Hải nhất thời trầm xuống, cố làm ra vẻ không vui: "Vợ, em xưng hô với anh sao xa lạ thế.

"
"Đáng ghét, Ngô Mẫn đang ở bên kia kìa.

" Mặt Cố Uyển Như càng thêm đỏ.

Giang Hải lại nói: "Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, chỉ là xưng hô thôi, có gì đâu! "
"Được rồi được rồi, chồng à, tòa nhà kia là dùng làm gì thế?" Cố Uyển Như dùng giọng cực nhỏ kêu một tiếng.


"Sao thế, kêu anh là chồng khó như vậy sao? Anh khiến em thấy xấu hổ vậy cơ à?" Giang Hải vẫn không chịu buông tha.

Sắc mặt Cố Uyển Như nghiêm lại: "Nếu anh muốn nói chuyện phải trái, như vậy để tối chúng ta ngồi lại nói, được chứ?"
Giang Hải biến sắc, bày ra bộ dạng hết sức nịnh hót: "Không có, anh chỉ là có một đề nghị nho nhỏ thôi, chỉ là đề nghị mà thôi.

"
Đối mặt với uy hiếp không được ngủ trên giường, không được vào phòng, Giang Hải không chút do dự chỉ đành thỏa hiệp.

Trời đất bao la, không gì hạnh phúc bằng buổi tối được ôm vợ ngủ.

"À à, em hỏi là tòa nhà kia à? Đó là chỗ để buổi trưa em nghỉ ngơi, nếu như công việc gấp gáp, cũng có thể ở lại đấy.

"
Trong lòng Cố Uyển Như cảm thấy ấm áp, không nhịn được nở nụ cười hạnh phúc.

Giang Hải thật sự rất chu đáo.

Ngô Mẫn đứng im lặng ở bên cạnh như người vô hình, anh ta sớm đã quen với cái điệu bộ này của Giang Hải.

Trong lòng mắng qua vô số lần, Giang Hải chính là chúa sợ vợ.

Ở trước mặt Cố Uyển Như, chỉ biết le lưỡi vẫy đuôi lấy lòng vợ.

Cố Uyển Như hứng thú nói: "Đi, đi qua xem thử.

"
Giang Hải vội vàng nói: "Vợ ơi, thang máy còn chưa làm xong đâu, em đi xuống lầu vẫn phải cẩn thận một chút.

"
Sau lưng, Ngô Mẫn trong lòng thầm mắng một “nịnh hót”.

Ở trong lòng Giang Hải, cho dù có nịnh nọt thế cũng không quá đáng, bởi vì cô gái này chính là Cố Uyển Như.

Lúc ở trên chiếc thuyền nhập cư trái phép kia, Cố Uyển Như dịu dàng đút miếng cơm thiu ấy vào miệng anh, phần ân tình này, Giang Hải luôn ghi nhớ trong lòng.

Mới vừa đi xuống lầu, Thất Hồn đã chạy tới trước mặt, nói nhỏ vào tai Giang Hải mấy câu.

Sắc mặt Giang Hải vẫn dửng dưng, chỉ gật đầu một cái.

Bên phía người Hebrew báo tin tới, nửa năm nữa thánh cảnh sẽ mở ra, hy vọng Giang Hải lúc đó tới hội họp.

Ngoài ra, người Hebrew còn muốn dùng giá cao để mua một ít thần dược trong tay Giang Hải, để kiềm chế lời nguyền.

Giang Hải nói: "Để cho bọn họ chờ đi, nếu bọn họ đã vội vã như vậy, mở thánh cảnh ra sớm một chút chẳng phải là xong chuyện rồi sao?"
Sắc mặt Thất Hồn hơi có vẻ ngưng trọng: "Đế vương, thánh cảnh quá nguy hiểm! "
Giang Hải nói: "Nếu có cơ hội, nhất định phải xông vào một lần, có lẽ, có một số việc, chỉ có thể vào thánh cảnh mới tìm được câu trả lời.

"
Thất Hồn hỏi: "Có cần sắp xếp gì không?"

Giang Hải lắc đầu một cái.

Cố Uyển Như đang di ở phía trước dừng bước: "Hai người các anh, thần thần bí bí nói chuyện gì vậy?"
Giang Hải cười: "Không có gì, Thất Hồn lại ưng một cô gái, cứ muốn một chồng nhiều vợ, anh đang khuyên cậu ta một chút.

"
Thất Hồn làm ra cái vẻ mặt khó xử như ngáp phải ruồi vậy.

Ngô Mẫn ở phía sau, khóe miệng lại cười mếu một cái, cái gã Giang Hải này, từ đầu đến giờ đều luôn nói xạo mà không chớp mắt.

Cũng không biết ai loan ra cái tin, Ngô Mẫn sinh không được con, phải “mượn giống” của Giang Hải.

Trong công ty không ít người ngấm ngầm gọi anh ta là chúa tể những chiếc sừng, Ngô Mẫn cảm thấy mình thật oan ức, nhưng không biết phải giải thích làm sao.

Mặt Cố Uyển Như biến sắc: "Thất Hồn, Lâm Đan đối xử không tốt với anh sao?"
Lâm Đan, là cô gái rất giống với người yêu đã mất của Thất Hồn.

Sau khi tình cờ gặp gỡ tại Diệp gia, nhờ có Thất Hồn và với tập đoàn Uyển Như giúp đỡ, Lâm gia cũng đã đầu tư xây dựng nhà xưởng ở thành phố Giang Tư.

Tình cảm của hai người tiến triển rất nhanh, cha của Lâm Đan là Lâm Viên Hàn đã có ý để cho bọn họ sớm thành hôn.

Cho dù Thất Hồn chậm chạp đần độn, Lâm Đan lại tinh quái nhanh nhẹn, nên Cố Uyển Như rất thích, thậm chí, vì nể mặt Thất Hồn, rất nhiều dự án đều ưu tiên cho Lâm gia.

Thất Hồn vẫn đứng một bên, yên lặng không nói gì.

Cố Uyển Như liếc Giang Hải một cái: "Hừ, đàn ông không có một ai tốt.

"
Giang Hải cười khan: "Cái này có liên quan gì đến anh chứ! "
Thất Hồn và Ngô Mẫn đồng thời ném ánh mắt khinh bỉ về phía Giang Hải, trời tạo nghiệp còn có thể tha thứ, tự mình tạo nghiệp thì không thể tha thứ.

Cùng lúc đó ở thành phố Giang Thanh, Bàng đại ca đang nhìn chằm chằm ly trà trước mặt, ngón tay rất có âm luật gõ xuống mặt bàn.

"Đường Tuấn, cậu đi Thành phố Giang Tư một chuyến.

"
Ánh mắt thâm trầm của Bàng đại ca dần dần sáng lên.

"Đi làm cái gì?"
"Đưa thiệp mời.

" Bàng đại ca nói.

"Dạ?" Nghiệp Gia có chút mơ hồ.

Bàng đại ca nói: "Tuần sau là sinh nhật của cậu, đúng không?"
"Anh Bàng, chắc là anh nhớ nhầm rồi! " Nghiệp Gia cười trừ một tiếng, ngay sau đó, nói được một nửa thì ngừng lại.

"Ý anh Bàng là! "
"Tôi muốn tổ chức một bữa tiệc.

" Bàng đại ca nói: "Tôi muốn mời tất cả mọi người của thế lực ngầm.

"
"Tấm thiệp mời của Giang Hải, cậu phải tự mình đưa tới.

Như vậy, mới tỏ rõ thành ý.

"

Giang Hải đã tuyên bố là nhờ đàn em của Bàng đại ca trợ giúp mới tránh thoát một kiếp, cứ như vậy, Giang Hải trốn xa khỏi vòng danh lợi, Bàng đại ca lại thành đối tượng bị đả kích.

Cảm giác như bị đẩy vào hố lửa.

Danh tiếng quá lớn, không phải là chuyện tốt sao?
Không, tuyệt đối không phải.

Ít nhất đối với Bàng đại ca mà nói, phải tỏ ra yếu thế mới đúng.

Lúc này Bàng đại ca muốn trả cái mũ đang đội trên đầu này lại.

Rất nhanh, Nghiệp Gia phát ra một lượng lớn thiệp mời, chỉ cần là người có địa vị trong thế lực ngầm nhất định đều nhận được.

Có phải là sinh nhật Nghiệp Gia hay không, cũng không quan trọng.

Quan trọng chính là tấm thiệp mời này khiến cho người ta tiến thoái lưỡng nan.

Đi, sợ là Hồng Môn Yến.

Không đi, chẳng khác nào không muốn sống nữa, là không nể mặt mũi của Đường Tuấn.

Đã từng là một trong hai đại sát thần của thành phố Giang Thanh, hôm nay chỉ còn lại một.

Trừ một vị ở thành phố Giang Tư kia, ai có thể sánh vai cùng Đường Tuấn?
Tấm thiệp mời của Giang Hải, phải do Nghiệp Gia tự mình đưa đi.

Những người khác, không có được vinh dự lớn như vậy, đồng thời, cái này cũng bày tỏ, thân phận của Giang Hải không giống với người khác.

Nghiệp Gia còn chưa tới, Giang Hải đã nhận được tin tức.

Dửng dưng một cái, thấp giọng mắng một câu “cáo già”.

Người của thế lực ngầm đều đang nghĩ, bữa cơm này không dễ nuốt, Bàng đại ca là muốn xem quan điểm của mọi người, thông qua một bữa cơm, nhìn rõ xem ai là người của mình, ai là kẻ địch cần phải thanh trừ.

Giang Hải đến tham dự, càng có thể chứng minh quyết tâm muốn khống chế toàn tỉnh của Bàng đại ca.

Nếu ai không nghe lời, đó là tự tìm chết.

Đương nhiên Giang Hải cũng nhìn ra, Bàng đại ca còn có ý khác.

Nâng cao địa vị của Giang Hải, thậm chí, có khả năng Bàng đại ca sẽ khom lưng khụy gối, hết sức nịnh hót mình.

Hôm nay, sắp xếp lại thế lực ngầm của toàn tỉnh đã không phải là việc khó, chỉ cần một câu nói Bàng đại ca, biến số duy nhất chính là Giang Hải.

Tình huống lúc này, nhà họ Triệu ở phía bắc đang tìm thời cơ tốt để đổi người đại diện.

Một khi nhà họ Triệu có lựa chọn thích hợp, cho dù phía bắc đang không yên ổn, cũng sẽ nhân cơ hội để ra tay.

Cho nên, Bàng đại ca cần một đối thủ, một đối thủ mà mình không thể trêu chọc.

Mà Giang Hải, chính là lựa chọn tốt nhất.

Nếu như tất cả mọi người đều biết chuyện Bàng đại ca không dám động đến Giang Hải, tỉnh Hải Đông này, vẫn là trạng thái song phương đối lập.

Nếu nhà họ Triệu ở phía bắc muốn đổi người đại diện, sẽ dễ dàng phát sinh chuyện Giang Hải nhân cơ hội, nuốt trọn địa bàn của Bàng đại ca.

.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận