Danh sách Chapter

Chapter 308 Chapter 307 Chapter 306 Chapter 305 Chapter 304 Chapter 303 Chapter 302 Chapter 301 Chapter 300 Chapter 299 Chapter 298 Chapter 297 Chapter 296 Chapter 295 Chapter 294 Chapter 293 Chapter 292 Chapter 291 Chapter 290 Chapter 289 Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Giang Hải chế nhạo, giọng điệu vẫn rất bình tĩnh.
“Tập đoàn Uyển Như bây giờ lại tùy tiện đến vậy sao?”
“Chính là thích tùy tiện vậy đấy, anh làm gì tôi?”
Gã ta chế nhạo.
“Nói đi, anh tên gì? Tại sao lại tới tập đoàn Uyển Như gây chuyện?”
“Không có thư mời, anh đến đây làm gì?”
“Hơn nữa, ngay cả người nhà họ Doãn ở Danh Quận cũng dám ra tay, anh thực sự không muốn sống rồi có phải không?”
“Nhà họ Doãn ở Danh Quận?”
Biểu hiện của Giang Hải đột nhiên có chút kỳ quái.
Thực sự không ngờ, người mà anh đánh lại là một con chó của nhà họ Doãn ở Danh Quận.
Sớm biết như vậy, thì đã ra tay mạnh hơn rồi.
“Thư mời, tôi có!”
Uyển Thuần khẽ cười rồi lấy thư mời từ trong túi ra.
Từ từ mở ra, bên trong còn kẹp một bức ảnh.
Đó là ảnh của Giang Hải.
Khóe miệng Giang Hải cong lên, người phụ nữ chết tiệt này đang làm cái trò gì vậy?
Cô ta là đang muốn tiền hay muốn anh đây?
Trước mặt nhiều người như vậy, lại không giải thích cho rõ ràng.
Nhìm đám người Doãn Bằng lập tức cứng sượng mặt.
Khoác tay Giang Hải thì cũng thôi đi, trên người cô lại còn mang theo cả ảnh của Giang Hải.
Doãn Bằng nheo mắt, vỗn dĩ đã coi Giang Hải như một người chết rồi.
Dám giành người phụ nữ của anh ta, chỉ có một kết cục duy nhất, đó là chết.
“Cô đây này có, nhưng anh không có.” Gã chủ quản ngẩng mặt lên nhìn.
Quy tắc của tập đoàn Uyển Như chính là như vậy, không có thư mời thì không được bước vào, ngăn Giang Hải lại là bổn phận của anh ta, hoàn toàn không vi phạm nguyên tắc gì cả.
Chỉ có Đường Tu Văn là một lão cáo già từng trải, trợn tròn mắt, lập tức nhận ra có gì đó không ổn.
Từ đầu đến cuối, vẻ mặt của Giang Hải vẫn như cũ, không hề có chút căng thẳng nào.
Mà, nụ cười của cô gái xinh đẹp kia lại mang một nét châm biếm.
Ánh mắt có vẻ như đang quan sát, không sâu, không nhạt.
Đường Tu Văn chậm rãi lui về phía sau hai bước, đứng ở phía sau đám người bọn họ.
Mặc dù ông ta được tập đoàn Uyển Như coi trọng, được sắp xếp người phục vụ riêng dẫn đường.
Nhưng, đồng thời, ông ta cũng biết rằng bữa tiệc này của tập đoàn Uyển Như chính là nơi tập trung rất nhiều người tai to mặt lớn.

Nếu như Giang Hải lại là người không dễ động vào.
Chỉ vì một tên lái xe của nhà họ Doãn mà ra mặt, làm tốt không được khen ngợi, lỡ không may động phải người không nên động, vậy thì chẳng khác nào tự đào hố chôn mình.
Nếu như đã dám gây chuyện với nhà họ Doãn, vậy thì cứ để bọn họ tự cắn xé lẫn nhau đi.
Hiển nhiên, cậu chủ quản này cũng không nghĩ được nhiều như vậy, anh ta đang nóng lòng muốn lấy lòng nhà họ Doãn ở Danh Quận.
“Anh vẫn chưa trả lời tôi, anh là ai?”
Giang Hải liếc nhìn sang Uyển Thuần với vẻ vui đùa: “Tôi là lái xe của Cố tổng.”
Người mà Giang Hải đang nói tới là Cố Uyển Như.
Tuy nhiên, người này lại cho rằng, Uyển Thuần cũng họ Cố.
Hiển nhiên là anh ta đã nhất thời quên mất, vừa rồi, Uyển Thuần còn đang khoác lấy cánh tay của Giang Hải.
Lái xe, thực sự chỉ đơn giản như vậy thôi sao?
Lúc này, Doãn Bằng lạnh lùng nói.

“Cậu, đi bẻ chân tên kia ra thành ba khúc cho tôi.”
Người lái xe: “…”
Khả năng đánh đấm của Giang Hải bọn họ đã thấy qua, cho dù cả hai bọn họ cùng hợp sức tiến lên, cũng không phải là đối thủ của anh.
Doãn Bằng rốt cuộc là đang muốn trút giận cho bọn họ, hay để bọn họ bị ăn đánh thêm đây?
Nhưng lời của Doãn Bằng đã nói ra, đó chính là lời vàng tiếng ngọc, nếu như bây giờ run sợ co rụp lại, thì sau này cũng đừng mong ăn cơm của nhà họ Doãn nữa.
“Ranh con, nếu hôm nay chú em quỳ xuống, anh đây sẽ tha cho chú.”
Tên lái xe giả vờ bình tĩnh lắc lắc cổ tay một cách mạnh mẽ, vài tiếng lách cách vang lên.
Vẻ mặt Giang Hải vẫn lãnh đạm.
Lại nhìn sang gã chủ quản, ghi nhớ khuôn mặt của anh ta.
Loại người đã không giải quyết được mâu thuẫn mà lại còn muốn làm mâu thuẫn thêm gay gắt này, tốt hơn hết là nên đuổi cổ anh ta càng sớm càng tốt.
“Chúng ta đi thôi.”
Vừa nói, anh vừa chuẩn bị đi vào.
Tuy nhiên, Doãn Bằng ở bên cạnh lại trừng mắt nhìn anh, tên lái xe kia cuối cùng cũng phải ra tay.
Đá một cái về phía Giang Hải.
Mà Giang Hải giống như mọc hai mắt ở đằng sau vậy, cũng không cần quay đầu lại, trực tiếp đá liền hai cú.
“Aaaaaaaa….”
“Đi thôi.”
Hai lái xe bị đá văng ra xa, đập đầu vào mấy bậc thang máu me bê bét từ đầu đến mặt.
“To gan!” Doãn Bằng tức giận gầm lên một tiếng.

Anh ta không ngờ, sau khi Giang Hải biết thân phận của mình rồi mà vẫn còn dám ra tay.
“Đứng lại đó cho tôi!”
Gã chủ quản kia hét lên.
Thế mà Giang Hải thật sự đã dừng lại, lúc này rồi mà tên này vẫn còn muốn xen vào chuyện người khác, sợ tập đoàn Uyển Như chưa gặp đủ rắc rối sao?
Loại người này, nếu có quyền lực cao hơn một chút nữa, không biết sẽ làm ra loại chuyện gì.
“Sao vậy? Còn muốn dạy cho tôi một bài học sao?”
Giang Hải hừ lạnh: “Cậu đừng quên, mỗi câu nói của cậu đều đại diện cho tập đoàn Uyển Như.”
“Không sai, tôi chính là vì tập đoàn Uyển Như nên mới không thể để các người chạy lung tung ở đây.”
“Bảo vệ...!“
Ngay sau đó, có vài người bước ra ngoài cổng, trên người mặc đồng phục bảo vệ.
Người dẫn đầu là Chu Khải.
“Sao vậy?” Ánh mắt đầu tiên của Chu Khải liếc nhìn sang Giang Hải, sau đó mới để ý thấy Giang Hải đang bị Uyển Thuần khoác tay.
Khóe miệng anh ta hơi há ra, đây là tin tức lớn nha.
Ông chủ của họ, vua của họ, vị thần của họ, cuối cùng cũng có một người phụ nữ thứ hai xuất hiện bên cạnh.
Trong mắt bọn họ, với thực lực của Giang Hải, muốn bao nhiêu phụ nữ mà chẳng được.
Chim lành chọn gỗ tốt mà đậu, người phụ nữ nào lại không muốn được đậu vào cây ngô đồng như Giang Hải để trở thành phượng hoàng chứ.
Nhưng mà, cô gái bên cạnh Giang Hải có phải là đã quá mức xinh đẹp rồi không?
Bỗng nhiễn chợt nhớ lại cái bộ dạng chảy nước miếng của Kim Thâu khi nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp như vậy.
Lúc đó cứ nghĩ Lục Mai chỉ nói khoác, chẳng qua do thiếu mùi gái lâu ngày nên thấy gái là hai mắt sáng rỡ.

Hóa ra, tất cả đều là sự thật, không ngoa, không ngoa chút nào, không, miêu tả cũng quá cứng nhắc rồi, gương mặt này quả thực như thiên tiên hạ phàm mà.
Nhìn thấy Chu Khải, gã chủ quản như tìm được cái cột vững chãi để dựa.
Loạng choạng vài bước chạy về phía trước: “Bảo vệ, có người gây chuyện, còn dám đánh người nữa.”
“Đánh người của nhà họ Doãn ở Danh Quận.”
“Nếu không đánh gãy chân đám người này ném ra ngoài, Tập đoàn Uyển Như, còn mặt mũi gì mà tổ chức tiệc nữa chứ?”
Chu Khải cau mày, cẩn thận nhìn chiếc huy hiệu ghim trên ngực gã chủ quản.

Người này rốt cuộc là con chó theo đuôi của nhà họ Doãn hay là người của tập đoàn Uyển Như vậy?
Đánh người của nhà họ Doãn thì có liên quan gì đến tập đoàn Uyển Như?
Nhưng hôm nay, dù sao anh ta vẫn là đội trưởng đội bảo an, sắc mặt anh ta đột nhiên trùng xuống.

Cho dù thế nào, gây rối ở đây chính là không nể mặt tập đoàn Uyển Như, có gì thì cứ ngồi xuống rồi từ từ giải quyết.
“Ai ra tay trước?”
“Là anh ta, chính là anh ta!” Gã chủ quản chỉ về phía Giang Hải rồi hét lớn lên.
Hơn nữa, còn lao về phía trước túm lấy cổ áo Giang Hải.
Doãn Bằng đứng bên cạnh, ánh mắt lạnh lùng xem kịch, trong lòng ngâm nga, lại cười tủm tỉm.
Tập đoàn Uyển Như cũng coi như hiểu chuyện, cũng biết nhà họ Doãn ở Danh Quận là chỗ không thể đắc tội.
Anh ta muốn xem xem, bọn họ sẽ giải quyết chuyện này như thế nào.
Một tên lái xe, đánh gãy hai chân là được rồi.
Nếu như có liên quan đến Uyển Thuần, vậy thì Doãn Bằng sẽ độ lượng một chút, ra mặt nói vài câu giúp cô ta.
Mời Uyển Thuần cùng nhau ăn một bữa tối, để làm dịu căng thẳng hai bên Uyển Thuần chắc là sẽ không từ chối anh ta.
Chỉ cần lén bỏ chút thuốc vào rượu và thức ăn, vậy thì đêm nay...
Một kế hoạch hoàn mỹ như vậy khiến Doãn Bằng tỏ ra phấn khích.
“Trước mặt tôi còn dám hành hung người khác, hôm nay không thể không phế hai chân của cậu rồi.”
“Sợ là anh không biết, tôi chính là...”
“Bốp...!”
Gã chủ quản bị tát một cái, ôm đầu quay cuồng.
Ôm mặt ngơ ngác, gã chủ quản sững sờ hồi lâu.
Anh ta thực sự đã bị tát một cái.
Tên lái xe không biết trời cao đất dày trước mặt, ngay cả người của tập đoàn Uyển Như mà cũng dám đánh?
Từ lúc nào, ở thành phố Giang Tư, tập đoàn Uyển Như lại dễ dàng bị bắt nạt đến như vậy?
Từ lúc nào, một tên lái xe quèn còn thua súc vật lại dám ra tay đánh người ở trong địa bàn của tập đoàn Uyển Như chứ?
“Anh… anh dám đánh tôi?”
“Tự tìm chết!”
Giang Hải chế nhạo: “Đánh cậu là còn nhẹ rồi đấy.”
“Nếu cậu còn dám nói nhảm, tôi sẽ trực tiếp giết cậu...”
“Cậu là ai có quan trọng sao?”
Gã chủ quản nghiến răng nghiến lợi, Giang Hải vừa vung tay lên, anh ta theo bản năng che mặt, vội vàng trốn ở phía sau.
Mà, Giang Hải lúc này chẳng qua chỉ là đang gãi đầu.
“Bảo vệ, các anh bị mù hết cả rồi sao, tên điên này ngay cà tôi còn dám đánh.”
“Tôi là người của tập đoàn Uyển Như đó.”
Chu Khải và đám nhân viên bảo vệ nhìn gã chủ quản lúc này giống như một còn chó điên đang gào thét về phía Giang Hải.
Lúc này, khuôn mặt của tất cả mọi người đều co quắp, không khí như muốn đóng băng ngay lập tức.
Họ không dám tin vào mắt mình nữa.
Một gã chủ quản nhỏ nhoi của tập đoàn Uyển Như, lại có gan dám đánh gãy chân ông chủ của mình.
Giang Hải là ai chứ?
Là ông chủ thực sự của tập đoàn Uyển Như ở thành phố Giang Tư này.

Người quyền lực nhất ở thành phố Giang Tư.
Lời nói của anh chính là sắc lệnh, ngay cả chủ tịch của thành phố Giang Thanh Hoành Thiên Giai gặp anh cũng phải lịch sự cúi chào.
Anh còn là ‘anh Giang’ được tất cả mọi người ở tỉnh Hải Đông công nhận, ngay cả thế giới ngầm cũng phải sợ hãi trước anh.
Cách đây không lâu, Giang Hải còn đánh bại cả Húc Thiết chỉ với một chiêu.
“Cậu...”
Chu Khải vừa mở miệng, nhưng lại nhận được ánh mắt ra hiệu của Giang Hải.
Đi theo Giang Hải lâu như vậy, Chu Khải lập tức hiểu ra ý của Giang Hải.
Ở đây có rất nhiều người, đừng nói đến thân phận của Giang Hải, cho dù có thấp hơn đi chăng nữa, gã chủ quản này cũng phải cút ra ngoài.
Giang Hải nói: “Lúc nãy, cậu nói muốn lấy của tôi mấy cái chân?”
“Ranh con, nói cho anh biết, tôi sẽ phế hết cả ba cái chân của anh.”
Gã chủ quản đã hoàn toàn nổi điên và tức giận đến cực độ.
Được làm việc trong tập đoàn Uyển Như chính là vinh dự lớn nhất của anh ta, nhất là bây giờ anh ta đã leo lên được đến vị trí chủ quản, lương cao ngất ngưởng, khiến nhiều người phải ngước mắt ghen tị.
Cảm thấy bản thân vô cùng ưu tú, có thể hô mưa gọi gió.
Tập đoàn Tiến Dao ở thành phố Giang Tư, chính là vua.

Nghe đến tên của tập đoàn Uyển Như, dù là thế giới ngầm hay người thường cũng đều phải nể mặt, người của tập đoàn Uyển Như, kẻ nào dám động vào?
Nhưng, ở ngay tổng bộ của tập đoàn Uyển Như lại có kẻ dám đến gây sự.
“Bảo vệ, lên cho tôi, tôi muốn xé con chó này ra thành ba khúc vứt ra ngoài kia.”
“Nhớ kỹ, phải xé thành ba khúc”
“Nếu các anh xử lý tốt chuyện này, tôi sẽ trình báo với lãnh đạo giúp các anh, luận công ban thưởng.”
Sắc mặt Chu Khải trở nên khó coi hẳn, vẻ mặt thâm trầm kinh khủng nhìn về phía gã chủ quản
Hôm nay, anh ta làm bảo vệ, nhưng điều đó không có nghĩa thân phận của anh ta ngang bằng với đám người bọn họ.
Tên chủ quan này có phải đầu heo không vậy?
Bảo vệ của tập đoàn Uyển Như chia ra làm hai loại, anh ta không biết sao?
Một là nhân viên bảo vệ bình thường, làm nhiệm vụ gửi và nhận chuyển phát nhanh, đóng mở cửa, buổi tối cho dù có trộm lẻn vào bọn họ cũng không cần phải ra tay bắt giữ.
Già rồi tay chân chậm chạp, cũng không thấy đường mà đi bắt trộm.
Loại thứ hai là chuyên lo công việc bảo vệ, có điều chỉ lấy danh nghĩa là bảo vệ để dễ bề làm việc hơn mà thôi.
Những người này chính là đám người Chu Khải.
Gã chủ quản hét lớn lên với từng nhân viên bảo vệ một, ra lệnh cho Chu Khải như thể anh ta đang chỉ huy một bầy chó săn đã được thuần hóa.
Ngay cả những nhân viên bảo vệ bình thường cũng cảm thấy rất khó chịu.
Đổi lại là ai cũng đều sẽ không mấy vui vẻ.
“Lên cho tôi, từ “tôi”này, là đang nói ai vậy?” Chu Khải lạnh lùng hỏi.
“Tôi, chủ quản của tập đoàn Uyển Như.” Gã chủ quản sững sờ, không ngờ lại có người dám hỏi thân phận của mình.
Anh ta cầm chiếc ghim trên áo lên: “Nhìn cho rõ thân phận của tôi đây.”
Chu Khải lại nói: “Luận công ban thưởng? Vị lãnh đạo này, có thể thưởng cho tôi được bao nhiêu?”

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận