Danh sách Chapter

Chapter 308 Chapter 307 Chapter 306 Chapter 305 Chapter 304 Chapter 303 Chapter 302 Chapter 301 Chapter 300 Chapter 299 Chapter 298 Chapter 297 Chapter 296 Chapter 295 Chapter 294 Chapter 293 Chapter 292 Chapter 291 Chapter 290 Chapter 289 Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Tên lão đại kia mặt xám như tro tàn: "Anh Bàng, hiện giờ, không ít người đã phản bội rồi....!chi bằng....."
"Chi bằng....!chúng ta tạm đến thành phố Giang Tư tránh đi bão táp?"
Tất cả mọi người đều biết, thành phố Giang Tư, chính là cấm địa.
Nhưng, đối với một người đi lánh nạn mà nói, nơi đó chính là thiên đường.
Giang Hải không cho phép thành phố Giang Tư có tranh đấu, nhưng cũng không cấm đến thành phố Giang Tư du lịch.
Trước đó, Bàng đại ca đã từng lôi kéo Giang Hải, nhưng lần này, ông ta biết, cho dù ông ta có làm gì, cũng không có tác dụng.
Cho dù có đến thành phố Giang Tư, kết cục của bọn họ cũng sẽ không khá khẩm hơn được.
Giang Hải tuyệt đối sẽ không cho người bảo vệ bọn họ, mà nhà họ Triệu ở phía bắc, chẳng lẽ không biết tập kích ám sát sao?
Huống hồ, Bàng đại ca và Đường Tuấn, thà chết đứng cũng không muốn sống quỳ.
Bàng đại ca nâng tách trà, vẫn vững như núi thái sơn.
"Anh Bàng, bây giờ xinh nhà họ Triệu tha thứ, có lẽ vẫn còn kịp!"
Nhưng, còn chưa kịp uống tách trà nóng, Lão Phúc quản gia đã đi vào, ưỡn ngực ngạo nghễ, mỉm cười gian trá.
Tay Bàng đại ca dừng ở không trung, cũng chỉ trong nháy mắt, lập tức uống cạn tách trà nóng.
"Cuối cùng ông cũng muốn lộ thân phận rồi sao?"
Lão Phúc cười ha ha: "Anh Bàng, thì ra anh biết cả rồi."
Loại cáo già như Bàng đại ca, người già thành tinh, làm sao không nhìn thấu được Lão Phúc cơ chứ.
"Đường Tuấn, loại người này nên xử lý như thế nào bây giờ?"
Sắc mặt Lão Phúc chợt biến: "Anh Bàng, anh dám động vào tôi?"
"Động vào ông?" Bàng đại ca mỉm cười.
"Câu ăn cháo đá bát ông có hiểu không?"
"Không, phải gọi là ăn cây táo rào cây sung."
"Ông, chẳng qua chỉ là một con chó vô dụng mà thôi."
"Bao nhiêu năm qua, ông truyền đi bao nhiêu tin tức giả như vậy, nếu như nhà họ Triệu phía bắc biết, kết cục của ông...."
Vẻ mặt Lão Phúc đông cứng, trong mắt dần lộ ra tia sợ hãi.
Nghiệp Gia lắc mình một cái, mà, ngay sau đó, cổ Lão Phúc xuất hiện một đường máu đỏ.
"Anh....!làm sao có thể......!mạnh như vậy....."
Bản lĩnh của Đường Tuấn, nằm ngoài dự đoán của Lão Phúc, vừa ra tay, đã không thể phản kháng, càng không nói tới có thể toàn thân rút lui.

Ông ta càng không thể biết được, Giang Hải đã tặng một quyển cổ võ tâm pháp cho Nghiệp Gia tập luyện.
Đường tơ đỏ kia nhanh chóng khuếch đại, máu tươi phụt ra ngoài.
Sắc mặt Bàng đại ca lạnh lùng: "Ông, đối với tôi, đối với nhà họ Triệu phía bắc, đều vô dụng rồi...."
Nhìn xác Lão Phúc, ánh mắt Bàng đại ca phức tạp.
Ông ta, chẳng phải giống như một con chó, bị người dùng chán rồi, bị mang đi làm thịt ăn sao.
Ngã rầm xuống đất, tên kia đang sợ cuống cuồng kia, sắc mặt nhất thời tái nhợt, hoảng sợ nhìn Đường Tuấn, giống như là ngay sau đó, đầu và thân ông ta cũng sẽ đứt lìa ra vậy.
Bàng đại ca mặt mày ủ rũ: "Tạ Đức, thu dọn một chút."
"Sau đó, đến thành phố Giang Tư đi."
Tạ Đức ngây ngô gật gật đầu, nhưng, lập tức, lộ ra vẻ mừng như điên.
Đến thành phố Giang Tư, ông ta có thể sẽ chẳng còn gì nữa, nhưng, như vậy sẽ giữ được mạng sống.
Trước giờ, Tạ Đức đều hết lòng trung thành với Bàng đại ca, người vẫn xem là thông minh lanh lợi.
Cảm kích nhìn Bàng đại ca, Tạ Đức suýt nữa thì cảm động đến phát khóc.
Bắt ông ta phải buông bỏ địa vị mà cả đời gầy dựng, trong lòng không cam chịu.
Nhưng, ông ta không hề oán hận, Bàng đại ca, vẫn là vì lo lắng cho ông ta, cũng là cho ông ta đường lui.
Thành phố Giang Thanh, gió nổi mây phun, không khí tàn sát hết sức tàn bạo.
Mỗi ngày, đều làm cho lòng người lo sợ.
Thế giới ngầm lại một lần nữa hứng chịu chấn động mạnh, đến cả các hoạt động của người bình thường cũng chịu ảnh hưởng.
Thành phố Giang Thanh đột nhiên xuất hiện mấy đại cao thủ, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, đã thay thế địa vị của Bàng đại ca.
Ngay sau đó, khiến toàn bộ thế giới ngầm ở tỉnh Hải Đông phải nghe theo hiệu lệnh của nhà họ Triệu ở phía bắc.
Nếu có người không theo, giết.

Mùi máu tanh nồng đậm, vô cùng hung hãn.
Mấy ngày tàn sát bừa bãi liên tiếp, làm cho thành phố Giang Thanh phủ đầy một màu máu đỏ, trận chiến này, khiến cho thế giới ngầm ở thành phố Giang Thanh mất đi hơn một nửa lượng người.
Người thì chết, người thì bỏ trốn.
Không ít lão đại ở thành phố Giang Thanh, còn muốn ngồi xuống trả giá với nhà họ Triệu ở phía bắc, đàm phán việc phân chia lợi ích, kết quả, trực tiếp chết thảm.
Điều này, làm rất nhiều người kinh sợ.
Rất nhiều người tưởng rằng, lần này, Bàng đại ca còn có thể trốn đi lánh nạn giống như lần trước.
Nhưng, điều làm cho người ta không ngờ là, ông ta không đi, mà một mực ở lại trang viên của mình.

Sau trận mưa lớn, lại là một đợt cát bụi.
Trên tấm bảng, hai chữ Thiên Địa cũng bị một lớp bụi thật dày che phủ, làm trang viên trông vô cùng tiêu điều.
Mà Bàng đại ca, khí thế thiên địa kia ở trong lòng, cũng dần đổ nát.
Cuộc đời của ông ta, đã gần đi đến phần kết.
Tập hợp một đám đàn em, Bàng đại ca bắt đầu phản kích.
Dù sao chiếm cứ ở thành phố Giang Thanh nhiều năm như vậy, uy danh của Bàng đại ca vẫn là có, huống hồ, hai tên cao thủ nhà họ Triệu ở phía bắc làm việc quá tuyệt tình, hoàn toàn không chừa đường sống cho ai.
Cho nên, người đi theo Bàng đại ca cũng không ít.
Lúc này, thành phố Giang Thanh sát khí ngút trời.
Bàng đại ca, nhất định sẽ không ngồi chờ chết, cho dù có phải chết, ông ta cũng phải đánh gãy hay cái "răng nanh" của nhà họ Triệu.
Với lại, Bàng đại ca, cùng với Nghiệp Gia đều là cao thủ.
Giống như một con khủng long bạo chúa già, nhìn thì có vẻ là co đầu rụt cổ sợ sệt, nhưng thật ra là đang chuẩn bị cho đòn tấn công cuối cùng.
Ban ngày, thành phố Giang Thanh vẫn là bầu trời ấy, ca hát múa may mừng cảnh thái bình.
Mà đêm đến, chỉ còn lại một mảng đen màu máu.
Hoành Thiên Giai thậm chí hạ lệnh, cắt bỏ đèn đường ở một vài ngã tư, thật sự là không muốn để người dân nhìn thấy máu tanh ngay đầu đường như vậy.
Không lâu sau, Bàng đại ca chiếm lại một phần địa bàn, bắt đầu thể hiện ra chỗ đáng gờm của mình.
Chiếm giữ thiên thời địa lợi nhân hòa, Bàng đại ca với nhà họ Triệu phía bắc, tạm thời hình thành nên cục diện giằng co căng thẳng.
Nhưng, người minh mẫn đều có thể nhìn ra được, Bàng đại ca, đã là nỏ mạnh hết đà.
So với sự tối tăm mù mịt ở thành phố Giang Thanh, thành phố Giang Tư, thật sự là một chốn bồng lai tiên cảnh, thế ngoại đào nguyên.

Đến nỗi, giông bão ở thành phố Giang Thanh, thành phố Giang Tư lại không hề có, một giọt mưa cũng không.
Phía tây thành phố, cao ốc tổng bộ của tập đoàn Uyển Như đang tiến hành lắp đặt thiết bị, tốc độ rất nhanh.
Dự tính chỉ cần 2, 3 tháng nữa là có thể dọn vào, đến lúc đó, tất cả bộ phận của tập đoàn Uyển Như đều sẽ tập trung về một chỗ.
Tỉnh Hải Đông, rất nhiều lão đại đều nhìn chằm chằm thành phố Giang Tư, mỗi người đều đang nghĩ, anh Giang ở thành phố Giang Tư, khi nào thì sẽ ra tay.
Anh ta, cuối cùng sẽ đứng về bên nào.
Nhưng không ai ngờ được, Giang Hải lại đang nằm lười nhác, miệng còn ngậm điếu thuốc.
Mà, người nhà họ Triệu phía bắc, cũng phái tới thành phố Giang Tư.

Lúc này, không thể sinh thêm chuyện, nhà họ Triệu phải thận trọng Giang Hải, vì thế đã cho người đến lôi kéo trước.
Tốt nhất, là chế phục được Giang Hải làm việc cho mình.
Đối với việc này, Bàng đại ca cũng không hề lo lắng, càng không hề để trong lòng.
Bởi vì ông ta biết, quyết định của Giang Hải là gì.
Nhà họ Triệu bỏ qua thành phố Giang Tư còn tốt, nếu như vọng tưởng tiến quân vào thành phố Giang Tư, vậy thì hậu quả nhà họ Triệu nhận được, sợ là sẽ cực kỳ thảm.
Không ai biết Giang Hải sẽ lựa chọn như thế nào, đương nhiên cũng không ai dại mà đến trêu chọc Giang Hải.
"Thảm."
"Quá thảm rồi."
"Lần này, Bàng đại ca coi như tiêu đời rồi."
"Anh Giang, chúng tôi huấn luyện thời gian dài như vậy, có phải nên hoạt động gân cốt một chút rồi không?"
Kim Thâu xắn tay áo lên hăm hở, mà Giang Hải lại đạp cho anh ta một cái.
"Cậu, đi hỏi ý kiến Tần Hiên, nếu như anh ta cảm thấy đi được, vậy thì cậu đi."
Sắc mặt Kim Thâu nháy mắt trở nên khó coi, lại là Tần Hiên, anh ta không phục.
Hiện nay, Tần Hiên đã không còn là đối thủ của Kim Thâu nữa, cho nên trong lòng anh ta không phục Tần Hiên.
Chuyện phát sinh ở thành phố Giang Thanh, tự nhiên có người báo cáo với Giang Hải.
Mức độ tàn nhẫn ở thế giới ngầm, thực sự vượt qua tưởng tượng của người bình thường.
Loại tứ chi phát triển như Kim Thâu, nhìn thấy mấy cảnh ấy, sẽ không cảm thấy buồn nôn, ngược lại còn vô cùng hưng phấn, tựa như là đang xem một bộ phim điện ảnh vô cùng kích thích vậy.

ngôn tình ngược
"Các cậu có từng nghĩ, tiến vào thế giới ngầm, có lẽ có một ngày, kết cục của bọn họ ngày hôm nay, sẽ là kết cục của các cậu ngày mai?"
"Sợ đếch gì chứ." Kim Thâu khua môi: "Chỉ cần đi theo anh Giang, đến đâu mà chẳng được ăn no uống say, ai dám lên mặt với tôi, càng đừng nói đến việc lấy mạng tôi."
Bọn họ có một loại tự tin mù quáng đối với Giang Hải.
Không tin ngẩng đầu 3 thước có thần linh, mà chỉ tin Giang Hải là vô địch.
Những người này, có một loại cuồng nhiệt khác thường đối với việc đánh đánh giết giết, vô cùng khao khát.
"Nhìn xem, thảm như vậy." Kim Thâu lật xem ảnh chụp.
"Đánh nhau như vậy, có phải cmn rất sảng khoái không?"
Giang Hải nói: "Các cậu còn kém xa lắm, cao thủ trên đời này, mạnh mẽ hơn so với tưởng tượng của các cậu nhiều lắm."
"Chỉ có bản thân lớn mạnh rồi, các cậu mới có phát hiện ra, mạnh, là một con đường tu luyện không có điểm dừng."
"Ai cùng không thể xưng là thiên hạ đệ nhất."
Sắc mặt Giang Hải bình tĩnh, vừa đuổi ‘sứ giả’ của nhà họ Triệu ở phía bắc đi.
Đối với nhà họ Triệu, Giang Hải không hề nể nang gì, thậm chí còn nói rõ, nếu như nhà họ Triệu dám động đến thành phố Giang Tư, Giang Hải sẽ khiến cho nhà họ Triệu phải nhớ đời.
Tên sứ giả truyền lời kia, rõ ràng là nghĩ Giang Hải nói khoác.

"Anh Giang, anh nói, Bàng đại ca, có thể ổn định lại không?"
Kim Thâu càng thiên hướng về Bàng đại ca thắng.
Ở thành phố Giang Thanh, Bàng đại ca vẫn là rất nể mặt bọn họ.

Nhất là việc dặn dò đàn em gặp bọn họ phải đối đãi khách sáo.
Đây, không phải là quan hệ hữu nghị sao?
"Ổn định lại?" Giang Hải nhìn về phía chân trời, nơi đó, đang có một đám mây đen chậm rãi tiến gần, tựa hồ biểu thị, thành phố Giang Tư cũng sắp không quá yên ổn nữa.
"Hai người kia nhà họ Triệu, không phải là đối thủ của Bàng đại ca."
Giang Hải giao cho Nghiệp Gia cổ võ tâm pháp kia, Bàng đại ca làm sao có thể không xem cơ chứ.
Mặc dù chỉ có một thời gian ngắn ngủi, nhưng, Bàng đại ca và Nghiệp Gia lúc này, đã xưa không bằng nay.
Hai người kia của nhà họ Triệu, nếu dám đánh với Bàng đại ca, sợ là có đi không có về.
Nhưng mà, Bàng đại ca muốn bảo vệ cho cả một mảnh thiên địa ở thành phố Giang Thanh, tuyệt đối không thể.
Dù sao, nhà họ Triệu ở phía bắc, cũng là có hơn nghìn năm lịch sử, so sánh xuống, Bàng đại ca chỉ là một nhân vật nhỏ ở thế giới ngầm mà thôi.
Bàng đại ca và Đường Tuấn, giống như hai con mãnh hổ.
Nhà họ Triệu phía bắc, bởi vì sự tồn tại biến số của Giang Hải, nên đánh giá sai thực lực của bọn họ.
Không thể phủ nhận, Bàng đại ca và Nghiệp Gia đều kẻ mạnh.
Hơn nữa, chìm nổi mấy chục năm ở thế giới ngầm, sự hung tàn của bọn họ, đã đạt đến cực hạn, sẽ không nương tay đối với kẻ địch.
Bàng đại ca quyết chiến đến cùng, bề ngoài vô cùng oanh liệt.
Giang Hải thậm chí còn có suy nghĩ, tự mình đi xem.
Lúc này, Tần Hiên đến.
Giang Hải nheo mắt, suy nghĩ.
"Anh Hiên, thành phố Giang Thanh bên kia, anh có suy nghĩ gì?"
Gần đây, Giang Hải vẫn luôn khảo nghiệm Tần Hiên.
Muốn biết là Tần Hiên tự động não, hay là mỗi khi có việc đều sẽ đi hỏi Tần Hạo.
Nếu như Tần Hiên trở nên trầm ổn, gặp chuyện biết cân nhắc kỹ lưỡng, Giang Hải cũng sẽ yên tâm giao nhiều việc hơn cho anh ta làm.
"Anh Giang, thời gian ngày, thành phố Giang Thanh không yên ổn." Tần Hiên nói, hiển nhiên là đã nghĩ qua vấn đề này rồi.
"Tôi nghĩ, nên phái người đi, bảo vệ cho lợi ích của tập đoàn Uyển Như."
Giang Hải gật gật đầu, tỏ vẻ tán thành.
Tần Hiên liếc nhìn Kim Thâu, muốn nói lại thôi.
Giang Hải dùng ánh mắt ra hiệu anh ta cứ nói.
Tần Hiên nói: "Tranh đấu của người khác, với chúng ta không liên quan, không chủ động trêu chọc chúng ta, thì chúng ta cũng đừng dây vào.".

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận