Danh sách Chapter

Chapter 308 Chapter 307 Chapter 306 Chapter 305 Chapter 304 Chapter 303 Chapter 302 Chapter 301 Chapter 300 Chapter 299 Chapter 298 Chapter 297 Chapter 296 Chapter 295 Chapter 294 Chapter 293 Chapter 292 Chapter 291 Chapter 290 Chapter 289 Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Trên mặt Doãn Thư có vẻ đang suy nghĩ: "Doãn Bằng đã chết, bị chó cắn chết."
Nói xong, Doãn Thư lấy ra một cái phong bì, ném ra trước mặt.
Một đống ảnh chụp rơi ra, máu tươi nhỏ giọt, nhìn rất ghê người.
Trong ảnh chụp không thể nhìn rõ được thi thể kia là Doãn Bằng.
Doãn Canh nhìn chằm chằm bức ảnh, chậm rãi đứng lên, lảo đảo đi hai bước.
"Phốc......"
Ngửa đầu lên, phun ra một ngụm máu, người đang đứng thẳng tắp cũng ngã ầm xuống đất.
Doãn Canh hôn mê, có người mừng cũng có người buồn, nhưng họ đều chạy đến, ba chân bốn cẳng đưa ông ta đi bệnh viện.
Nhưng điều làm cho Doãn Thư bất ngờ chính là, Doãn Canh lại không chết ngay, mà vẫn gắng gượng được.
Cái vị trí đứng đầu gia tộc mà Doãn Thư chưa kịp ngồi đã lại tan thành bọt nước.
Nhưng Doãn Thư cũng không lo lắng.

Thời gian còn dài, cô ta có thể từ từ chơi.
Doãn Canh tỉnh lại, phút chốc như già đi mười mấy tuổi.
Mặt ông ta xám như nắm tro tàn, ánh mắt đục ngầu, khó khăn mở miệng, dùng âm thanh mỏng manh của mình để xác nhận lại xem, có thật là cháu trai của ông ta đã chết rồi hay không.
Khi nhận được đáp án khẳng định, thì trong lòng Doãn Canh đau buồn đến mức bật khóc.
Giọng Doãn Canh run rẩy, trong giây lát, phát ra tiếng gầm nhẹ.
"Phái cao thủ của nhà họ Doãn đến thành phố Giang Tư, giết cái đứa tên là Giang Hải kia cho tôi."
"Phá hủy tất cả mọi thứ của nó, kể cả tập đoàn Uyển Như kia nữa."
"Tôi sẽ khiến nó phải chôn cùng cháu trai mình......"
Một người của nhà họ Doãn hơi đảo mắt, trầm giọng nói: "Đến bây giờ chúng ta vẫn không có chứng cớ gì chứng minh, Doãn Bằng là do anh ta giết."
Vì muốn giấu diếm tin tức, nên Doãn Thư đã giấu đi rất nhiều đồ vật.

Hiện giờ đến cả thi thể của Doãn Bằng cũng không tìm thấy.
Chuyện Doãn Bằng bị Giang Hải hại chết cũng là do Doãn Thư nói ra.
"Chứng cớ? Muốn chứng cớ gì?"
"Nhà họ Doãn chúng ta làm việc, còn phải cần chứng cớ sao?"
Đây chính là cách nhà họ Doãn làm việc: ngạo mạn, ngang ngược.
Giết một người, không cần lý do.
Mặc dù là ở Danh Quận, nhà họ Doãn vẫn có đủ tư cách để ngông cuồng, huống chi thành phố Giang Tư chỉ là 1 thành phố nho nhỏ chứ.
Chẳng lẽ còn có người dám đối đầu với người nhà họ Doãn sao?
Doãn Canh giận dữ ho khan kịch liệt.
"Tôi muốn hủy diệt toàn bộ tập đoàn Uyển Như."

"Không cần biết phải trả bất cứ giá nào, đây là lệnh."
"Vâng!"
Người đó đành phải vâng lời.
Trong lòng lại âm thầm thở dài.
Dĩ nhiên là trong lúc nổi giận, Doãn Canh không thể nghe ra thâm ý trong lời nói của ông ta.
Doãn Bằng chết dưới tay Giang Hải, thì rõ ràng là Giang Hải không sợ nhà họ Doãn.
Thế nên bối cảnh của Giang Hải nhất định không thể bình thường được, nhưng rốt cuộc là mạnh đến đâu chứ?
Nếu không biết rõ điều này mà đã cho người đến thành phố Giang Tư, chẳng phải là tự tìm đường chết sao?
Phải biết rằng, Hắc Bạch Song Sát cũng đã chết ở thành phố Giang Tư, bọn họ cũng không phải là cao thủ bình thường đâu.
Tên Giang Hải này đúng là cũng có chút bản lĩnh đó.
Mệnh lệnh rất nhanh đã được truyền đi.
Cùng lúc đó, tin tức Doãn Bằng chết ở thành phố Giang Tư, đã lan truyền khắc giới.
Rất nhiều người đều đang đợi xem kịch hay
Nhưng hầu như tất cả mọi người đều cho rằng, Giang Hải sẽ sống không được đã bao lâu.
Thậm chí có nhiều người sau khi nghe được tin tức này, đã hạ lệnh xuống chuẩn bị tiến vào tỉnh Hải Đông, thậm chí còn có người muốn thay thế tập đoàn Uyển Như, không khéo còn được không ít lợi ích.
Chuyện này ở thành phố Giang Tư lại không có phản ứng gì, giống như nhà họ Doãn chỉ là đang đánh rắm thôi.
Doãn Canh đã nhập viện, bệnh tình nguy kịch, có khi chẳng sống được bao lâu nữa.
Nên ông ấy đã tập hợp tất cả cao thủ, muốn tiêu diệt Giang Hải.

Còn về phần có thể diệt được tập đoàn Uyển Như hay không, thì chắc sẽ để sau.
Hiện giờ thù giết cháu không thể không báo.
Ông ta cố gắng đứng lên, nhìn vào một cao thủ: "Lấy được đầu của Giang Hải, thì được 20 triệu!"
"Người thân của anh ta, thì được 10 triệu tệ!"
"Người quen của anh ta, thì được 1 triệu tệ!”
"Nghe rõ chưa?"
Nhất thời, tất cả các cao thủ đều hưng phấn đứng lên, hận không thể ngay lập tức xuất hiện ở thành phố Giang Tư, giết Giang Hải, lấy 20 triệu.
Mọi người rời đi, sắc mặt Doãn Canh càng thâm trầm.
"Doãn Thư đang làm gì?"
Doãn Thư chính là em gái của Doãn Bằng, cũng là 1 thành viên của nhà họ Doãn.

Hơn nữa thực lực của Doãn Thư không hề thua kém nhà họ Doãn.
"Cô ấy......"
Người kia không dám trả lời.

Anh ta cũng không thể nói, hiện giờ ngày nào Doãn Thư cũng mở tiệc, tụ tập mấy tên đàn ông có nhan sắc để lên giường mây mưa với nhau được.
"Chẳng lẽ là bởi vì tôi không truyền vị trí chủ nhà cho nó sao?”
Doãn Canh thật sự rất khó nghĩ, vị trí chủ gia đình nhất định không thể truyền cho đàn bà được.
Nhưng Doãn Thư là cổ võ giả, việc này đối với nhà họ Doãn mà nói cũng rất quan trọng.

Có thể nói, việc này sẽ quyết định vị trí tương lai trong vài chục năm tới của nhà họ Doãn.
"Lập tức gọi điện thoại cho Doãn Thư, bảo nó ra tay đi, nói là đích thân tôi ra lệnh.” Doãn Canh giận dữ nói.
Nhưng ông ta không biết rằng, Bây giờ mạng của ông ta cũng đang nằm trong tay Doãn Thư rồi.
Doãn Thư hiện vừa mới chơi xong 1 trận ‘đại chiến’, lõa th ể đứng trước cửa sổ, vòng eo mềm mại uốn éo.
Sau khi nhận được tin tức, khóe miệng cô ấy nở nụ cười gian xảo.
Ngoài miệng thì nói sẽ đi ngay, nhưng thực tế thì lại án binh bất động.
Doãn Canh phái đi những cao thủ như vậy, đúng lúc cô có thể mượn tay Giang Hải trừ khử đi những chướng ngại vật này của cô ta ở nhà họ Doãn, đứng là quá tốt.
Lúc này ở thành phố Giang Tư.
Ở sân huấn luyện phía Tây thành phố, xuất hiện hơn một trăm người lạ mặt
Những người này, vẻ mặt rất hưng phấn.
Có thể được huấn luyện tại đội số 3, chính là ước mơ từ trước đến nay của họ.
Bọn họ vẫn luôn mong bản thân có thể trở nên mạnh hơn, nên đương nhiên là cảm thấy cực kỳ hưng phấn rồi.
Giang Hải đứng ở chỗ cao, lẳng lặng nhìn.
Người bên cạnh là Tần Hiên.

"Nguyên Vũ, anh có biết, vì sao tôi không để anh tham gia lần luyện tập này không?"
Tần Hiên sửng sốt, lập tức khom người nói.
"Anh Giang đương nhiên là đã có tính toán rồi, tôi chỉ cần nghe theo là được."
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng thì có chút không phục, bản thân anh ta đương nhiên là chẳng kém gì bọn Kim Thâu, hơn nữa anh ta cũng có 1 chút công lao với tập đoàn Uyển Như mà.
Giang Hải lạnh nhạt cười, sao anh lại không biết trong lòng anh ta nghĩ gì chứ.
"Lúc tôi lựa chọn người, thì anh đã bước 1 chân vào cảnh giới của võ giả rồi.”
"Cho nên anh không cần luyện cũng được, chứ không phải tôi bất công với anh.”
Thần sắc của Tần Hiên ảm đạm, dù Giang Hải nói là thật hay giả, thì anh ta vẫn không có duyên với việc trở thành cường giả.
Trong lòng Giang Hải thở dài, âm thầm lắc đầu.
Bọn người Kim Thâu tuy rằng có thể đứng vững ở thành phố Giang Tư, nhưng thế giới lớn như vậy, nhiều người mạnh như vậy, nếu đi ra ngoài thì thực lực mãi mãi là không bao giờ đủ.
Cũng không phải là do bọn họ không cố gắng, mà là do sự cố gắng của bọn Kim Thâu đã đến giới hạn rồi.

Những người ở dưới tầng thấp nhất của xã hội thì lại càng coi trọng cơ hội này, thế nên đám người này lại càng chuyên tâm luyện tập hơn, rất liều mạng.
Nhưng những người này vốn không có căn bản, hơn nữa tư chất quá kém, mà thời gian luyện tập lại ít.
Nên trong thời gian ngắn mà đám người Kim Thâu có thể có được thành tựu như vậy, đã là đáng quý làm rồi.
Nhưng những thành tích này đương nhiên là không đủ.
Mặc dù trên đời này vẫn tồn tại những người được gọi là thiên tài.
Nhưng bọn họ đều là những người bình thường, nên chỉ có thể xem xem ai là người cố gắng hơn thôi.
Buổi tối, tại một khách sạn của tập đoàn Uyển Như.
Hôm nay họ đóng cửa không kinh doanh.
Hơn một trăm người Kim Thâu đang liên hoan ở đây, bởi vì bọn họ sắp phải chia tay nhau, tới lúc đó muốn gặp nhau cũng khó.
Mọi người đều rất hâm mộ Kim Thâu và Chu Khải, trong số bọn họ, chỉ có 2 người họ được đi theo bên cạnh Giang Hải.
Giang Hải cất cao giọng nói: "Dù đi đâu.

thì các cậu cũng không được dừng việc luyện tập.”
Mọi người đều lớn tiếng đồng ý.
Giang Hải lại nói: "Tuy tư chất của các cậu không được tính là tốt, nhưng chỉ cần cố gắng thì đến khi gặp những thiên tài thực thụ, cũng vẫn có thể tiếp được vài chiêu.”
"Các cậu mỗi người đều có ưu và khuyết điểm riêng.

Nhưng tôi chỉ có 1 lời khuyên dành cho các cậu, gặp chuyện gì thì cũng phải động não, nếu không cần thiết thì, không cần động thủ.”
"Những chuyện có thể dùng nắm đấm để giải quyết, thì đều là những chuyện nhỏ."
Cánh tay bị thương của Kim Thâu vẫn chưa khỏi, nhưng vẫn vỗ vỗ cái tay bị bó bột với vẻ mặt hưng phấn.
Mọi người nghe anh nói thì chỉ hận không thể lấy sách ra ghi lại.
Mỗi câu nói của Giang Hải đều rất quan trọng đối với bọn họ.

Chỉ lo rằng giữa những câu nói đó còn có những bí quyết giúp bọn họ tập luyện.
"Hiện giờ mọi người đều đang ở cảnh giới thứ nhất, nếu đột phá được thì sẽ có thể bước vào một cảnh giới mới.”
"Chút nữa tôi sẽ bảo Kim Thâu và Chu Khải dạy cho các cậu một phương pháp.

Nếu như gặp nguy hiểm, thì có thể liên thủ với nhau gia tăng thực lực.”
Vẻ mặt mọi người rất hưng phấn, thứ Giang Hải lấy ra, chắc chắn là rất tốt.
Cái Giang Hải dạy nhất định có thể giúp họ nâng cao thực lực.
Phương pháp phối hợp tấn công.
Cùng nhau phối hợp, hỗ trợ lẫn nhau, lấy thừa bù thiếu.

Dùng sức mạnh của 2 hay nhiều người hợp thành 1 thể, rồi mới bộc phát ra.
Anh vừa nói ra, mọi người đều hưng phấn.
Hận không thể lập tức ném đũa đi, quay trở lại sân huấn luyện để làm thử xem sao.
Sau đó, Giang Hải đứng lên, chậm rãi xuyên qua đám người bọn họ.
Anh đứng ở bên cạnh 1 người, không nhanh không chậm nói ra ưu khuyết điểm của người này, hơn nữa, còn cho cậu ta một vài đề nghị.

Mỗi câu nói của Giang Hải, cậu ta đều ghi nhớ trong lòng, mỗi một cái động tác tay chân của anh cậu ta đều không để sót, sự sùng bái trong lòng của cậu ta lộ ra rõ rệt.
Đi hết 1 vòng thì đã mất hết 2 tiếng, đồ ăn trên bàn đã nguội từ lâu.
Đám người Kim Thâu dùng ánh mắt vô cùng sùng bái để nhìn Giang Hải.

Biểu tình trên mặt họ cũng rất nghiêm túc.
Mỗi câu nói của Giang Hải đều quanh quẩn ở bên tai họ, có mấy người vô cùng cảm động, trong chốc lát cảm thấy bản thân mình như thấy được ánh sáng chân lý, giống như chạm đến được thứ gì đó.
"Anh Giang, anh đúng là thần tiên trên trời mà."
Kim Thâu vô cùng sùng bái Giang Hải, nhịn không được cảm khái.
"Nếu em mà là phụ nữ thì nhất định sẽ sinh cho anh một đứa con.”
Chu Khải suýt chút nữa thì sặc nước miếng luôn.
Nhìn Kim Thâu bằng ánh khinh thường, bĩu môi: "Mày đi ra góc tường kia đi."
"Làm gì?"
"Đái ra bãi nước tiểu, rồi tự mình soi gương đi.”
"Trông cái dáng của cậu, chắc đẻ ra con khỉ ấy, chứ làm sao mà sinh con được, ha ha ha.”
Kim Thâu vò đầu nhếch miệng, đang cười thì sắc mặt ngay lập tức trầm xuống.
"Á à, cậu mắng ai đấy?"
"Có dám tí nữa đấu 1 tý không?”
Chu Khải cũng không sợ: "Đánh thì đánh, tôi lại phải sợ 1 tên đang què chắc.”
"Hừ, chỉ giỏi đi khoe khoang khắp nơi, tôi chỉ cần 1 tay cũng giết được cậu.”
“......"
Hai người vẫn như thế, yêu nhau lắm cắn nhau đau.
Lúc mắng chửi nhau thì đúng là không chừa lại mặt mũi gì cho đối phương.
Nhưng một khi cần kề vai chiến đấu thì bọn họ tuyệt đối sẽ đỡ đạn cho đối phương.
Đây chính là anh em.
"Câm miệng." Chu Khải lại nhìn về phía Giang Hải.
"Kim Thâu, cậu bốc phét cũng phải chọn chỗ chứ.

Ở đây tất cả mọi người đều mong có thể được nghe anh Giang dạy bảo.”
"Vậy mà bây giờ lúc anh Giang nói chuyện, lại không nghe, không biết quý trọng."
Kim Thâu sửng sốt, theo bản năng muốn phản bác, nhưng nghĩ lại, Chu Khải nói rất đúng, nếu để lỡ câu quan trọng nào thì đúng là tự chơi ngu rồi.
Ăn cơm xong, Giang Hải quay về Hoàng Kim Giáp Lân.
Đám người Kim Thâu thì lập tức chen nhau chạy tới sân huấn luyện ở tây thành tập luyện.
Bọn họ chỉ có một đêm để tập luyện phương pháp kết hợp với nhau.
Sau này bị chia tới nhiều nơi khác nhau thì chỉ có 5-3 người kết hợp thôi.
Rất nhanh trong sân huấn luyện truyền ra từng đợt tiếng hò hét vang trời.
Đối với bọn họ, đây không chỉ là lần cuối cùng luyện tập chung với nhau, mà còn là lần cuối cùng có thể kết hợp cùng tất cả mọi người.
Một đám người luyện tập cả đêm, đến tận hừng đông.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận