Danh sách Chapter

Chapter 308 Chapter 307 Chapter 306 Chapter 305 Chapter 304 Chapter 303 Chapter 302 Chapter 301 Chapter 300 Chapter 299 Chapter 298 Chapter 297 Chapter 296 Chapter 295 Chapter 294 Chapter 293 Chapter 292 Chapter 291 Chapter 290 Chapter 289 Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


D*c vọng trong lòng, khát vọng đối với đàn ông, cơ hồ trong nháy mắt khiến cô ta đánh mất lý trí.
Đôi chân dài trắng như ngọc, không an phận quấn lấy nhau, ma sát.
Dục niệm đang bốc lên, nhưng, cô ta đang cưỡng ép cắn răng chịu đựng.
Mùi mồ hôi nhàn nhạt trên người Vệ Báo, giống như chất k1ch thích, khiến cho Doãn Thư xao xuyến động lòng.
"Lập tức đi làm đi, sắp xếp mấy người có đầu óc một chút, không được để bị phát hiện."
"Dạ!" Vệ Báo run run một cái, đôi chân run rẩy, xoay người rời đi.
Anh ta cũng không dám tiếp tục ở lại nơi này, nếu như làm gì Doãn Thư, hậu quả...!thật là khó mà dự liệu.
Cưới Doãn Thư sao?
Đừng nghĩ bậy, cho Vệ Báo một trăm cái lá gan, anh ta cũng không dám.
Trong chớp mắt, trên mặt Doãn Thư đỏ ửng lên, trở nên nóng bỏng, hô hấp càng dồn dập, khó mà tự kiềm chế được, ánh mắt cũng biến thành mê ly rồi.
Vệ Báo như đang cố chạy thoát thân, vừa đi ra phía ngoài.
Nhưng.
Vừa đi chưa được mấy bước, sau lưng đã truyền tới tiếng Doãn Thư kêu khẽ.
"Khoan hãy đi, quay lại đây với tôi..."
"Ngớ ra làm gì, mau lên..."
"Mau, ôm lấy tôi..."
"Lão đại, cái này...!sao được."
"Cỡi quần ra..."
"Sau này, anh kêu tôi là Doãn, tôi cũng chỉ là một người đàn bà thôi..."
Ba bốn ngày sau, tác dụng của thuốc trên người Doãn Thư mới được xem là triệt để biến mất.
Lúc này, Doãn Thư đột nhiên tỉnh táo, mình điên loạn như vậy, chẳng phải cũng là đùa bỡn đàn ông sao?
Thấy thấy thân thể mình sáng bóng, lại trợn mắt há miệng, nhìn xuống chỗ dưới rốn ba thước, cái này làm cho cô ta có loại cảm giác thỏa mãn.
Mấu chốt nhất là, cô ta cảm nhận được, làm đàn bà tốt hơn.
Tin tức Doãn Bằng đã chết cũng không bưng bít được nữa.
Cuối cùng, Doãn Canh sớm muộn gì cũng sẽ biết.
Doãn Thư có thể tưởng tượng.
Ông ta sẽ là giận dữ không kềm được, đạp nồi đập chén, như muốn lập tức gi3t chết Giang Hải.
Doãn Canh sẽ lập tức triệu tập người, định quyết một trận sống mái với Giang Hải.
Cuối cùng, trợn mắt một cái, miệng sùi bọt mép, ngất đi.
Nhà họ Doãn, chính thức tiến vào tranh đoạt.
Cái này, không phải là kết quả Doãn Thư mong muốn, nếu là như vậy, cho dù cô ta lấy được nhà họ Doãn, cũng là một nhà họ Doãn tanh bành không còn lành lặn.
Từ đó, vị trí của nhà họ Doãn ở Danh Quận sẽ dần dần đi xuống.

Cho nên, Doãn Thư dự định, chủ động ra tay trước.
Sau khi Doãn Thư tắm xong, nhìn lên trên giường, lúc này có ba cậu thanh niên trẻ trung ‘xinh đẹp’ đang nằm trên đó.
Quả nhiên, không có ruộng bị cày hỏng, chỉ có mệt chết trâu.
Doãn Thư vô cùng thoải mái từ trong ra ngoài, cam thấy khoan khoái dễ chịu, cả người mặt mũi nhìn cũng hồng hào.
Nhiều ngày như vậy, Doãn Thư đã không quan tâm mình ngủ với ai, chỉ cần có thể khiến cho cô ta sảng khoái, chính là sủng vật tốt nhất của cô ta.
Đứng ở trước gương, giống như tất cả những người phụ nữ khác vậy, uốn éo eo, thưởng thức dáng người nuột nà của mình.
Khóe miệng hơi nhếch lên, trong mắt, lại mang theo vẻ oán độc sâu đậm.
"Giang Hải, trước hết để cho anh sống lâu thêm mấy ngày, chờ tôi thu thập nhà họ Doãn xong, sẽ đi tìm anh tính sổ."
Cầm điện thoại lên ấn số gọi đi, khóe miệng không nhịn được khẽ cười.
"Ông nội, chuyện của Doãn Bằng, cháu điều tra được rồi."
"Trong điện thoại cháu sợ không nói rõ ràng được, cháu nghĩ...!hay là mở một cuộc họp gia tộc đi."
"Ông nội, chẳng lẽ ngay cả cháu ông cũng không tin sao? Chuyện này, không phải chuyện đùa."
"Đừng vội, lát nữa, ông sẽ biết."
Cúp điện thoại, thư giãn gân cốt, mặc lại bộ quần áo, li3m li3m môi, hừ một tiếng.
"Chờ tôi làm xong chuyện quay trở lại, sẽ tiếp tục ép khô các cậu."
Đi ra ngoài cửa, bước lên xe, khẽ mở đôi môi đỏ mọng.
"Đi về nhà cũ."
Nhà họ Doãn, nhà cũ.
Đây là một kiến trúc có tuổi đời mấy trăm năm rồi.
Đình đài lầu các, đẹp không thể tả.
Nhưng, lúc này bầu không khí nhà họ Doãn lại rất căng thẳng.
Trong phòng khách đã đầy ắp người, có bốn người ngồi phía trên cùng, chính là những người sẽ cạnh tranh cái ghế gia chủ cho nhiệm kỳ kế tiếp.
Trên cùng, Doãn Canh đang chống gậy, sắc mặt tái xanh.
Nhận được điện thoại của Doãn Thư, Doãn Canh trong mơ hồ cảm giác được, gặp nhau sẽ có một cái tin xấu.
Nhưng, ông ta như thế nào cũng không thể ngờ, Doãn Bằng đã chết, hơn nữa đã chết nhiều ngày rồi.
Nhà họ Doãn mạnh như vậy, ai dám chọc vào, điều này chính là nguyên nhân khiến cho ông ta vẫn tin là Doãn Bằng còn sống, chẳng qua là, gặp một chút phiền toái mà thôi.
Giờ phút này, từng gương mặt đều rất âm trầm.

Sau lưng mọi người xì xào không ngừng, bốn người bọn họ, lại giống như đang ngủ vậy, thờ ơ.
Không tới lúc mấu chốt, không ai mở miệng trước.
Một khi nói sai cái gì, gây ra phản cảm, như vậy thì không hay rồi.
Một khi phạm phải sai lầm, cũng sẽ bị nhắm vào, càng không dễ dàng để tranh cử chức gia chủ.

Doãn Canh ho khan mấy tiếng, quét mắt nhìn mọi người.
Phòng khách lập tức trở nên an tĩnh.

Tất cả ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Doãn Canh.
Ngoài cửa, đã xuất hiện bóng dáng của Doãn Thư.
So với trước đây thì rất khác, lúc này Doãn Thư mặc cái váy hoa ngay ngắn, nhìn...!rất nữ tính.
Cái này, khiến cho tất cả mọi người mở rộng tầm mắt.
Trước đây, Doãn Thư mặc dù nhìn có vẻ vô cùng mềm yếu, nhưng lại không có một chút dáng vẻ mà phụ nữ nên có.
Sao lần này, giống như một cô chủ con nhà quyền quý vậy.
Bước vào cửa, ánh mắt Doãn Thư nhìn thẳng, khẽ mỉm cười.
"Ông nội, cháu thành công rồi."
Đến lúc này, cô ta mới nói ra chuyện bản thân đã luyện thành cổ võ tâm pháp.
"Thật sao?" Mắt Doãn Canh vốn có hơi mờ mịt, nhất thời tản ra sáng lên.
Nhà họ Doãn, có một người là cổ võ giả, chuyện này đối với một gia tộc mà nói, là khúc dạo đầu để chuẩn bị bay lên.
"Tốt lắm tốt lắm, tốt lắm.."
Nói liên tục mấy chữ tốt, Doãn Canh vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh, tỏ ý bảo Doãn Thư đi đến ngồi.
Một cổ võ giả, là một loại tồn tại mạnh như thế nào, Doãn Canh cũng có thể tưởng tượng được.

Để cho Doãn Thư một chỗ ngồi này, cũng xứng với cô.
Nhưng!
Mọi người trong phòng khách đều không hiểu, lấy làm ngạc nhiên.
Có mấy người, thiếu chút nữa không nhịn được lên tiếng ngăn cản.
Bọn họ đã nghĩ nhiều rồi, Doãn Canh là quá mức kích động, không nghĩ gì nhiều, chỉ là muốn để cho Doãn Thư ngồi vào bên cạnh mình mà thôi.
Cái vị trí kia, từ trước đến giờ đều để trống.

Bởi vì nó đại biểu cho vị trí gia chủ nhiệm kỳ kế tiếp của nhà họ Doãn.
Chẳng lẽ...
Mọi người bắt đầu suy nghĩ, chẳng lẽ Doãn Canh muốn giao nhà họ Doãn cho một đứa con gái?
Chuyện này, làm sao có thể chứ?
Bọn họ, trước giờ vẫn coi Doãn Bằng là đối tượng cạnh tranh của mình, Doãn Canh cũng dồn hết sức mình, dùng tất cả các biện pháp, để bồi dưỡng Doãn Bằng.
Tự nhiên ở đâu lại mọc ra một Doãn Thư.

Doãn Canh từ trước đến giờ, không phải rất là trọng nam khinh nữ sao?
Doãn Thư mỉm cười hài lòng, không chậm trễ chút nào, đi qua ngồi xuống.
Lúc này, trong mắt Doãn Canh đã ngấn nước mắt.

Chỉ cần Doãn Bằng ngồi lên chức gia chủ, có Doãn Thư phụ tá, địa vị nhà họ Doãn ắt sẽ như nước dâng thuyền lên.
Đất Danh Quận, quá nhỏ, Doãn Canh nghĩ là sẽ đi ra khỏi Danh Quận, thậm chí, vượt qua đất Đông Quận, mục tiêu là toàn bộ Đông Phương Thần Châu.
"Doãn Thư, cháu nói có tin tức gì?"
Doãn Canh đã không đợi được nữa, muốn để cho Doãn Bằng thừa kế chức gia chủ của nhà họ Doãn.

Có ông ta ở vị trí Thái thượng hoàng này, người phản đối Doãn Bằng, sẽ ít đi rất nhiều.
"Ông nội, ông hãy nén bi thương." Sắc mặt Doãn Thư trầm xuống, cố làm ra vẻ bi thương.
"Ừ! Hả?"
Nụ cười của Doãn Canh cứng đơ, sau đó con mắt trợn tròn.
"Cháu nói cái gì?"
Doãn Thư nhàn nhạt nói: "Cháu nói, ông hãy nén bi thương ạ."
"Doãn Bằng..." Cánh tay vừa mới nâng tay lên đã vô lực rơi xuống, trong đầu Doãn Canh kêu lên ong ong.
Cháu đích tôn của ông ta, Doãn Bằng đứa cháu ông ta thích nhất, chết rồi?
"Cháu...!cháu nói rõ ràng xem."
Doãn Canh không dám tin, gia chủ tương lai nhà họ Doãn, cứ như vậy mà mất đi.
Nói bậy nói bạ, điều này sao có thể chứ, ai, ai dám trêu chọc vào nhà họ Doãn ở Danh Quận, vậy thì thật là không muốn sống nữa rồi.
"Doãn Bằng, đúng là đã chết."
Doãn Thư ngồi ngay ngắn, quét mắt nhìn mọi người, cô ta muốn nhìn một chút, nghe tin Doãn Bằng chết, ai là người sẽ nhìn chăm chú vào chỗ cô ta đang ngồi.
Bắt đầu từ giờ phút này, cuộc tranh đoạt, chính thức bắt đầu.
Nhưng Doãn Thư xem ra, tràng này tranh đoạt, chưa có mở ra, thì đã kết thúc rồi.
Ngay mới vừa rồi, ngón tay của cô ta đã âm thàm hạ độc vào trong ly trà của Doãn Canh, ở trong thời gian rất ngắn, độc tính sẽ đi vào trong cơ thể Doãn Canh.
Doãn Thư dường như đang suy nghĩ, cảnh tượng Doãn Canh hộc máu mà chết.
Mọi người sẽ không nghi ngờ gì cô ta, chỉ coi là Doãn Canh vì mất đi đứa cháu trai, bị tức chết.
Lảo đảo, Doãn Canh đứng lên, kinh ngạc nhìn chằm chằm Doãn Thư.
Ông ta vẫn không tin.
Không dám tin!
Doãn Thư vẫn ngồi yên, ung dung, không nhìn ra có chút đau buồn nào.
"Doãn Thư, cháu đừng nói bậy bạ, Doãn Bằng, đã xảy ra chuyện gì?"
Bất ngờ có một người, đảo mắt suy tính, lập tức lớn tiếng mắng.
Đa số mọi người quan tâm lúc này không phải là sống chết của Doãn Bằng, mà là thế cục đã thay đổi.
"Chuyện này, nhất định phải làm rõ ràng trước đã, hơn nữa, cũng không phải cháu nói là mọi người phải tin, chẳng lẽ, nhà họ Doãn chúng ta không còn trưởng bối sao?"
"Nếu như khiến ông nội sốc quả xảy ra nguy hiểm, tội của cháu sẽ lớn lắm."
Doãn Thư khinh thường nhìn sang, vỗ xuống cái ghế đang ngồi: "Tôi không xứng nói, ý của ông là, ông xứng nói sao?"
Mọi người, đều sững sốt một chút.

Ý của Doãn Thư là, cô ta đã là người thừa kế của nhà họ Doãn rồi, nếu quả thật là như vậy, không có gì là Doãn Thư không thể làm.
Đối với những tranh luận này, Doãn Canh cứ như không nghe thấy, ầm ầm ngã xuống.
Mắt dần mất đi tiêu cự, vẻ mặt thẫn thờ.
Cháu trai của ông ta, đứa cháu ông ta thích nhất, chết rồi!
Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Đó là tương lai của nhà họ Doãn.
"Doãn Thư, sao con lại nói chuyện với người lớn như vậy?"
Lần này, ngườilên tiếng chính là cha của Doãn Thư, Doãn Càn.
Cho dù là Doãn Canh chết, muốn tranh đoạt chức gia chủ, cũng là Doãn Càn đi tranh đoạt, mà không phải là Doãn Thư.
Nhưng, Doãn Thư và Doãn Càn lại luôn như nước với lửa.
Cũng giống như với anh trai của Doãn Thư là Doãn Bằng vậy, như nước với lửa.
Doãn Thư vĩnh viễn nhớ, mẹ cô ta đã chết như thế nào.

Cô ta cũng vĩnh viễn nhớ, những năm này, trong lòng phải đè ép bao nhiêu thù hận.
"Ngồi ở vị trí này, bất kể tôi nói cái gì, đều có thể."
"Chẳng lẽ, không phải sao?"
Doãn Thư hoàn toàn lộ ra răng nanh, mặt mũi âm trầm, ánh mắt tàn nhẫn.
Hai chân bắt chéo, hết sức hào sảng.
Tất cả mọi người, nét mặt đều thay đổi.
"Con muốn tranh giành cái ghế gia chủ sao?" Sắc mặt của Doãn Càn cũng trở nên rất khó coi.
Từ xưa đến nay, nhà họ Doãn cũng chưa từng có tiền lệ đàn bà làm chủ.

Cho dù Doãn Thư có năng lực, vậy thì như thế nào chứ.
Có thể làm chút chuyện cho gia tộc, chính là phúc phận của cô ta, chờ Doãn Thư kết hôn, gả ra ngoài, thì sẽ không còn liên quan với nhà họ Doãn nữa.
Doãn Càn tức giận, mặt cũng đỏ lên.

Ông ta đã sớm biết, đứa con gái này của mình, mưu đồ không nhỏ, nhưng không ngờ, lại nuôi hi vọng muốn chiếm lấy nhà họ Doãn.
Doãn Thư buông một tay: "Như vậy còn có cái gì không thể?"
"Các người có thể hỏi ông nội một chút, tôi có thực lực để che chở nhà họ Doãn hay không."
"Chờ tôi làm gia chủ, trên dưới nhà họ Doãn, còn không phải đều ở dưới sự che chở của tôi sao?"
Không khí, tựa như đông lại.
Vẻ mặt của tất cả mọi người, giống như ăn phải phân vậy.
Đúng là, uy thế của Doãn Thư, ở một mức độ nào đó, so với gia chủ hiện tại là Doãn Canh cũng chỉ có hơn chứ không kém.
Nếu như cô ta là một người đàn ông, mọi người thật sự nghĩ không ra lý do nào hợp lý để phản đối.
Nhưng, Doãn Thư lại là con gái.
Nhà họ Doãn, không thể cứ như vậy rơi vào trong tay của một người đàn bà được.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận