Danh sách Chapter

Chapter 308 Chapter 307 Chapter 306 Chapter 305 Chapter 304 Chapter 303 Chapter 302 Chapter 301 Chapter 300 Chapter 299 Chapter 298 Chapter 297 Chapter 296 Chapter 295 Chapter 294 Chapter 293 Chapter 292 Chapter 291 Chapter 290 Chapter 289 Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Một người áo đen khác trong giây lát đã rút ra một khẩu súng, nhưng anh ta cũng không có cơ hội nào nữa.
Giang Hải đánh một đấm vào ngực người áo đen kia một cái, khiến nội tạng của tên đó dập nát, bay ngược ra ngoài.
Ánh mắt Giang Hải lạnh như băng nhìn hai thi thể, lấy di động ra.
"Chủ tịch Cơ, tôi đang ở…., ông cho người đến thu giữ hai khẩu súng ở đây đi.”
"Tiện thể gọi cho tôi một chiếc xe cứu thương nhé.”
Không ngờ, chỉ đi gặp Uyển Thuần thôi mà lại bị Hồng Đại Lão đánh lén.
Mà, Uyển Thuần và Chu Khải lại đều bị thương.
Giang Hải cũng đã sơ ý, nhìn thân thể của đối phương cũng xác định đối phương đã từng làm lính, nên nghĩ ra rất có khả năng cũng là một người biết chơi súng.
Vai của Uyển Thuần bị trúng đạn, hơn nữa ngực của Chu Khải cũng bị thương.
Ý thức Chu Khải dần dần mơ hồ, nhưng vẫn đang cười, anh ta vẫn dùng hết sức mình để nhìn Uyển Thuần.
"Tại sao......anh lại....."
Uyển Thuần không thể tin được, cô ta chưa bao giờ nói chuyện với Chu Khải, sao anh ta lại đỡ đạn cho mình.
Chu Khải nhìn thấy ánh mắt của Uyển Thuần, trong suốt, sạch sẽ, lộ ra sự quan tâm và che chở, thậm chí còn có một chút lưu luyến không rời.
Mí mắt Chu Khải dần nặng hơn, đầu rũ xuống, ngất đi.
Rất nhanh, Giang Hải đã gọi người tới, đầu tiên phải đưa hai người này đến bệnh viện chữa trị trước.
Không bao lâu sau, Cố Uyển Như cũng nghe được sự việc đó, cô sợ tới mức mặt tái nhợt, lập tức gọi điện thoại cho Giang Hải, hỏi anh có bị thương không.
Trở lại tập đoàn Uyển Như, vẻ mặt Cố Uyển Như trách cứ: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em nghe nói có người dùng súng?"
Giang Hải nói: "Chu Khải bị thương, còn có......"
Tình hình chung thì Cố Uyển Như đã biết, nếu không phải là Uyển Thuần bị thương, thì Cố Uyển Như cũng không biết chuyện nhanh như vậy.
Dù sao thì Uyển Thuần cũng là đối tác quan trọng của tập đoàn Uyển Như, phạm vi của việc hợp tác rất rộng, cũng rất sâu.
Giang Hải đương nhiên sẽ không nói ra thân phận của Hồng Đại Lão, một kẻ đã chết thì thân phận cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Giang Hải chỉ nói là do hai tên cướp cầm súng đi ăn cướp thôi.
Nói đến súng là đã đủ dọa người rồi.
Cố Uyển Như vỗ vỗ lồ ng ngực đang phập phồng của mình, lại nhắc nhở Giang Hải ra ngoài phải cẩn thận.
Cố Uyển Như muốn đến bệnh viện thăm Uyển Thuần, nhưng Giang Hải lại nói: "Giờ là buổi chiều, người ta sẽ cho em vào thăm bệnh nhân à?”
Cố Uyển Như nghĩ nghĩ, thấy cũng đúng nên lập tức từ bỏ.

Giang Hải vờ như không có việc gì, tiếp tục uống trà, trong di động thì vẫn đang mở phần bình luận mà mọi người đang chửi mình ra đọc.
Đối những lời này, Giang Hải cũng không tức giận, chỉ có những kẻ nhát gan mới ở trên mạng chửi mắng người khác.
Chạng vạng, Cố Uyển Như xoay xoay cổ, vươn vai, thở dài thật mạnh.
"Hôm nay không cần tăng ca, cuối cùng cũng xử lý xong rồi."
Giang Hải quyết định rồi, Cố Uyển Như phải có thêm ba trợ lý.

Dù không phải là thiên tài nhưng họ nhất định phải là người vừa có tài vừa có đức.
Đến khi ba người đó quen việc thì áp lực của Cố Uyển Như cũng sẽ được giảm bớt.
"Chồng ơi......"
Lúc này, Giang Hải đang gã tay lên trán, hai mắt nhắm nghiền như đã ngủ.
Đợi ở trong phòng làm việc như vậy rất chán.
"Chồng ơi......"
"Ừm?" Giang Hải chợt tỉnh, vẻ mặt mờ mịt.
Cố Uyển Như bật cười, mặt ửng đỏ: "Em xong việc rồi, tan làm thôi."
Giang Hải nhất thời còn chưa hồi hồn, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hôm nay trời còn chưa tối đã về, không giống bình thường tý nào.
Trong bệnh viện, Uyển Thuần và Chu Khải đều bị súng làm bị thương, ở chung cùng một phòng bệnh.
Với thân phận của Uyển Thuần, đương nhiên phòng bệnh của cô ta cũng là phòng đơn xa hoa, nhưng cô ta lại chủ động yêu cầu được ở chung phòng với Chu Khải.
Sau hơn 1 tiếng phẫu thuật, Chu Khải đã được đẩy vào phòng bệnh.
Cũng may vết thương của anh ta không quá nặng, không bị thương đến khí quản, mạng của anh ta đúng là quá lớn mà.
Thuốc gây mê còn chưa hết tác dụng, Chu Khải vẫn còn đang ngủ say, Kim Thâu dẫn theo mấy anh em, chăm sóc anh ta rất cẩn thận.
Kim Thâu hiện tại đang bị thương cánh tay, vẫn còn phải treo trước ngực, cho nên chỉ có thể đứng chỉ đạo mà không thể động tay được.
Anh ta chỉ có thể hò hét, sai khiến mấy anh em khác: "Nói cho các cậu biết, anh Giang đã nói, nếu có sơ xuất gì thì cút ngay.

Anh Giang không nuôi bọn ngu đâu."
Mấy đứa đàn em kia vội vàng vâng lời.
Uyển Thuần nằm ở giường bên cạnh nghiêng đầu nhìn Chu Khải, khóe mắt chảy xuống một giọt nước mắt.
Cảm động!

Nếu không có Chu Khải, giờ phút này, cô ta đã chết rồi.
Nhớ lại cảnh tượng kinh hoàng lúc ấy, tim Uyển Thuần không hề dập nhanh mà ngược lại còn cảm thấy rất may mắn.
Cô ta đã biết rõ về Giang Hải, đối với người anh ấy không quan tâm, thì Giang Hải sẽ giống tảng đá vậy.
Từ lúc cô ta bị nàng trúng đạn, đến tận lúc cô ta được đưa lên xe cứu thương anh đều như vậy.
Giang Hải không hề nói một câu an ủi nào với Uyển Thuần, thậm chí nhìn anh cũng chẳng thèm nhìn.
Uyển Thuần bị trúng đạn, là do nhào tới đỡ đạn cho Giang Hải.
Nữ sợ gả sai người, nam sợ lấy nhầm vợ.
Uyển Thuần cảm thấy, mình lại yêu sai người nữa rồi.
Nhìn thấy Chu Khải nằm ở giường bên cạnh, lòng Uyển Thuần dần dần cảm thấy mềm xuống.
Một người con gái yếu đuối, nên trong lòng đương nhiên sẽ rất mẫn cảm, dễ mủi lòng khi có một người đàn ông đối xử tốt với cô ấy, lúc đó cô ấy sẽ sẵn sàng mở lòng hơn.
Uyển Thuần thầm nghĩ mình nên tìm một người đàn ông đối xử tốt với mình, đồng ý bảo vệ, che chở cho mình, coi tính mạng của mình còn quan trọng hơn tính mạng của người đó.
"Cô Uyển Thuần......" Kim Thâu đi lên, cười hì hì: "Nếu có cần gì cô cứ sai bảo bọn nó.”
"Đây là ý của cậu, hay là ý của Giang Hải?" Uyển Thuần hỏi.
"Là.....!ý của anh Giang."
Kim Thâu không hiểu, hơi nghi ngờ.
Nhưng Uyển Thuần lại không tin lời anh ta.
Giang Hải lòng dạ sắt đá.
Sau một lúc lâu thì Chu Khải tỉnh lại nhỏ giọng nói: "Cô có sao không?”
Chỉ với một câu nói nho nhỏ cũng khiến cho Uyển Thuần cảm động, suýt nữa thì khóc thành tiếng.

Tập đoàn Uyển Như.
Nắm tay nhau, Giang Hải quay sang nhìn vào mắt Cố Uyển Như, đi tới ga-ra để xe.
"Vợ ơi, hay là tối nay mình đừng về nhà ăn tối nữa, để cha mẹ được thoải mái đi.”
Giang Hải muốn là, anh với Cố Uyển Như sẽ đi hẹn hò với nhau một hôm.
Tuy bọn họ mỗi ngày đều ở chung một chỗ, nhưng Cố Uyển Như lại quá bận, rất ít khi có thời gian nói chuyện với anh.

Cố Uyển Như sao có thể không nhìn ra được ý đồ của Giang Hải, ánh mắt từ từ lay động: "Hay là mình đi tắm suối nước nóng đi?"
"Được......"
Giang Hải không suy nghĩ gì lập tức đồng ý.
Vừa được thân mật, vừa được ngắm dáng người tuyệt đẹp của vợ, sao anh có thể từ chối chứ.
Lúc này, di động của Giang Hải vang lên, anh nhướng mày, lấy điện thoại ra, liếc mắt rồi anh lập tức nói: "Vợ ơi, em về văn phòng chờ anh một lúc, anh đi WC một chút.”
Cố Uyển Như lườm yêu anh một cái: "Đúng là chỉ được cái kiếm cớ là giỏi."
Giang Hải bước nhanh vào WC rồi nghe điện thoại.
"Thất Hồn, tình hình bên ngoài như thế nào rồi?”
Thất Hồn nói: "Tình hình không lạc quan cho lắm, toàn bộ thế giới ngầm giờ đang loạn hết cả lên rồi.”
Họ đồn Đế vương bị trọng thương, nên có rất nhiều kẻ bắt đầu rục rịch hành động.
Càng có những lời đồn quá đáng hơn, Giang Hải đã bị thương không thể chữa trị được và chết rồi.
Đế vương bị thương nặng, chỉ là tung hỏa mù, giống như hiệu ứng cánh bướm, chỉ cần tung cánh, thì bọn yêu ma quỷ quái sẽ tạo thành làn sòng ầm ầm cuộn lên.
Chia cắt địa bàn.
Không có Giang Hải, tổ chức Đế vương như bị chia năm xẻ bảy.
Thế giới hắc ám không có Đế vương giống như rắn mất đầu, mất đi người lãnh đạo.
Trước kia, Tiền Nhất mượn uy danh của Giang Hải để hạ lệnh, nhưng hiện giờ rất nhiều người đã âm thầm làm trái lại.
Giang Hải nheo mắt, châm một điếu thuốc, chậm rãi nói: "Nói với sư huynh, án binh bất động, cứ để cho bọn chúng tự tìm đường chết đi.”
Thất Hồn trả lời, lập tức nói: "Đế vương, theo điều tra, Thưởng Kim hội đã phái đi một tên sát thủ, số hiệu là 32, anh ta đã tiến vào Phương Đông, rất có thể đã ở thành phố Giang Tư rồi.”
"Thưởng Kim hội?" Giang Hải nói: "Phái sát thủ giết tôi?"
Thất Hồn nói: "Theo phân tích của anh Phàm, chắc là họ muốn điều tra rõ xem Đế vương là đã chết, hay chỉ là bị thương nặng.”
Giang Hải ừ một tiếng, cúp điện thoại.
Rất nhanh lại có 1 tin tức được truyền tới.
Người của Thưởng Kim hội không chỉ đã tới rồi, mà còn đã va chạm với cả đàn em của anh.
Anh quay lại văn phòng, đưa Cố Uyển Như đi suối nước nóng.
Cố Uyển Như không chú ý đến đôi chân mày của Giang Hải hơi nhăn lại.
Thưởng Kim hội là một tổ chức mà Giang Hải không dám coi thường.
Anh nghe nói, sát thủ của Thưởng Kim hội chỉ có hai người, 1 nam, 1 nữ.
Cho nên Thưởng Kim hội luôn được coi là 1 tổ chức thần thánh.
Thưởng Kim hội chỉ mới bắt đầu xuất hiện cách đây 3 năm.
Chỉ trong 3 năm ngắn ngủn, họ đã nhận rất nhiều nhiệm vụ, và chưa từng thất bại!
Hơn nữa, mỗi khi giết một người, họ lại để lại 1 con số, dần dần mọi người cũng hiểu được, con số này chính là số hiệu của họ.

Thưởng Kim hội căn cứ vào độ khó của nhiệm vụ mà chia mục tiêu thành 3 cấp bậc.
Và Giang Hải thuộc loại cấp bậc khó nhất, số hiệu 32, có nghĩa là trước khi anh ta đến đây, thì đã có 31 người khác chết dưới tay của anh ta.
Tần Hiên đã sắp xếp tốt phòng nghỉ tại khu nghỉ dưỡng, anh ta cũng không vội đi , mà ở lại chờ Giang Hải đến, nếu anh không sai bảo gì thì mới rời đi.
Một nhân viên dẫn đường cho Cố Uyển Như vào một phòng nghỉ.
Mà Giang Hải, lại được sắp xếp ở một chỗ khác.
"Anh Giang, anh muốn......!cái đó à?"
Khu nghỉ dưỡng này phong cảnh tao nhã, nó chính là sản nghiệp của Hoành Độ Dương.
Ở đây chỉ cần khách có nhu cầu, thì họ đều có thể thỏa mãn nhu cầu của khách, đây chính là phong cách phục vụ của họ.
Rất nhiều người đến nơi này, tuy có mang theo người nhà nhưng đều ở riêng, để có thể hưởng thụ một mình.
Giang Hải ngẩng đầu, nhìn về nơi cách đó không xa: "Bên kia, phong cảnh rất đẹp."
Giang Hải nhìn phương hướng của khu nghỉ dưỡng này, ở chỗ sâu nhất là một toà biệt thự độc lập đứng sừng sững giữa rừng trúc.
"Nơi đó......" Tần Hiên cười gượng.
"Anh Giang, tôi sẽ đi sắp xếp ngay.”
Nói xong, Tần Hiên nói với quản lý bên cạnh vài câu.
Trong lòng anh thầm oán Giang Hải.
Chỉ là chưa mắng thành tiếng một câu: giả vờ đứng đắn.
Biệt thự kia là nơi bí ẩn nhất trong khu nghỉ dưỡng, cho nên cũng là chỗ phục vụ các dịch vụ đặc biệt nhất, chuyện cụ thể là gì thì không thể miêu tả được.
Giang Hải đương nhiên biết, chẳng qua là không nói thôi.
Anh cứ để cho Tần Hiên sắp xếp, rồi tiện chân đi vào.
Biệt thự mỗi phòng đều có một phong cách riêng.
Mỗi phòng lớn thì đều có quy mô như căn hộ.
Bên ngoài là 1 hồ nước nóng, có thể chứa bảy tám người.
Hồ nước nóng lớn đương nhiên là cũng có lý do của nó, có không ít ông chủ tới đây chơi thì đều cần không ít người hầu hạ.
Bên trong, còn có 1 phòng ngủ, chia rõ khu khô và ướt.
Phòng ngủ lớn được thiết kế thành hình thức tatami, có thể nói vừa vào đến phòng ngủ là có thể lên giường, chơi như thế nào cũng được.
Mấu chốt chính là, hiệu quả cách âm của nơi này rất tốt, cho dù người ở bên trong kêu cha gọi mẹ, thì người ở ngoài cửa cũng không nghe thấy gì.
Nếu là mấy ông chủ bình thường đến, đương nhiên sẽ mang theo rất nhiều mỹ nữ đến.
Giang Hải thì lại khác, Tần Hiên đúng rất biết cách làm việc, dù sao thì Cố Uyển Như vẫn đang ngâm nước nóng cách đó không xa.
Cho nên anh ta đã tự mình sắp xếp cho Giang Hải một nhân viên massage tay nghề cao.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận