Danh sách Chapter

Chapter 308 Chapter 307 Chapter 306 Chapter 305 Chapter 304 Chapter 303 Chapter 302 Chapter 301 Chapter 300 Chapter 299 Chapter 298 Chapter 297 Chapter 296 Chapter 295 Chapter 294 Chapter 293 Chapter 292 Chapter 291 Chapter 290 Chapter 289 Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Tòa nhà văn phòng mới của Tập đoàn Uyển Như chỉ đơn giản là một khu công nghiệp nhỏ, một vài tòa nhà cao sừng sững tạo thành những hình thù độc đáo.
Tuy nhiên, bên cạnh cụm cao ốc khổng lồ này còn có một số kiến trúc thấp khác...
Ở đó có đầy đủ tất cả tiện ích, thậm chí còn có một siêu thị nhỏ.
Làm việc ở Tập đoàn Uyển Như, trong lòng chỉ cần nghĩ tới việc hoàn thành tốt công việc mà tập đoàn Uyển Như giao phó.
Nhưng thứ khác, không cần phải bận tâm đến.
Dựa theo cấp bậc sẽ được tận hưởng các dịch vụ tối ưu nhất.

Cấp bậc càng cao, chỉ cần một cuộc điện thoại, thức ăn trà bánh sẽ được giao đến tận cửa.
Chỉ riêng bãi đậu xe đã có đến hai tầng ngầm.
Trên mặt đất, còn có những chỗ để xe tạm thời.
Ngày hôm nay chính là tiệc tân gia của Tập đoàn Uyển Như.
Hơn nữa, bữa tiệc đầu tiên của thương hội thành phố Giang Tư, cũng là bữa tiệc chiêu mộ đối tác.
Ngay từ sớm, Tần Hiên đã bố trí đầy đủ các nhân viên an ninh để duy trì trật tự cho bữa tiệc.
Từng chiếc xe sang trọng, lái vào địa điểm buổi tiệc!
Trong khách sạn, Doãn Bằng xịt một chút nước hoa nam cao cấp, cả người trông rất cường tráng, tuấn tú, hoàn toàn giống một công tử hào hoa phong nhã.
Nhìn vào gương, thân hình hoàn mỹ, gương mặt tuấn tú, bộ vest sang trọng mà với đồng lương của một người công nhân bình thường sẽ phải mất hơn hai mươi năm mới mua nổi, khóe miệng anh ta nhếch lên.
“Uyển Thuần, Cố Uyển Như, Lan Kiều… không ai trong số các cô em có thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh đâu.”
Với tư cách là đại diện cho nhà họ Doãn ở Danh Quận đến tham dự tiệc, có điều đến sớm để nhìn một chút, nhìn tập đoàn Uyển Như trong tương lai sẽ trở thành một bộ phận trong gia sản đồ sộ của nhà họ Doãn.
Doãn Bằng giống như một vị lãnh đạo đi kiểm tra, trong ánh mắt hiện lên vẻ kiêu ngạo.
“Không ngờ một thành phố Giang Tư nhỏ bé lại có ba người phụ nữ khiến tim tôi loạn nhịp như vậy.”
“Hơn nữa, ở một nơi có tài nguyên nghèo nàn như vậy, tập đoàn Uyển Như lại có thể lớn mạnh, khiến nhà họ Doãn ở Danh Quận cũng cảm thấy hứng thú để mắt đến.”
Doãn Bằng khá tự tin về sự quyến rũ của mình.
Trong lòng còn nghĩ, nhiều nhất là ba ngày, anh ta sẽ nếm thử được một trong ba người phụ nữ này.
Nên ra tay với người nào trước đây?
Uyển Thuần?
Không, anh ta đã từng thấy qua, người phụ nữ không dễ dàng bị hạ gục.

Cho dù là anh ta, ba ngày sợ là không đủ.

Lan Kiều?
Người phụ nữ thực sự khiến người khác ngưỡng mộ, nhưng so với Uyển Thuần vẫn là kém hơn một chút.
Cố Uyển Như?
Chính là cô gái này!
Anh ta chưa bao giờ nếm thử một người phụ nữ nào đặc biệt như vậy.
Dù sao bây giờ loại phụ nữ thanh thuần trong sáng như vậy, càng ngày càng hiếm rồi.
“Cô cứ ở lại khách sạn.”
Doãn Bằng nói với người phụ nữ mặc quần áo cho mình, trên người chỉ có vài mảnh vải đen che chắ, để lộ hết phần da thịt.
Người phụ nữ quỳ xuống, nhẹ nhàng giúp Doãn Bằng kéo khóa quần.
Sau khi xoa xoa vài cái, mới ngẩng đầu lên cười, chậm rãi lùi sang một bên.
Doãn Bằng gật đầu, anh ta rất thích loại hình phục vụ này.
Tốn nhiều tiền để đào tạo kỹ năng quả thật không tệ.
Đồng thời, trong tòa nhà văn phòng mới, Cố Uyển Như vẫn đang xem xét lại mấy lần bản kế hoạch của thương hội thành phố Giang Tư.
Cố khẽ cau mày cố gắng tìm ra những sơ hở có thể xảy ra.
Cố Uyển Như trước giờ đều luôn rất nghiêm túc đối với công việc.
Thói quen của cô cũng tự nhiên trở thành thoái quen của cả tập đoàn Uyển Như, cho nên mọi bản kế hoạch của tập đoàn đều phải được nghiên cứu kỹ lưỡng hết lần này đến lần khác, phát hiện ra những lỗ hỏng dù chỉ là nhỏ nhất, mọi nhân viên đều làm việc rất nghiêm túc.
“Giang Hải còn chưa tới sao?”
Cố Uyển Như hỏi.
Lưu Phượng nhìn thời gian: “Anh Giang trước giờ vẫn luôn rất đúng giờ.”
Không biết vì sao, vào những dịp quan trọng thế này, nếu không có Giang Hải bên cạnh, trong lòng Cố Uyển Như luôn cảm thấy bất an.
Mặc dù lần nào Giang Hải cũng coi mấy buổi tiệc kiểu này giống như tiệc buffet vậy, ăn như một con heo, no đến không thở nổi mới thôi.
Hơn nữa, còn không biết giữ chút hình tượng nào.
Bây giờ, Giang Hải cũng đã sắp sửa trở thành một nhân vật nổi tiếng ở tập đoàn Uyển Như.
Chỉ cần nhìn thấy người nào trong buổi tiệc miệt mài cúi đầu ăn không ngừng nghỉ, không cần hoài nghi gì nữa, đó chính là người chồng ở rể của Cố Uyển Như.
Tất nhiên, chỉ có một số người không hiểu chuyện mới cho rằng Giang Hải thực sự chỉ là một tên ở rể, chính là kiểu không có tài cán gì.
Hôm nay, Cố Uyển Như mặc một chiếc váy màu trắng, khiến cả người cô càng thêm bừng sáng, giống như một cô tiên đang đi dạo trên cung trăng.
Trong sáng và cao quý.
“Woww, Uyển Như...”

Người chưa tới đã nghe thấy tiếng.
Giọng nói của Lan Kiều ngày một gần hơn.
“Cô thật sự biết cách không để cho người khác nghỉ ngơi mà, lại cứ bắt tôi phải làm hội trưởng thương hội.”
“Ngoại trừ cô ra, tôi thật sự không tìm được ai khác thích hợp hơn.” Cố Uyển Như mím chặt môi.
Mỗi ngày cô đều rất bận rộn, còn Lan Kiều từ bỏ vị trí của mình, khiến Cố Uyển Như rất mất cân bằng.
Khi thương hội ở thành phố Giang Tư vừa được thành lập, người đầu tiên Cố Uyển Như nghĩ đến chính là Lan Kiều.
Việc không nhiều, nhưng cũng không ít, sẽ không làm lỡ việc mua sắm làm đẹp của cô, ngoại trừ Lan Kiều những người khác chỉ có công việc làm thêm.
“Lát nữa tôi nghĩ sẽ xuất hiện rất người người có máu mặt.” Lan Kiều nói: “Cô không muốn ra sớm để tiếp đãi bọn họ sao?”
“Giang Hải nói tôi nên là người xuất hiện cuối cùng, để cho người khác cảm thấy tôi chính là nhân vật quan trong của tập đoàn Uyển Như.”
Lúc này, Cố Uyển Như chỉ biết lắc đầu cười khổ.
Lan Kiều nghe vậy che miệng cười: “Theo tôi thấy, nhân vật quan trọng nhất trong bữa tiệc hôm nay chính là Giang Hải.”
“Hả?” Cố Uyển Như cảm thấy kỳ lạ, tự hỏi tại sao.
“Cái tướng ăn cực kỳ xấu xí của anh ấy cũng thật khó để người khác không để tâm đến.”
Cố Uyển Như không thể không mỉm cười.
Bước xuống lầu, Giang Hải lái xe, hắt hơi hai cái, kỳ quái xoa mũi, bị cảm rồi sao?
Không, mặc dù đêm qua Giang Hải cố ý làm đổ cốc nước lên chăn, tìm lý do để áp sát vào Cố Uyển Như hơn.
Đến khuya, Cố Uyển Như lại kéo hết chăn bông sang bên mình, với tình trạng như vậy cũng không tránh khói bị lạnh.

Lái xe vào bãi đậu xe, nhân viên bảo vệ ngoài cùng lập tức cúi chào.
Vẻ mặt có chút kỳ quái, trong lòng nghi ngờ, đây không phải là xe của Cố tổng sao? Sao lại không dừng xe ở bãi đậu xe chuyên dụng.
Mà Giang Hải cho rằng như vậy là quá rườm ra, lát nữa có chuyện cần phải rời đi, cho nên đậu ở đây sẽ tiện hơn.
Nhìn thấy có một chỗ đậu xe, Giang Hải vừa định chuẩn bị đậu vào, thì đột nhiên có một người đứng chắn ngang vị trí đó.
Giang Hải bóp còi thế nào nhưng người đó vẫn đứng yên bất động.
Đây bãi đậu xe, bộ tưởng là đường nhà cậu xây sao?
Giang Hải không chút do dự, đạp ga, chiếc xe lao thẳng về phái trước khiến người đó hoảng sợ nhảy ra xa.
Tên đó chỉ thẳng vào Giang Hải, không chút kiêng nể mắng chửi xối xả.

Đúng lúc này, một chiếc xe hạng sang khác lập tức đi tới, bấm còi, vẫy tay ra hiệu cho Giang Hải nhường chỗ đậu xe.
Phong thái rất kiêu ngạo.
Nếu đổi lại là một người bình thường khác, nhìn thấy chiếc xe cao cấp như vậy, chỉ sợ mình đã đắc tội người có tiền rồi.
Dù sao những người được mời đến tham dự bữa tiệc này đều là những người có tên tuổi, vừa nhìn đã không phải là thuộc dạng bình thường rồi.
Người lái xe của ông chủ lớn đó dù sao cũng có mắt nhìn, cũng không muốn làm khó sếp mình nữa, nên lái đi chỗ khác tìm vị trí đậu mới.
Chẳng lẽ tập đoàn Uyển Như lại không có nổi một bãi đỗ xe cho người đến tham gia bữa tiệc sao?
Hiển nhiên, người lái xe phía đối diện cũng biết điều này.
Nhìn thấy chiếc xe của Giang Hải cũng chỉ có mấy trăm nghìn, phía trên còn phủ một lớp bụi nhẹ, có lẽ cũng chỉ là một công ty nhỏ ở thành phố Giang Tư.
Tuy nhiên, Giang Hải làm ra bộ dạng như không nghe thấy gì, làm lơ chiếc xe đó đi.
Anh duỗi thẳng người, soi vào gương chiếu hậu, chỉnh lại tóc tai.
Giống như, kiểu tóc đó, có gì đó cần phải sửa soạn lại vậy.
Bước ra khỏi xe, khóa xe rồi xoay người rời đi.
“Anh bị mù sao, chỗ đậu xe này là tôi chiếm trước rồi, bây giờ anh lập tức lái sang chỗ khác cho tôi.”
“Chỗ đậu xe này là của tôi, cũng không nhìn lại xem mình lái loại xe rách nát gì, còn không mau dời nó sang một bên”
“Nói cho cậu biết, người có đủ khả năng để lái loại xe này là người cậu có thể đụng vào được sao? ”
Nào ngờ, người thanh niên chiếm chỗ đậu xe bước tới ra lệnh cho Giang Hải nhường chỗ đậu xe cho mình.
Nhìn thấy vẻ mặt không chút cảm xúc của Giang Hải, cậu ta hừ lạnh một tiếng: “Tôi nói lại lần nữa, anh lập tức lái xe ra chỗ khác, nhường chỗ này lại cho tôi.”
“Một cộng một là bao nhiêu?” Giang Hải đột nhiên hỏi.
“Cái gì mà một cộng một? Tôi yêu cầu anh nhường vị trí này cho tôi.”
Ngay sau đó, cậu thanh niên này liền hiểu ra ý tứ trong câu nói của Giang Hải, đây chẳng phải là đang mắng cậu ta là đồ ngu sao.
“Anh vừa nói cái gì, có giỏi thì nói lại cho ông đây nghe một lần nữa?”
Đây là xe hạng sang, lái xe xuống xe.
Giọng nói lạnh lùng, vẻ mặt dữ tợn, thoạt nhìn không ổn.
Trước giờ chưa từng có ai dám tranh giành chỗ đậu xe với cậu ta, nhìn thấy chiếc xe như vậy ai cũng sợ hãi nép sang một bên, không dám đụng vào.
Còn người thanh niên trước mặt không những không chịu nhường chỗ để xe, mà còn chửi bới người khác, đúng là muốn tìm chết.
Nhìn dáng vẻ của Giang Hải, xem ra cũng chỉ là một tên lái xe.
Có điều, lái xe thì cũng biết hống hách lên mặt, còn phải coi xem là lái xe cho nhà nào nữa.
“Nhắc lại lần nữa? Nghe chưa đủ sao?” Giang Hải chế nhạo: “Tôi nói cậu là đồ ngu, lần này đã nghe rõ rồi chứ?”
“Đây rốt cuộc là thời thế gì vậy, còn có người muốn nghe tôi chửi nữa chứ.”
Nói xong Giang Hải cất bước rời đi.

Tốn thời gian nãy giờ, đi tìm chỗ đậu xe khác không phải tốt hơn sao?
Ai đến trước được phục vụ trước, đạo lý này mà cũng không hiểu sao?

“Anh kia, dừng lại cho tôi.” Người bị chiếm chỗ đậu xe bắt đầu phẫn nộ, liếc mắt nhìn tên lái xe, sau một hồi bọn họ quyết định cục tức này không thể cho qua được.
Giang Hải vẫn mặc kệ cậu ta, anh đang vội vã chạy lên lầu để xem vợ mình hôm nay mặc chiếc váy trắng như tuyết đó đẹp như thế nào.
Người kia bước tới nắm lấy cánh tay của Giang Hải.
“Ranh con, ai cho mày đi?”
“Buông tay ra.” Giang Hải cúi mặt xuống.
“Còn dám mắng tôi, cái loại...”
“Aaaa...!oạch...”
Còn chưa kịp nói xong, trên mặt cậu ta đã hằn lên dấu vết của năm ngón tay, sau đó Giang Hải tung một cước đá bay cậu ta, đầu gục vào đáy của chiếc xe hơi sang trọng.

Vốn dĩ mặt mũi đã chẳng ra gì, giờ còn bị cà xuống mặt đất, trầy xước hết cả.
“Không chỉ mắng đâu, ông đây còn muốn đánh cậu một trận ra trò, tránh ra!” Giang Hải lạnh lùng nói, trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường.
“Chỉ là một chiếc xe nát mà thôi, lại ngông cuồng như thể chiếc xe này là của cậu vậy.

Chẳng qua cũng chỉ là con chó theo đuôi chủ, mà đã nghĩ mình là người thượng đẳng sao?”
Loại người như vậy, chẳng qua cũng chỉ là con chó đứng trước mặt chủ nhân thè lưỡi vẫy đuôi.
Khi nhìn thấy người ngoài, ngay lập tức nhe răng sủa gâu gâu.
Gặp phải kẻ mạnh hơn thì chỉ biết cụp đuôi sợ sệt.
“Quay lại hỏi chủ của cậu, là ai đã cho anh ta diễm phúc được đậu xe ở đây.”
Ánh mắt lạnh lùng nhìn tên lái xe vẫn còn chưa phục, một sự đè nén vô hình lướt qua khiến tên lái xe sợ hãi không dám nhúc nhích.
Còn người kia, che mặt đau đớn vật vã, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra vẻ oán hận sâu sắc.
Giang Hải nói đúng, cậu ta cũng chỉ là một tên lái xe, bình thường như một con chó theo đuôi chủ riết dần quen cứ nghĩ mình vượt trội hơn người khác.
Không ngờ ở mảnh đất nhỏ bé như thành phố Giang Tư này lại đụng phải Giang Hải.
Giang Hải vênh váo bỏ đi, bọn họ cũng không dám tiến lên ngăn cản nữa.
“Cứ đỗ xe ở đây, anh ta muốn rời đi, cũng không dễ dàng như vậy.” Tên lái xe nói.
“Lát nữa sẽ cho anh ta biết thế nào là xã hội nham hiểm.”
Theo cậu ta thấy, Giang Hải chẳng qua cũng chỉ là biết đươc vài thế võ mèo.
Lát nữa biết được thân phận của bọn họ thì ngay cả chủ của Giang Hải cũng phải run lên vì sợ hãi cho mà xem.
Muốn đi, cũng phải hỏi xem bọn họ có đồng ý không đã..
Có bản lĩnh thì lao ra ngoài, cho dù để lại dù chỉ là một vết xước nhỏ, có bản cả chiếc xe mà Giang Hải lái cũng không đủ để đền cho bọn họ.
Đỗ xe xong, cả hai nhanh chóng rời đi, lon ton chạy về phía địa điểm tổ chức buổi tiệc.
Mà, Giang Hải lúc này đi tới cũng đụng phải Uyển Thuần vừa bước xuống xe.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận