Danh sách Chapter

Chapter 308 Chapter 307 Chapter 306 Chapter 305 Chapter 304 Chapter 303 Chapter 302 Chapter 301 Chapter 300 Chapter 299 Chapter 298 Chapter 297 Chapter 296 Chapter 295 Chapter 294 Chapter 293 Chapter 292 Chapter 291 Chapter 290 Chapter 289 Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Giang Hải vứt tàn thuốc, sau đó lấy ra mấy viên kẹo cao su nhai ngấu nghiến, che miệng thở dài một hơi, sau khi xác nhận không còn mùi gì rồi mới nghênh ngang trở về phòng.
"Được rồi, để bọn họ nghỉ ngơi đi, sau khi giải quyết xong việc ở thành phố Giang Thanh, chúng ta sẽ đến thăm họ.”
Trọng tình cảm là điểm sáng nhất của Cố Uyển Như, mọi người sinh ra đều bình đẳng Cố Uyển Như chưa bao giờ nghĩ rằng sinh mạng của ai thấp hơn bất kỳ ai.
Cũng giống như năm đó, khi ở trên con tàu buôn người ấy, chia một nắm cơm thiu cho Giang Hải ăn vậy.
Sau khi cúp máy, Cố Uyển Như thở dài một hơi sầu muộn, cô vẫn còn rất đau lòng cho vết thương của Kim Thâu.
Nhưng sau đó lại cau mày nhìn Giang Hải: “Anh vừa rồi đi làm gì đấy?”
“Không có làm gì cả” Giang Hải tỏ vẻ vô tội.
“Anh lại đây, để em ngửi thử xem.”
“Giang Hải chết tiệt, Giang Hải hôi hám, hôm nay anh đừng mơ mà ngủ trong phòng, đi qua phòng khác…”
“Đừng vậy mà vợ à, anh không ở đây ai bảo vệ an toàn cho em.”
“Để mùi thuốc trên người anh bảo vệ em...”
Trong phòng truyền ra tiếng hét lớn của Giang Hải: “Vợ à, đừng đánh vào mặt...”
“Vậy cũng đừng có đá, em không muốn có em bé nữa à? Ui da...”
Trưa hôm sau, tại một nhà hàng nổi tiếng ở thành phố Giang Thanh.
Nhiều người có nam có nữ tụ tập trong một phòng riêng.
Một số người mặc những bộ đồ hàng hiệu, một số thì lại trang điểm rất tinh tế.
Tiền Nhã chính là người dẫn đầu cũng là người khởi xướng nên buổi họp lớp hôm này.
Lúc này, trên mặt Tiền Nhã lộ ra vẻ bất mãn.
Chu Lị ở bên cạnh cũng có chút ngượng ngùng kỳ lạ.
“Cậu gọi cô ta đến làm gì vậy? Sợ không có người biết chúng ta có một người bạn nghèo đói sao?”
Chị Lị nở một nụ cười ranh mãnh nơi khóe mắt: “Nghe nói Cố Uyển Như tìm được người bao nuôi, còn vớ được một người đàn ông để làm lá chắn, chuyện này truyền đi khắp nơi rồi.”
“Thật sao?” Tiền Nhã cũng cười nói: “Nhìn bộ dạng của cô ta, nếu không tìm một người bao nuôi thì chỉ có nghèo suốt đời, lúc nào cũng giả vờ trong sáng, tự trong xương tủy, còn rẻ mạt hơn bất cứ ai.”.

Đọc truyện hay, truy cập ngay { T гЦмtгuуen.


м E }
“Nè, mà chuyện cô ta được bao nuôi, là ai nói ra vậy.”
Chu Lị quay đầu liếc mắt nhìn mấy cái, kỳ quái nói: “Là Trần Giai Kỳ, còn có Tô Đồng, bọn họ vừa rồi còn ở đây mà, chớp mắt đã đi đâu cả rồi.”
Trần Giai Kỳ và Thiển Lý làm gì có gan gặp Cố Uyển Như, thậm chí còn không có mặt mũi để nhắc đến chuyện bọn họ làm sao biết được có người bao nuôi Cố Uyển Như.
Nghe nói Cố Uyển Như sắp đến, thì vác chân chạy trốn luôn rồi.
Người chồng ở rể đó của Cố Uyển Như không dễ đụng vào.

Đặc biệt là Tô Đồng, cô ta rất sợ chiếc mũi của mình sẽ lại bị vẹo một lần nữa.
Tiền Nhã hừ lạnh: “Mấy giờ rồi, người còn chưa thấy tới, có tiền thì ghê gớm lắm sao, để bao nhiều người phải chờ chực như vậy?”
Nhưng thật ra cô ta không phải đang đợi Cố Uyển Như, mà là đợi một vài người khác.
Một vài người xung quanh cũng xúm vào lên tiếng chỉ trích Cố Uyển Như, rồi quay sang tâng bốc Tiền Nhã
Cũng không thể trách đám người này được, mấy năm gần đây công việc kinh doanh của nhà họ Tiền phát đạt đến mức có thể đứng vững ngay cả ở thành phố Giang Thanh, thậm chí còn có quan hệ hợp tác chặt chẽ với một số gia tộc giàu có.
Đám bạn học này cũng chỉ muốn tìm cơ hội để leo lên, nếu được gia nhập vào tập đoàn Tiền Thị, đó cũng là chuyện rất vinh hạnh.
“Lúc còn đi học, Cố Uyển Như đã thích ra vẻ ngây thơ đơn thuần, lúc đó tôi đã sớm nhận ra cô ta chính là loại hồ ly chuyên đi dụ dỗ người khác rồi, còn nói cái gì mà hoa khôi, tôi khinh!”
“Thôi đi, từ trước tới giời trong mắt chúng tôi chỉ có Tiền Nhã mới xứng làm hoa khôi của lớp, Cố Uyển Như đó thậm chí tôi còn không thèm nhìn đến một cái.”
Một đám người, không ngừng tranh nhau thảo luận.
Còn Tiền Nhã lúc này khóe miệng nhếch lên, trong lòng thầm nghĩ, lát nữa sẽ làm gì để hạ nhục Cố Uyển Như, chuyện năm đó không thể dễ dàng bỏ qua như vậy được.
Tiền Nhã không thích Cố Uyển Như, chuyện này Cố Uyển Như thật tình không biết.
Lúc đó, Tiền Nhã đang “tập thể dục” cùng bạn trai vào thời điểm kịch liệt nhất, cả thể xác lẫn tinh thần gần như bay bổng, không ngờ tên đó lại kêu to một tiếng “Uyển Như”.
Chuyện này làm cho Tiền Nhã vô cùng tức giận, anh đè lên người tôi, nhưng tâm trí lại có ý nghĩ dâm tục đối với Cố Uyển Như, xem bà đây là cái gì chứ.
Sau đó cô ta đã đá tên đàn ông cặn bã kia, nhưng trong lòng càng hận Cố Uyển Như hơn.
Lời càng nói càng khó nghe, thậm chí có người còn nói Cố Uyển Như chính là kẻ lăng loàn đê tiện sống chỉ thêm chật đất.
Một số khác lại cảm thấy đám người này không nên cay nghiệt với Cố Uyển Như như vậy, Cố Uyển Như luôn trước giờ luôn rất tốt bụng, cũng chưa từng gây hấn hay hãm hại ai cả, thậm chí lúc còn đi học còn đã giúp đỡ rất nhiều người.
Nhưng với bầu không khí này, bọn họ không còn cách nào khác ngoài việc im lặng ngồi sang một bên.

Tiền Nhã nhìn thấy cảnh họp lớp náo nhiệt như vậy, trong lòng vô cùng đắc ý.
Cô ta cũng rất hài lòng khi được mọi người khen ngợi và chào đón, lúc này cô ta giống như nữ chính được tất cả mọi người phục tùng.
Chỉ mời đám bạn nghèo này ăn một bữa cơm, bọn họ đã như giống chó chạy sau đuôi.
Bên dưới khách sạn Danh Hào, Giang Hải nhìn thấy Cố Uyển Như ăn mặc giản dị thì liên tục lắc đầu.
Cô vợ ngốc này thực sự không biết làm sao có thể lăn lộn trong xã hội trong suốt mấy năm qua, thật sự có cảm giác như thể cô ấy không hề nhận ra sự nham hiểm của thế giới này.
Tham dự buổi họp lớp, sợ mọi người cảm thấy có khoảng cách nên cô đã cố tình ăn mặc giản dị, thậm chí không đeo trang sức đắt tiền.
“Anh đã chuẩn bị cho em một bộ quần áo để ở trong xe, em không muốn thay thật sao?”
Họp lớp, thực chất chính là để phô trương và giả vờ nịnh nọt lẫn nhau.

Nếu như thật sự có mối quan hệ bạn bè tốt, thân với ai thì cứ tụp tập riêng với người đó là được rồi, tội gì phải kéo cả lớp lại làm gì.
Đương nhiên đây là lần đầu tiên Cố Uyển Như được mời tham gia buổi họp lớp, nên cũng không hiểu ý tứ sâu xa trong lời nói của Giang Hải.
“Không cần đâu, các bạn học của em gia cảnh cũng bình thường thôi.” Cố Uyển Như khoác lấy cánh tay Giang Hải
“Có người hỏi đến thì cứ nói em vẫn còn làm trong tập đoàn Cố thị là được rồi.”
Đúng lúc này, mấy người còn lại cuối cùng cũng đã đến đông đủ, Tiền Nhã lập tức yêu cầu người phục vụ dọn đồ ăn lên.
“Cố Uyển Như đến rồi...”
Đột nhiên một người trong đám bọn họ hét lên.

Giọng điệu ngạc nhiên cùng biểu tình giễu cợt đợi màn kịch hay sắp diễn ra.
Nghe tới đây, mọi người ngừng bàn tán, thay vào đó bọn họ cũng cùng lúc dõi theo ánh nhìn của người đó.
Tiền Nhã nhìn lên.
Nhìn thấy Cố Uyển Như thì chỉ hừ lạnh một tiếng.
Quả nhiên con hồ ly tinh đó được đàn ông bao nuôi vậy mà còn ra vẻ ngây thơ, đúng là thật rẻ tiền.
Có điều...

Tiền Nhã có hơi ngạc nhiên, mặc dù người đàn ông bên cạnh Cố Uyển Như trông rất bình thường, nhưng quần áo của anh ta không tầm thường chút nào.
Rất có giá trị.
Nhưng đám người còn lại không quá để ý tới Giang Hải, mặc dù quần áo của anh ta rất đắt tiền, nhưng cùng lắm cũng chỉ không quá tệ mà thôi.
Điều bọn họ quan tâm chính là Cố Uyển Như, người phụ nữ này so còn xinh đẹp hơn với mấy năm trước nhiều, thậm chí thần thái tự tin toát ra, vô tình mang theo một chút khí chất nữ vương trong thiên hạ.
Người đứng đầu tập đoàn Uyển Như, đương nhiên có khí chất của một người ở tầng lớp trên.
Cố Uyển Như hơi ngại ngùng vẫy tay chào với một vài người bạn thân.
“Tiểu Trư, cậu lại béo lên rồi.”
Bạn học nam được nhắc đến cười toe toét.
“Chu Lị, quần áo của cậu đẹp quá.”
Chu Lị nở một nụ cười gượng gạo và quay mặt sang một bên.
Trên khuôn mặt Cố Uyển Như vẫn luôn giữ nụ cười, tùy ý tìm một chỗ rồi kéo Giang Hải ngồi xuống.
“Cố Uyển Như, cậu cũng có giá cao quá, lại để mọi người chờ lâu như vậy.”
Giang Hải nghe vậy khẽ nhíu mày.
Người đang nói chính là Tiền Nhã.
“Đúng vậy, thật sự nghĩ mình là nhân vật quan trọng sao? Đến muộn rồi cũng không thèm xin lỗi Tiền Nhã một tiếng là có ý gì đây!”
Sau khi người này lên tiếng chỉ trích, đám bạn học khác cũng bắt đầu mở miệng xì xầm.
“Bữa cơm hôm nay là do Tiền Nhã mời, đến ăn miễn phí cũng thôi đi, còn dẫn thêm một miệng ăn đến, lẽ nào nhà cậu không có nổi cơm để ăn luôn sao?”
Vẻ mặt của Cố Uyển Như đột ngột thay đổi, không ngờ ngay khi vừa ngồi xuống, đã có người bắt đầu công kích cô rồi.
“Thời gian buổi hẹn không phải đã nói là mười hai giờ sao?” Cố Uyển Như tức giận đến đỏ mặt.
Nhưng, ngay lập tức, lại nhìn sang Tiền Nhã: “Bạn bè tụ tập, mọi người tự sắp xếp với nhau là được rồi, Tiền Nhã, cậu cũng quá tốn kém rồi.”
Quản lý nguyên cả Tập đoàn Uyển Như, thư ký sẽ thay cô lập kế hoạch một cách cẩn thận cho lịch trình mỗi phút mỗi giây, đúng giờ chính là nguyên tắc cơ bản nhất.
Nếu Cố Uyển Như là người đến cuối cùng, chỉ có thể nói những người khác đã đến quá sớm.
Chu Lị thì thầm vài câu với Tiền Nhã, sau đó mỉm cười xoa dịu bầu không khí: “Đều là bạn học cùng lớp cả, đừng nói mấy câu không vui này nữa, đồ ăn cũng đã dọn lên rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”
Chuyện Chu Lị quay sang nói với Tiền Nhã chính là, không cần phải vội, nếu chọc giận khiến Cố Uyển Như bỏ đi thật, thì màn kịch phía sau sẽ mất vui rồi.
Cô ta làm gì có ý tốt chứ.
“Bỏ đi, bỏ đi, mọi người ăn cơm đi.” Tiền Nhã hờ hững xua tay, không thèm nhìn Cố Uyển Như nữa.
Tất cả đám bạn học có mặt làm sao có thể không nhìn rõ tình hình lúc này được chứ, có lẽ không lâu nữa bọn họ sẽ được nhìn thấy Cố Uyển Như phải bẽ mặt như thế nào.
Lần đó, tên bạn trai khốn nạn của kia nằm trên người cô ta nhưng lại gọi tên Cố Tiền Dao, chuyện này đối với Tiền Nhã là một nỗi nhục vô cùng lớn, cô ta nhất định sẽ không nhịn mà cho qua.
Chỉ có cô ta mới xứng đáng là nữ thần, cho dù là lúc đi học hay sau khi tốt nghiệp.

Lúc này, nhìn thấy Cố Uyển Như mặc trên người một bộ đồ hết sức bình thường, Tiền Nhã tỏ vẻ cực kỳ khinh thường.
Giang Hải liếc nhìn Tiền Nhã rồi khẽ lắc đầu.
Người phụ nữ này đeo trang sức tinh xảo, trang điểm xinh đẹp.
Tuy nhiên, nó mang lại cho người ta cảm giác thô tục, rỗng tuếch, và một sự thù địch tận trong xương tủy.
Có lẽ vì Cố Uyển Như trước giờ vốn trọng tình cảm, trân quý tình bạn này, cho nên lần đầu tiên được mời đến họp lớp cô đã không suy nghĩ mà tới ngay.
Nói một cách khác, Cố Uyển Như của trước đây rất tự ti, lần này được mọi người mời đến tham dự thì có cảm giác giống như được công nhân.
“Này, Cố Uyển Như...”
Ở đầu kia của chiếc bàn lớn, một cô gái miệng mồm chanh chua vừa ăn vừa thản nhiên nói.
“Tôi nghe nói cậu được người ta bao nuôi có thật không?”
Khuôn mặt của Cố Uyển Như lập tức thay đổi, rất xấu hổ và khó coi.
Ai lại tung tin đồn thất thiệt này vậy?
“Cố Uyển Như tìm được một người bao nuôi cũng thật có thực lực, chứ giống như chúng ta đây, cho dù muốn tìm một người như vậy, cũng không ai thèm để mắt đến.”
Nghe thì có vẻ như tự đánh giá thấp mình, nhưng thực ra là đang muốn làm nhục Cố Uyển Như.
Đám người còn lại trên bàn cũng phát ra một tràng cười sảng khoái.
Một vài người không muốn dính líu vào, nhưng khi nghe vậy cũng cảm thấy rất buồn cười, sau đó cười hùa theo bọn họ.
Tiền Nhã thở dài, lắc đầu rồi nói, “Tôi đoán, cũng chẳng phải tìm được người có tiền gì đâu, cậu xem bộ đồ trên người cậu đáng một trăm tệ không?”
“À đúng rồi.” Một người khác vỗ đùi rồi nói: “Cậu có thể nhờ Tiền Nhã nha, cậu ấy quen rất nhiều người có tiền, có thể giới thiệu vài người cho cậu.”
“Mấy người đó vừa già vừa xấu, không được không được.”
“Chỉ là tìm một một người bao nuôi thôi không phải sao, quan tâm gì đến xấu hay đẹp chứ, gã nào có tiền nuôi gái mà bụng không phệ.”
Sắc mặt của Cố Uyển Như tái nhợt, rất buồn trước sự mỉa mai châm biếm của bọn họ.
Cô không biết bản thân đã làm gì đắc tội đến mấy người này.
Mấy năm không gặp, tự dưng lại có ác cảm với cô.
Hối hận, Cố Uyển Như thật sự đã hối hận khi đến buổi họp lớp này.
“Cạch...”
Cố Uyển Như nặng nề đặt đồ ăn xuống, đỏ mặt: “Giang Hải, đi thôi.”
Nói xong, Cố Uyển Như đứng dậy.
Chẳng có lý do gì để ở lại đây cả..

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận