Danh sách Chapter

Chapter 308 Chapter 307 Chapter 306 Chapter 305 Chapter 304 Chapter 303 Chapter 302 Chapter 301 Chapter 300 Chapter 299 Chapter 298 Chapter 297 Chapter 296 Chapter 295 Chapter 294 Chapter 293 Chapter 292 Chapter 291 Chapter 290 Chapter 289 Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Cố Thiết Huy âm thầm vui vẻ trong lòng, không quên dặn dò: “Hai người tranh thủ đi, nhanh có con là tốt nhất.”
“Tuy cậu là con rể Cố gia, nhưng cuộc sống hôn nhân không tránh được mâu thuẫn, vợ chồng tự giải quyết là tốt rồi.”
Lời nói kia cũng có thể nghe ra được ẩn ý xấu xa, đồng nghĩa với việc nếu Giang Hải muốn làm gì hay đối xử với Cố Uyển Như thế nào thì Cố gia cũng không can thiệp.
Thuận lợi kén rể, anh em Cố gia như mở cờ trong bụng, có thể loại bỏ cái gai trong lòng mình thì còn gì bằng, Cố Uyển Như chắc chắn thảm hại.
Tổ chức tiệc cưới gì đó sao?
Cố gia không muốn chi bất kỳ đồng nào cho Cố Uyển Như .
Bỗng nhiên Giang Hải cười ẩn ý: “Nói vậy, hiện tại chúng ta đã có thể gọi là có quan hệ thân thích rồi đúng không?”
"Đúng rồi, đương nhiên là đúng rồi!"
“Có phải cậu đang rất hạnh phúc không?”
Cố Thiết Huy nói, những người Cố gia vô cùng vui vẻ, cứ như đây thực sự là một hỷ sự khó có.
Lý do có sự việc này còn không phải vài ngày trước Cố Hiển tình cờ biết được di ngôn không rõ ràng của Cố Tùng.

Sau đó lại cho người điều tra, mấy người Cố gia đều lo sợ.

Nếu không phải do Cố Tùng mắc bệnh lạ, có khi đã để Cố Uyển Như làm chủ tịch cũng nên.
Chỉ sợ, Cố Uyển Như sau khi được thừa kế gia tài thì mấy người Cố gia bọn họ còn chưa biết sẽ được nhận phần thừa kế bao nhiêu đâu.
Bọn họ suy đoán, có lẽ Cố Tùng đã liên hệ được người kia, mà người nọ địa vị cao không nói được, nếu không tại sao lại vội vàng nâng đỡ Cố Uyển Như?
Hiện tại họ yên tâm rồi, dù vị kia có đến thì Cố Uyển Như cũng đã kết hôn, còn có Cố Tùng có chết họ cũng không còn lo lắng gì.

Chồng của Cố Uyển Như lại là một tên vô dụng, không có cơ hội xoay người, trước hay sau Cố Uyển Như cũng sẽ rời tập đoàn.
Kết quả này là điều mà mấy người Cố gia hài lòng nhất.
“Nếu vậy thì tôi nghĩ Cố Uyển Như không cần làm ở Cố thị nữa.”
Một câu nói của Giang Hải khiến Cố Uyển Như trợn mắt không dám tin, những người khác cũng quá bất ngờ không biết nói gì.
Cố Hiển nhanh chóng lấy lại tinh thần, cảm thấy kén Giang Hải làm rể là đúng đắn.

Ông ta đã sớm muốn đuổi Cố Uyển Như khỏi Cố gia, giờ có Giang Hải nói thế, vậy thì Cố Uyển Như xem như từ bỏ thân phận là người nhà Cố gia rồi
“Giang Hải, anh đừng quá đáng!” Cố Uyển Như tức giận.

Chi tiêu cả nhà dựa vào cô, nếu không đi làm thì cô phải làm sao, cái nhà này lấy gì chống đỡ, chưa kể thuốc của ba cô nữa.
Bọn người nhà họ Cố vô cùng hài lòng, âm thầm nghĩ sẽ thưởng cho Giang Hải.
“Anh lớn, em thấy hợp lý, nhiều năm nay Cố Uyển Như đã vì Cố gia tận tâm, giờ lấy chồng cũng nên cho con bé nghỉ ngơi chăm chồng.”
“Đúng! Chưa kể hai đứa còn có cuộc sống riêng, làm cậu chúng ta phải thông cảm.”
Đám người Cố gia trăm miệng một lời, ai cũng mong ngóng Cố Uyển Như nhanh chóng rời đi.

Nhưng Cố Uyển Như lại không đồng ý, định nối gì thì Giang Hải nháy mắt nói nhỏ với cô.
“Hợp đồng!”
Cố Như Uyển cảm thấy Giang Hải lại xuất hiện một chút giảo hoạt, Giang Hải bình thường rất thật thà, hôm nay lại như trở thành người khác.
Mấy người Cố gia cũng nhìn nhau như hiểu ý.

Cố Hiển vô cùng vui vẻ: “Uyển Như, cậu vui quá nên quên mất phải có tiền mừng.

Thế này đi, chờ con có tin vui cậu sẽ mừng con hẳn một triệu, chắc đủ chứ?”
Cố Hạo Dân cũng ra vẻ nói theo: “Cậu nữa, dù có không ở với Cố gia con cũng không cần lo lắng mưu sinh nha.”
Tin vui? Tin vui kiểu gì chứ? Cố Hiển keo kiệt ki bo thế nào ai chả biết, còn nói miệng như thế, sợ là chờ đợi
mòn mỏi đi.
Rõ ràng là muốn Cố Uyển Như ra đi càng nhanh càng tốt.

Chỉ là lời nói thì đừng nói một triệu, mười tỷ cũng được, chỉ nói ai làm không được chứ.
Giang Hải khẽ mỉm cưởi, bọn người Cố gia rất thích mạnh miệng.

Còn Cố Uyển Như nhìn Giang Hải, cảm thấy khó hiểu, vì sao anh lại biết trước chuyện này? Sao lại chuẩn bị hợp đồng?
Cố gắng đề ép nghi ngờ, Cố Uyển Như lấy ra bản hợp đồng: “Cháu muốn rời khỏi công ty, cổ phần cháu cũng không cần, chỉ cần mọi người ký vào hợp đồng này là đủ.”
“Ra riêng?” Anh em Cố Hiển nhìn hợp đồng trước mặt, khó hiểu nhìn Cố Uyển Như.
Thì ra nó đã có chuẩn bị sao?
Cố Hiển cười nhạo, Cố Uyển Như cũng coi như biết điều, đỡ phiền toái hơn nhiều.
Cố Uyển Như căng thẳng nhìn Cố Hiển, nếu bị lộ, thì mọi công sức đổ song đổ biển cả.

Cô hơi run: "Cháu sẽ từ bỏ mọi quyền kế thừa đối với Cố gia, tự mình kinh doanh một công ty riêng.

Công ty không dùng tài nguyên của tập đoàn Cố thị, cũng không cần đưa tiền về công ty mẹ."
"Cố gia cũng không có tổn thất.

Cháu sẽ tự làm mọi thứ một mình!”
Tập đoàn Cố thị là tập đoàn kiến trúc, muốn có được công trình không chỉ cần có tư chất, càng cần có mối quan hệ và tài chính.

Nếu quả thật như vậy, Cố Uyển Như đang muốn ôm mộng rồi chết đói thôi.
Mọi người Cố gia đều cho rằng, không có Cố gia thì Cố Uyển Như không là gì cả.

Dứt khoát ký hợp đồng một cách nhanh chóng.

Cố Uyển Như dường như ngừng thở, sợ họ phát hiện hợp đồng kia có vấn đề.
Cô không rõ Giang Hải sao lại có thể biết mà chuẩn bị trước bản hợp đồng này, nhưng anh rõ ràng lợi dụng sự nóng vội của người Cố gia để họ ký tên mà không xem kỹ hợp đồng.
Chuyện tốt như vậy, Cố Hiển đương nhiên sẽ không bỏ qua rồi.

Nhìn lướt qua điều khoản chủ yếu mấy lần rồi nhanh chóng ký tên.
Chỉ cần ký một chữ là có thể đá bay Cố Uyển Như, cớ sao không làm.
Hết thảy đều kết thúc, mấy người rời đi.

Bốn anh em nhà họ Cố lập tức mở một chai rượu đỏ chúc mừng.
Chỉ có Cố Thụy Long là còn hơi hoài nghi, cứ có cảm giác là lạ ở chỗ nào đó.
"Con bé này, đúng là ngu ngốc một cách đáng yêu."
Cố Hiển cũng thở phào nhẹ nhõm: "Nhanh chóng thông báo đi, lập tức chuyển công ty chi nhánh thứ 5 sang tên Cố Uyển Như , nhớ kỹ, đừng để lại thứ đáng giá nào cả."
"Chỉ là một vỏ rỗng ruột, khoản mua bán này quá là hời."

"Việc này may mà có anh cả, nếu không chúng ta bị bán đi vẫn còn giúp người ta kiếm tiền."
"Cha thật kỳ lạ.

Sao di chúc lại không nói qua chúng ta chứ?"
Cố Hạo Dân tự đắc nói: "Hôm nay đúng là ngày vui mà.

Nhổ được cái gai, liên hệ được đối tác bên Hàn.

Thật tốt."
"Chúng ta nên ăn mừng chứ..."
Trước khi đi, Cố Uyên Như vào phòng thăm ông ngoại, mùi hôi xộc vào mũi, khiến người ta thấy buồn nôn.

Một ông cụ gầy yếu nằm đó, da bọc xương, các y tá đang vệ sinh cho ông cụ.
Mới vừa vào cửa, đã ngửi thấy một mùi hôi làm người khác buồn nôn.
Cố Uyên Như cầm tay Cố Tùng.

Cô biết chỉ có ngoại là đối tốt với mình, cả Cổ gia chỉ có ngoại chống đỡ cô.
Giang Hải đi đến bên cạnh, bắt mạch cho ông, động tác nhanh chóng rút tay về.

Sắc mặt cổ quái, nói thầm: “Ồ, ra vậy.”
Anh cố gắng truyền chút năng lượng vào người ông, nhưng có vẻ không khả quan.
Thầm nghĩ: "Tôi chỉ có thể giúp ông tới đây thôi.

Có thể khỏe lên được không còn phải xem hi vọng sống của ông mạnh đến thế nào nữa."
Giang Hải biết Cố Tùng không phải bị bệnh, mà là bị hãm hại, dùng bí pháp che tâm mạch.

Thủ đoạn này tuy không tính là cao minh nhưng lại rất hiệu quả, cứ thế này, không đến vài ngày Cố Tùng sẽ âm thầm chết đi.
Vừa ra khỏi biệt thự đã gặp Cố Hữu, hắn ta bĩu môi mỉa mai: "Ồ em họ đây sao? Nghe nói em kén rể, anh đây phải vội vã trở về chúc phúc cho em đây."
"Mẹ kén rể, con cũng kén rể, đều là những thằng con rể vô dụng.

Đúng nồi nào vung đó nha, ha ha..."
Cố Vân Lệ vốn nhu nhược, con cháu Cố gia ai cũng cũng không tôn trọng bà.


Cháu ruột cũng không coi bà ra gì.
Giang Hải nhíu mày, nhìn Cố Hữu ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh giống như đang nhìn một người chết.
Cố Hiển có con khi tuổi đã lúc xế chiều, nên Cố Hữu được cưng chiều tới hỏng người.

Hắn ăn chơi qua đường với tất cả các loại phụ nữ, cả Cố Uyển Như hắn cũng dòm ngó, quả là heo chó không bằng.
Chuyện Cố Hữu quấy rối Cố Uyển Như , Giang Hải nghe nhiều lần rồi, nhưung chưa gặp hắn ta lần nào, thứ hai không muốn bại lộ thân phận quá sớm, nếu không Cố Hữu đã chết lâu rồi.
Hôm nay, Cố Uyển Như xem như không còn là người Cố gia, Giang Hải cũng không có gì phải băn khoăn, nợ mới thù cũ cùng tính luôn một lượt.
"Mẹ, chúng ta đi." Cố Uyển Như kéo Cố Vân Lệ, căn vốn không muốn để ý tới Cố Hữu .
Trước kia, vì cha nên Cố Uyển Như nhẫn nhịn.

Hôm nay đã rời khỏi Cố gia, cần gì phải cho ai sắc mặt tốt làm gì.
"Đợi đã." Cố Hữu đứng ở trước mặt Cố Uyển Như, cười dâm đãng nói nhỏ: "Chuyện lần trước anh nói, em họ suy nghĩ thế nào rồi? Chương thiếu luôn nhớ thương em đó."
"Haizz, không phải chỉ là chuyện dùng vốn tự có thôi sao? Cùng sung sướng thì cần gì giả đứng đắn, dè dặt gì chứ.

Em không cần làm bộ."
Cố Uyển Như nổi giận, cô cắn chặt răng.
Cố Hữu đúng là không bằng cầm thú, trước đó thì động chân động tay với Cố Uyển Như, không thành công lại bắt đầu đẩy cô cho người khác.
Cố Uyển Như giận đến đỏ mặt, cắn răng nói: "Anh đúng là đồ vô sỉ."
"Anh có lòng tốt mà, chẳng lẽ em muốn dựa vào một tên lái xe vô dụng nuôi mình sao?"
Cố Hữu cười xấu xa: "Huống chi ngủ với ai mà chẳng phải là ngủ? Chẳng nhẽ em thích tên lái xe này sao? Anh cũng là lái xe, cũng lái rất vững đó."
Cố Hữu dùng ánh mắt dâm tà nhìn Cố Uyển Như : "Nếu ngại đi tìm anh Chương thiếu, em tìm anh cũng được nha.

Yên tâm, anh không để em đói."
"Nếu như anh và Chương thiếu cùng nhau...!Đến lúc đó em lại thoải mái quá ấy chứ, ha ha..."
"Cố Hữu ! Sao...!sao cháu có thể mặt dày vô sỉ như vậy chứ?" Cố Vân Lệ tức đến run người, Cố Hữu là cháu ruột của bà, vậy mà lại nói ra những lời vô sỉ như vậy.
"Ấy, sao cô lại nói thế, chẳng qua là cháu thấy mọi người nghèo quá nên nghĩ cách giúp thôi mà?"
"Cũng chỉ thời gian này là có thể bán được giá tốt thôi.

Đợi em ấy lớn tuổi hơn rồi, cho dù cho không cũng chẳng ai thèm ấy."

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận