Danh sách Chapter

Chapter 308 Chapter 307 Chapter 306 Chapter 305 Chapter 304 Chapter 303 Chapter 302 Chapter 301 Chapter 300 Chapter 299 Chapter 298 Chapter 297 Chapter 296 Chapter 295 Chapter 294 Chapter 293 Chapter 292 Chapter 291 Chapter 290 Chapter 289 Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Bàng đại ca ra tay, thì chắc chắn Hạo Tuyền sẽ không có cơ hội sống.
"Keng......"
Tiếng kim loại chạm vào nhau vang lên.
Hạo Tuyền chặn lại được chiếc phi đao nhỏ dài 3 tấc.
Nhưng khi anh ta nhìn lên, thì Bàng đại ca lại đang cười lạnh, lộ vẻ thắng lợi.
Hai ngón của ông ta tay kẹp một con dao nhỏ, rồi đâm thẳng vào ngực của Hạo Tuyền.
"A......!ông......" Hạo Tuyền ngừng một chút, trong mắt xẹt qua tia tuyệt vọng.
Một ly trà, một chiếc thẻ, cầu xin tha mạng, tất cả chỉ là kế hoạch của Bàng đại ca, ông ta muốn Hạo Tuyền đứng ở trước mặt mình, như vậy, mới kích thích.
Đây, không phải âm mưu, mà là âm mưu của âm mưu mới đúng, bởi vì, Bàng đại ca đã đoán được, thuốc nổ ở trong những chiếc bình đó có thể khiến cho Hạo Tuyền biết khó mà rút lui, mặc dù biết đây là cái bẫy nhưng vẫn nhất định muốn nhận chiếc thẻ này, rồi giả vờ rút lui an toàn.
Đường Tuấn cầm kiếm đứng, lạnh lùng chứng kiến tất cả mọi chuyện.
Trên mặt Bàng đại ca hiện ra nụ cười nhẹ.
Nhưng nụ cười trên mặt ông ta rất nhanh đã tắt rúm.
Ngực của Hạo Tuyền dần dần xuất hiện 1 làn khói độc màu xanh biếc, có mùi cay.
Bàng đại ca lập tức bịt mũi lại, nhưng muộn rổi.
"Có độc......"
"Bụp......"
Đá thi thể của Hạo Tuyền ra xa, rồi Bàng đại ca lảo đảo, ngã rầm xuống đất.
Mọi người đều không ai nghĩ đến chuyện này, trên người Hạo Tuyền thế mà lại giấu kịch độc, đúng lúc Bàng đại ca lại đâm vỡ nó.
Độc tính quá mạnh, khiến cho lông tơ trên người của người khác dựng hết cả lên.
"Ha......!ông......!chết......"
Hạo Tuyền quằn quại trên mặt đất, không nói nên lời, trước khi chết còn lộ ra vẻ mặt rất dữ tợn.
"Hạo Tuyền......" Lạp Tử gào lên.
Lạp Tử và Đường Tuấn cùng động thủ, một người nhào về phía Hạo Tuyền, một người nhào về phía Bàng đại ca.
"Đừng lại gần!" Bàng đại ca cắn răng, gương mặt tím tái, nhìn máu ở ngón tay của mình chảy ra.
Một tiếng hét vang lên khiến Đường Tuấn tỉnh táo lại.
Anh ta dừng bước, vẻ mặt bi thương.
Nếu đánh thẳng mặt, thật ra với thân thủ hiện tại, thì Hạo Tuyền không phải đối thủ của Bàng đại ca.
Nhưng Bàng đại ca tính toán cả đời, mặc dù thật sự có năng lực, nhưng ông ta vẫn muốn mưu lợi cho bản thân.

Kết quả, thông minh bị thông minh hại.
Lạp Tử cũng dừng bước.
Anh ta lập tức che miệng lại, hai mắt lạnh lùng.
"Lão già họ Bàng kia, già rồi mà vẫn chưa chịu chết……."
Lạp Tử rống lên một tiếng, hoàn toàn điên cuồng, lấy ở bên hông ra một cái mặt nạ bảo hộ, nhanh tay đeo vào.
Mấy tên cao thủ ở sau lưng anh ta cũng làm theo.
Đồng tử của Đường Tuấn co lại, thầm nghĩ không ổn, mấy tên súc sinh này định dùng độc.
Hạo Tuyền chết mà không nhắm mắt.

Anh ta nghĩ, Bàng đại ca sẽ ra tay.

Nhưng không ngờ Bàng đại ca lại nhanh như vậy.
Bàng đại ca chết, hai mắt trợn trừng trừng, ấy vậy nhưng trên mặt lại có cẻ như được giải thoát.
Sắc mặt Đường Tuấn vô cùng âm trầm.
Thanh kiếm run lên, đi từng bước một về phía Trâu Cao.
Anh ta muốn giết người, muốn những kẻ này phải đi theo Bàng đại ca.
Không có Bàng đại ca, Đường Tuấn đã không còn gì để luyến tiếc nữa, chỉ là một người cô độc, nên mỗi nhát kiếm chém xuống đều muốn lấy mạng kẻ khác.
Ai cũng biết việc Đường Tuấn muốn làm là gì.
Bàng đại ca còn sống, Đường Tuấn cũng được tính là có chỗ dựa.

Thành phố Giang Thanh chính là chỗ dựa của anh ta, cũng là nhà của anh ta.
Bàng đại ca mất rổi, dù chuyện liều lĩnh thế nào Đường Tuấn đều có thể làm ra được.
Anh ta muốn giết ai thì người đó chắc chắn phải chết!
Bóng và ánh sáng của thanh kiếm ánh lên 4 phía.
Máu tươi văng ra, chân tay bị chặt đứt bay ra tứ tung.
Tiếng kêu thảm thiết, tiếng gào thét không ngừng vang lên.
Màn đêm hôm nay dường như bị xé rách, lại giống như bị màu máu nhuộm đỏ.
Đánh trực diện khiến cho Lạp Tử cảm thấy lạnh cả sống lưng, sao Đường Tuấn lại mạnh đến vậy?
Không, chắc chắn tình báo sai rồi.

Anh ta cầm cái côn dài trong tay, thân hình to lớn lùi về phía sau, bả vai lúc này đã bị chém một nhát kiếm.
Đương nhiên Đường Tuấn sao có thể để anh ta chạy thoát được, lắc người một cái lập tức tước đi tính mạng của mấy tên bên cạnh, sau đó đứng trước mặt của Trâu Cao.
"Mày......!không thể nào......!mày không phải......!Không phải là võ giả......"
Lạp Tử lập tức xoay người, không do dự vung cái côn lên, bắt đầu múa may lung tung như kẻ điên.
Khói độc màu xanh trên người của mấy người đó dần dần tan ra, rất nhanh lan ra khắp nơi, khiến nơi này biến này vùng độc đến mức một ngọn cỏ cũng sống không nổi.
"Cũng có hiểu biết đấy." Đường Tuấn đã luyện tập tâm pháp cổ võ của Giang Hải tặng, tuy chưa được tính là cổ võ giả, nhưng với một võ giả bình thường mà nói, thì giống như thăng hoa, hay nói cách khác là được niết bàn trọng sinh vậy.
Thanh kiếm trong tay hơi run lên, cổ tay cũng vung lên, một tiếng vút kiếm nghe rất rõ ràng.
Tiếng kiếm vang lên nặng nề, làm tê dại tinh thần của đám người.
Đường Tuấn không không muốn nói một câu vô nghĩa nào nữa, hiện giờ trong mắt anh ta chỉ tràn ngập sát khí.
Giết để cả hết, vì Bàng đại ca, vì chính mình, vì cái vận mệnh làm chó săn cho nhà họ Triệu bao nhiêu năm nhưng vẫn bị tàn sát......
Giết hết......
Một thanh kiếm bình thường, giống như bị một loại năng lượng cực mạnh nào đó xâm nhập vào, mỗi lần vung lên sẽ cướp đi một sinh mệnh.
Máu tanh, tàn bạo…...
Đây không phải là quy tắc không thể thay đổi của cái vòng luẩn quẩn này sao?
Chỉ có người sống sót cuối cùng mới có tư cách hưởng thụ cuộc sống.
Đường Tuấn cũng không muốn giết Lạp Tử vội, chứ không thì Lạp Tử đã mất mạng từ sớm rồi.
Trên người Lạp Tử dần dần xuất hiện hơn mười vết thương, da thịt lộ ra, máu chảy không ngừng.
Lạp Tử biết bản thân đã không thể chạy thoát được, giờ khí độc đã lan ra khắp nơi, xâm nhập vào trong cơ thể, giờ đây chết chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Ánh mắt Lạp Tử lóe lên một ý nghĩ, nếu đã chết thì cứ đồng quy vu tận luôn đi.
Anh ta vỗ ngực, khói độc màu xanh rất nhanh bay ra.
Đường Tuấn không thèm nói lời nào, ngay cả khi anh ta đang đứng ở hướng gió bay, thì vẫn giống như không bị ảnh hưởng gì.
"Mày đã muốn chết, tao sẽ thanh toàn cho mày."
Sắc mặt Đường Tuấn lạnh lùng làm cho người khác sợ hãi.
Anh ta quay đầu lại nhìn Bàng đại ca, cười rất thê lương.

Bàng đại ca bị trúng độc chết, đúng là có hơi oan.
Đường Tuấn lấy ra một cái điều khiển từ xa, không do dự ấn nút.

Nóc nhà, mái hiên, trong phòng......
Đồng thời phun ra tia điện, ngay lập tức, kíp nổ được kích hoạt.
Lạp Tử đã không thể chạy thoát, bản thân anh ta cho dù là chạy thoát thì cũng sẽ chết vì trúng độc.
"Giết, giết nó cho tao......!cùng chết đi......"
Lạp Tử gào thét, như một tên bị bệnh tâm thần, điên cuồng gào thét.
Lúc này những kẻ đeo mặt nạ lại rất sợ hãi, thấy anh ta kích hoạt kíp nổ thì sợ tới mức run lẩy bẩy.
Có người không nói gì vội vàng quay đầu bỏ chạy.
Giờ phút này, Lạp Tử lại cười tới mức vặn vẹo, cực kì đáng sợ.
Lạp Tử gào thét, điên cuồng đánh về phía Đường Tuấn......
Bùmmmmmm......
Thế giới ngầm của thành phố Giang Thanh rất nhanh biết được, ở biệt thự của Bàng đại ca ở ngoài thành phố Giang Thanh phát ra tiếng nổ vang trời như sấm, hơn nữa còn có một luồng sáng đến chói mắt.
Mặc dù là đêm khuya nhưng tin tức này vẫn được truyền đi rất nhanh.
Bàng đại ca giống như một con cá sâu đáng há miệng chờ mồi, vậy mà lại bị xử lý những kẻ đến giết mình không còn một mảnh giáp.
Nhiều năm như vậy, không ai biết thân thủ thật sự của Bàng đại ca, có thể tiêu diệt gọn gàng hai tên cao thủ của nhà họ Triệu ở phía Bắc như vậy, rõ ràng ông ta đã che giấu rất kĩ.
Toàn thế giới ngầm như trải qua một cơn địa chấn.
Sự oanh liệt của Bàng đại ca, đã khiến cho không ít người phải biến sắc, khiến cho mọi người đều đồn rằng ông ta có thực lực sâu không lường được.
Tin tức được truyền đi rất nhanh, nhưng thế giới ngầm cũng đã được yên bình lúc nào đâu.
Thậm chí không ít đại ca, đã muốn tẩu tán sản nghiệp để lấy tiền mặt, thần không biết quỷ không hay rời khỏi cái nơi lộn xộn này.
Người của nhà họ Triệu ở phía Bắc đã chết hết cả rồi, Bàng đại ca cũng chết.

Tỉnh Hải Đông chưa bao giờ sạch sẽ như vậy, giống như một nơi trống rỗng, hoàn toàn không thấy người trong thế giới ngầm hoạt động nữa.
Đa số mọi người khi đi qua biệt tựu của Bàng đại ca đều cảm thán, không lâu trước đây, nơi này vẫn còn là một căn biệt thự xinh đẹp, mà bây giờ chỉ còn lại 1 đống đổ nát.
Mà Đường Tuấn lại biến mất không thấy đâu.
Anh ta mang theo thanh kiếm kia biến mất không thấy bóng dáng đâu.
Có người nói, Đường Tuấn đã bị nổ thành tro.
Cũng có người nói, Đường Tuấn đã bị người nhà họ Triệu ở phía Bắc xé xác rồi.
Còn có người nói, Đường Tuấn đã rời đi, từ nay về sau, không ai còn thấy anh ta nữa.
Nhưng, những người hiểu Đường Tuấn đều biết anh ta tuyệt đối sẽ không trốn đi, anh ta nhất định sẽ giết chết toàn bộ kẻ thù.
Mặc dù, kẻ thù này của anh ta là một kẻ rất có thế lực, rất có thể anh ta sẽ vĩnh viễn cũng không trả được thù.
Nhưng, anh ta không cần nghĩ nhiều, anh ta sẽ mãi mãi đi trên con đường báo thù này.
Bàng đại ca đã chết, tin tức này đương nhiên sẽ được truyền về phía Bắc.
Nhà họ Triệu ở phía Bắc biết được tin này cũng không hề bất ngờ, chuyện này là chuyện rất bình thường.
Nhưng cả Lạp Tử và Hạo Tuyền đều phải bỏ mạng, thì đúng là khiến cho nhà họ Triệu có chút tổn thất.

Hai người này, là hai kẻ trung thành mà nhà họ Triệu bồi dưỡng từ nhỏ, thủ đoạn rất được, thân thủ lại bất phàm.
Bàng đại ca và Đường Tuấn sao có thể là đối thủ của họ chứ.
Nhưng, sự thật chính là sự thật, thi thể của 2 người họ đang trên đường được người nhà họ Triệu đưa về.
Nhà họ Triệu vẫn phải gánh chịu tổn thất hai võ giả.
Phải biết rằng, để bồi dưỡng được hai người bọn họ, nhà họ Triệu không chỉ phải bỏ ra rất nhiều tài nguyên, mà còn phải cần cả thời gian nữa.
Để bồi dưỡng được một võ giả chậm thì năm năm, lâu thì phải hơn mười năm.

Hai người họ chết đi thì chính là gần mười năm tâm huyết của nhà họ Triệu đổ sông đổ biển.
Làm cho nhà họ Triệu khiếp sợ hơn nữa chính là Đường Tuấn ấy thế mà lại không chết.
Hiện trường vô cùng thê thảm, xác chết cụt tay cụt chân nằm la liệt, máu chảy thành sông.
Vụ nổ kia đã giết chết rất nhiều mạng người.
Nhưng lại không có thi thể của Đường Tuấn, bị vỡ nát sao? Nhưng làm sao có thể vỡ tới mức mắt thường không thể nhìn thấy được chứ.
Rạng sáng, nhà họ Triệu vẫn đèn đuốc sáng trưng.
"Đường Tuấn, sao có thể giết được 2 người Lạp Tử chứ?”
"Cứ cho rằng nó đã giở thủ đoạn đi, nhưng sao có thể toàn mạng mà thoát khỏi đó được?”
Người nhà họ Triệu giận không nhịn được, tên chó má Bàng đại ca này bọn họ đã nuôi hơn mười năm, đến cuối cùng lại quay lại cắn bọn họ 1 cái.
Hơn nữa, còn cắn rất đau nữa.
Với nhà họ Triệu mà nói, nhà họ đã tạo ra vị trí của Bàng đại ca, thì Bàng đại ca phải đặt lợi ích của nhà họ Triệu lên hàng đầu.
Thậm chí nhà họ Triệu không yên tâm về ông ta, muốn ông ta phải chết, thì ông ta cũng phải vui vẻ chịu chết, cho ông ta uống rượu độc, ông ta cũng phải vui vẻ chịu đựng.
"Đường Tuấn rất mạnh, lúc trước, chúng ta đã coi thường anh ta rồi." Một tên mặt đen của nhà họ Triệu nói.
"Dựa vào hình ảnh mà người bên tỉnh Hải Đông gửi tới, những vết thương trên thi thể kia, nói rõ vũ khí và thủ đoạn của Đường Tuấn."
"Hơn nữa......!Theo phân tích hiện trường, bản lĩnh của Đường Tuấn vượt qua tưởng tượng của chúng ta."
Tên còn lại hừ lạnh: "Chỉ là một con chó được người khác nuôi thôi mà."
"Không thể để tên Đường Tuấn này còn sống, nếu thằng nhãi đó làm liều, thì nhà họ Triệu cũng gặp chút khó khăn đó."
Tên mặt đen nhíu mày: "Đường Tuấn cũng nắm giữ rất nhiều bí mật của nhà họ Triệu, nếu......"
Người của nhà họ Triệu biết rõ, phải nhanh chóng giải quyết Đường Tuấn.
Nhưng vấn đề là, Đường Tuấn đang ở đâu?
Sau khi biệt thự bị nổ, Đường Tuấn cũng biến mất.
Dù có ở chân trời góc biển, nhà họ Triệu cũng phải bắt Đường Tuấn về!
Trừ phi Đường Tuấn tự sát..
"Nhưng, anh ta liệu có lộ diện không?"
Mọi người trầm mặc, không ai nói chuyện, đều đang suy tư, nghĩ xem nên dùng cái gì làm mồi câu để dụ Đường Tuấn ra..

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận