Danh sách Chapter

Chapter 308 Chapter 307 Chapter 306 Chapter 305 Chapter 304 Chapter 303 Chapter 302 Chapter 301 Chapter 300 Chapter 299 Chapter 298 Chapter 297 Chapter 296 Chapter 295 Chapter 294 Chapter 293 Chapter 292 Chapter 291 Chapter 290 Chapter 289 Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Mấy tập đoàn phía Bắc đúng là ếch ngồi đáy giếng.
Không bao lâu nữa địa vị của tập đoàn Uyển Như so với bọn họ sẽ một chín một người, đến lúc đó, nói đến chuyện hợp tác e rằng không dễ dàng như vậy.
Đợi đến khi đám người Thôi Hiệu đó đến cầu xin hợp tác với tập đoàn Uyển Như bọn họ nhất định sẽ phải hối hận về hành vi của mình ngày hôm nay.
Cố Uyển Như ngay lập tức thảo luận với nhóm thư ký, sau đó, tập đoàn Uyển Như đã lấy ra hơn mười dự án rồi đấu thầu đầu tư ngay tại chỗ.
Cả hội trường hò reo vui mừng!
Tin tức lan truyền đi nhanh chóng, không chỉ trong thành phố Giang Thanh, mà thậm chí là toàn tỉnh Hải Đông.
Hoành Thiên Giai đã mời nhiều quyền quý đến dự tiệc, thậm chí còn mời cả thân hào ở phía Bắc.
Tiệc đã được chuẩn bị hoàn tất, nhưng đến giữa đường, áo cưới lại được khoác lên vai tập đoàn Uyển Như, tất cả các khách mời đều chạy đến tiệc của tập đoàn Uyển Như.
Bữa tiệc của Hoành Thiên Giai lại trở thành trò cười.
Một trò cười thảm bại.
Mặc dù không ít người lo lắng, Hoành Thiên Giai sẽ ôm hận vì chuyện này, sau đó điên cuồng trấn áp Tập đoàn Uyển Như.
Nhưng, việc đầu tư của tập đoàn phía Bắc sẽ bị xáo trộn sao?
Hoành Thiên Giai sẽ thực sự dám mạo hiểm như vậy ư? Anh ta dám trở thành kẻ thù với các tập đoàn phía Bắc đó sao?
Quyền phát biểu, quyền lực, địa vị và cả sức nặng trong lời nói của Hoành Thiên Giai, bây giờ đều đã khác so với trước đây.
Tất cả điều này đều nằm trong tính toán của Giang Hải.
Tuy nhiên, anh cũng không quan tâm những gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Điều khiến Giang Hải thất vọng chính là nhà họ Hòa ở phía Bắc lại không xuất hiện trong bữa tiệc này, vốn dĩ còn muốn một mẻ thu gọn.
Ung Tiểu Ni hoàn toàn tê liệt, khuôn mặt như tro tàn, chân tay mềm nhũn.
nhà họ Ung thật sự kết thúc rồi.
Cô ta không ngờ Tập đoàn Uyển Như lại phản ứng nhanh đến như vậy.
Cô ta cũng không ngờ rằng người mình gài vào tập đoàn Uyển Như lại không thông báo cho cô ta tin tức quan trọng này.
Thay đổi bao bì của nhà phân phối không phải là vấn đề lớn, nhưng dưới sự hướng dẫn của Lan Kiều, Cố Uyển Như đã âm thầm dàn sếp những chuyện này.
Có hơn hai mươi sản phẩm bị thay đổi về mẫu mã và bao bì.

Thậm chí, cho dù chỉ là một mặt hàng, nhà họ Ung tự ý kê khống hàng hóa, thiệt hại cho Tập đoàn Uyển Như cũng là vô cùng lớn.

Nhưng thực tế là hai mươi mặt hàng, nhà họ Ung thực sự sắp phá sản rồi.
Cô ta đã cầu xin Hoành Thiên Giai nhưng bị anh ta từ chốt.
Cô ta tìm đến Hòa Tiến, Hòa Tiến càng phớt lờ cô ta hơn.
Sau đó, cô ta cầu xin Cố Thượng, thậm chí quỳ xuống dưới chân anh ta.
Nhưng kết quả, Cố Thượng lại dứt khoát cúp ngang điện thoại.
Cô ta đã bị cô lập hoàn toàn.
Nhắc tới mới nhớ, nhà họ Ung ở thành phố Giang Thanh và tập đoàn Uyển Như không hề ân oán thù hằn gì, tất cả đều là do Ung Tiểu Ni tự mình chuốc lấy.
Ban đầu cô ta vì Cố Thượng mà có chút ân oán với Cố Uyển Như, nhưng lúc đó chỉ đơn giản là sự ghen tỵ của một người phụ nữ mà thôi.
Nhưng sau đó, liên tiếp những hành vi nhắm vào Tập đoàn Uyển Như, mới khiến cho mối quan hệ giữa hai bên mâu thuẫn ngày càng sâu sắc hơn.
Trở về chỗ ở của mình, sắc mặt của Hoành Thiên Giai tái nhợt như một tờ giấy, nguyên ngày hôm đó không dám thò mặt ra bên ngoài.
Bởi vì, Giang Hải cố ý sai người mang cỗ quan tài đó đến, đặt trong sân nhà anh ta.
Anh ta lập tức gọi ngay cho nhân vật lớn đó.
“Thưa ngài, anh… anh Giang rốt cuộc là có thận phận gì?”
Anh ta không cam tâm.
“Đây là chuyện anh nên biết sao?”
Hoành Thiên Giai cả người run lên, nói nhỏ: “Tôi đã xin lỗi rồi, nhưng tôi sợ anh Giang, không tha thứ cho tôi.”
Anh ta muốn cố ý nói ra mấy lời này, tỏ vẻ vô cùng e ngại, nhưng trong lòng lại hận Giang Hải, thấu xương tủy.
Mà lúc này trong Thành phố Giang Tư vẫn còn một quân cờ của anh ta, Uyển Thuần.
Tuy nhiên, Hoành Thiên Giai không thể ngờ rằng, vào lúc này Uyển Thuần không muốn giết Giang Hải để lấy quyền thừa kế, thứ mà cô ta muốn chính là người đàn ông này.
Đây chính là người đàn ông xứng đáng để cô ta đánh đổi tất cả.
Người đàn ông này có thứ mà cả đời này Uyển Thuần chưa bao giờ có được, đó là tình yêu đích thực không gì sánh được dành cho người mình yêu, môt tình yêu không có chút tạp niệm.
Cuộc đời của Uyển Thuần là một bi kịch, Uyển Thuần tin rằng chỉ cần có được Giang Hải thì đây là cơ hội duy nhất để có thể đến gần với hạnh phúc.
“Yên tâm đi, anh ấy vẫn chưa có ý định lấy mạng của cậu, coi như mạng cậu lớn.”
Nhân vật lớn này cũng không nhẫn nại thêm được nữa, dừng một chút rồi lạnh lùng nói: “ACậunh tốt nhất là cách xa họ một chút, đừng có tự chuốc họa vào thân.”
Nghe thấy giọng nói lạnh lùng phát ra từ trong điện thoại, sau đó chỉ truyền đến vài tiếng bíp bíp ngắt kết nối.

Vẻ mặt của Hoành Thiên Giai cứng đờ, mấy người? Cách xa? Chuốc họa vào thân?
Sự trả thù của Giang Hải, lẽ nào vẫn còn chưa kết thúc sao?
Hoành Thiên Giai nghĩ đến Hòa Tiến, lúc này, tên đó, vẫn còn ở trong biệt thự của anh ta.
Anh ta lập tức gọi người đến hỏi: “Hòa Tiến đang ở đâu?”
“Chủ tịch, Hòa Tiến đang ở… trong phòng…”
Hoành Thiên Giai nghe vậy thì biết ngay tên này đang chơi đùa với đám phụ nữ mà anh ta nuôi.
“Mau lôi anh ta đi ngay cho tôi.” Hoành Thiên Giai suy nghĩ một hồi rồi lại nói: “Tôi sẽ đi ngoại thành ở lại đó vài ngày, tất cả những căn phòng đều sửa sang lại hết, bảo anh ta ra khách sạn ở.”
“Nếu như có hỏi đến tôi thì cứ nói tôi bệnh không tiện gặp mặt.”
Hoành Thiên Giai không muốn đắc tội với Giang Hải, cho nên muốn đi trốn một thời gian.

Đương nhiên cũng không thể trở mặt với các gia tộc ở phía Bắc.
Nếu như Hòa Tiến vẫn muốn đối phó với Giang Hải, thì cứ để một mình anh ta ra tay là được rồi.
Nếu như thành công, Hoành Thiên Giai cũng được hưởng một phần lợi ích, còn nếu không thành công, thì cũng coi như không liên can gì cả.
Trước khi rời đi, Hoành Thiên Giai lại căn dặn: “Đối với những chuyện liên quan đến Tập đoàn Uyển Như, cứ làm theo trình tự bình thường là được.”
“Nếu như ai cố ý làm khó tập đoàn Uyển Như, ông đây sẽ lập tức giết chết kẻ đó.”
.....
Tiệc của tập đoàn Uyển Như, kéo dài đến tận khuya mới kết thúc.
Chuyến đi của Cố Uyển Như lần này đến thành phố Giang Thanh, có thể nói là thành công tốt đẹp.
Không chỉ giải quyết những những vấn đề khó khăn ở thành phố Giang Thanh, mà thậm chí còn thiết lập được mối quan hệ với các gia tộc ở phía Bắc.
Đặc biệt là nhưng ông lớn kia, khi nói chuyện với Cố Uyển Như đều có dáng vẻ cúi đầu quỳ gối, vừa cung kính lại lộ ra vẻ khiếp sợ.
“Anh thực sự không quen biết bọn họ?” Cố Uyển Như tự nhiên nghĩ tới, chuyện những điều này đều do một tay Giang Hải sắp xếp.
Chỉ là cô không thể ngờ Giang Hải lại có mối quan hệ rộng đến như vậy.
Trong khoảnh khắc nào đó, cô có cảm giác dường như không hiểu rõ con người của Giang Hải, giống như kiểu không có chuyện gì mà Giang Hải không xử lý được.

Giang Hải cười nói: “Anh thật sự không quen bọn họ, anh thật ra chỉ quen biết với một người có địa vị lớn ở phía Bắc, bọn họ chỉ là đang nể mặt người đó mà thôi.”
“Nghe khó tin quá.” Cố Uyển Như không tin, nhưng lại nghĩ đến chuyện khi Thôi Hiệu nhìn thấy Giang Hải, anh ta liên tục xác nhận thân phận của Giang Hải, rõ ràng là hai người bọn họ không quen biết nhau.
"Năm năm trước, anh tình cờ gặp được môt nhân vật lớn ở phía Bắc...”
Ánh mắt Giang Hải thâm thúy, dường như nhớ lại lúc đó, khóe miệng cũng giật giật.
“Ông ta không thể có con...!sau đó...!muốn xin ‘giống’ của anh”
"Lúc đó, anh không muốn đồng ý, nhưng ông ta thực sự rất đáng thương, đã lớn tuổi rồi mà vẫn chưa có con...!vậy nên...”
Cố Uyển Như lúc đầu còn nghe rất chăm chú, càng nghe càng thấy sai sai.
Vẻ mặt Cố Uyển Như thay đổi đột ngột, hằn học nhéo vào da thịt mềm mại trên eo của Giang Hải một cái, vặn một cách dữ dội.
“Ui da….”
Giang Hải kêu to lên một tiếng.
Cố Uyển Như khịt mũi: “Vớ vẩn.”
Nói xong, sắc mặt Cố Uyển Như dần chìm xuống.
“Mấy người Kim Thâu vẫn ổn chứ, cả ngày hôm nay em bận tới bận lui, muốn hỏi anh mấy lần rồi.”
Giang Hải sớm đã nhìn sự lơ đễnh của Cố Uyển Như.
Đám người Kim Thâu vì để bảo vệ cô mà đã bị chém mấy nhát, đổ không ít máu, chỉ có điều lúc này đang bận chuyện công ty, nên Cố Uyển Như không có thời gian để hỏi.
“Anh đã nhận được tin tức, đã bảo vệ được tính mạng, ngoại trừ Kim Thâu thì hai người còn lại chỉ có chút vết thương nhỏ.”
Giang Hải cũng đau lòng nói.
Khóe mắt Cố Uyển Như ươn ướt, khẽ nói: “Em có thể giúp được gì không?”
“Bọn họ sẽ ổn thôi, Tập đoàn Uyển Như sẽ sắp xếp công việc cho họ và đưa ra phương pháp trị liệu tốt nhất, còn đối với người thân của họ, chỉ cần phù hợp với yêu cầu của tập đoàn Uyển Như đều sẽ được ưu tiên.”
Cố Uyển Như gật đầu.

“Bọn họ bây giờ đang ở đâu?”
“Anh đã sắp xếp đưa người về thành phố Giang Tư, hơn nữa cũng đã thuê máy bay đưa bác sĩ giỏi nhất đến chữa trị cho bọn họ.

Vợ, em đừng quá lo lắng.”
Cố Uyển Như gật đầu và thở dài sâu: “Nếu như không có bọn họ, hậu quả khó mà tưởng tượng nổi...”
Đang lúc phiền sầu, điện thoại của Cố Uyển Như lại đổ chuông.
Cố Uyển Như xem qua, sau đó bắt máy.
“Chu Lị, hóa ra là cậu, cậu không quên mất người bạn học cũ này rồi chứ?”

“Đúng vậy, tớ đang ở thành phố Giang Thanh...”
“Ngày mai? Thật sao?”
Tắt máy, Cố Uyển Như quay sang nhìn Giang Hải: “Ngày mai, cùng em đi ăn một bữa cơm nhé?”
“Là ai vậy? Trông em có vẻ rất vui.”
Cố Uyển Như nói: “Sáng nay em đã đăng bài trên mạng, không ngờ bạn học của em lại nhìn thấy, trùng hợp mọi người cũng đang ở thành phố Giang Thanh tụ họp, nên bảo em đến.”
Giang Hải cười nhẹ một cái không nói gì, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Mang anh theo, chắc là muốn giới thiệu đây chính là chồng của mình?
Bạn học của Cố Uyển Như, Giang Hải cũng đã tiếp xúc được hai người, đều không ra gì, thực sự không biết mấy người này sẽ như thế nào.
Cũng có thể do anh đã nghĩ quá nhiều, có khi chỉ có mỗi hai người đó là không ra gì, lại vừa khéo đều bị anh đụng phải thì sao??
Trở lại khách sạn, Cố Uyển Như muốn gọi video để xem tình đám người Kim Thâu thế nào.
Lúc này, ba người đã bình an vô sự, được băng bó khắp người, quấn thành như xác ướp.
Nhìn thấy Cố Uyển Như gọi video đến cho mình, Kim Thâu xúc động đến rơi nước mắt.
Làm việc bán mạng cho lão đại lâu như vậy, thật sự đáng lắm mà.
“Cố tổng, chị còn bận làm chuyện lớn, không cần phải để tâm đến bọn tôi, bọn tôi da dày lắm, không sao đâu.”
Kim Thâu nói, quay đầu sang một bên, giơ cánh tay bị bó bột lên xoa xoa khóe mắt.
Một người khác vươn cổ lớn tiếng nói: “Cố tổng, chị cứ yên tâm, chúng tôi mạnh lắm, không bao lâu nữa, lại có thể chạy xe đến đón chị rồi.”
“Tên thối tha này.” Kim Thâu khịt mũi: “Muốn giành bát cơm của ông đây à, không muốn sống nữa à, xe của Cố tổng chỉ có ông đây mới được lái.”
Cố Uyển Như mắt ươn ướt, khó khăn gật đầu.
Giang Hải nhìn cô một cái, sau đó đi tới ban công châm một điếu thuốc, chỉ có thể canh lúc Cố Uyển Như đang nói chuyện điện thoại lén hút một điếu.
Tình hình lúc đó thật sự không khả quan, nếu không có Giang Hải cho viên thuốc cầm cự được hơi thở, ngoại trừ Kim Thâu ra, hai người kia e rằng kiên trì không được bao lâu, đừng nói đến chuyện khỏe mạnh như bây giờ.
Có điều đám người Kim Thâu bọn họ cũng thật có duyên, loại thuốc đó khá có lợi cho việc luyện tập của bọn họ, sau này trong quá trình luyện tập, công lực sẽ tăng lên gấp đối.
Giang Hải hừ lạnh.
Nhà họ Triệu ở phía Bắc gan cũng lớn thật, mấy chuyện giết người cướp của làm cũng rất thuận tay đấy chứ.
Còn có tên Húc Thiết đó, lúc trước Giang Hải cũng có ấn tượng khá tốt về ông ta.

Bây giờ lại rơi vào danh sách đen của Giang Hải, nếu như ông ta dám đến thành phố Giang Tư, e rằng sẽ không có mạng để trở về.
Hút xong một điếu thuốc, thò đầu liếc mắt nhìn, Cố Uyển Như vẫn còn đang nói chuyện, bảo đám người Kim Thâu cứ an tâm mà chữa lành vết thương, cô nhất định sẽ không để bọn họ chịu thiệt..

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận