Danh sách Chapter

Chapter 308 Chapter 307 Chapter 306 Chapter 305 Chapter 304 Chapter 303 Chapter 302 Chapter 301 Chapter 300 Chapter 299 Chapter 298 Chapter 297 Chapter 296 Chapter 295 Chapter 294 Chapter 293 Chapter 292 Chapter 291 Chapter 290 Chapter 289 Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Cái chết của Liên Thiệu không gây nhiều chuyện lắm, ngoại trừ nhà họ Liên ở Danh Quận.
Nói tới mối quan hệ giữa Liên Thiệu và nhà họ Liên, cũng rất kỳ dị.
Liên Thiệu là con ngoài giá thú của nhà họ Liên, không có quyền thừa kế.
Nhưng, nó không có nghĩa là Liên Thiệu có thể bị bất kỳ ai ức hiếp.
Nhà họ Liên vô cùng phẫn nộ
Ngược lại, Doãn Thư, người bỏ ra 30 tỷ đặt cược, kiếm được vài tỷ lại cười thành tiếng.
Theo kế hoạch của cô ta, Giang Hải và nhà họ Liên sẽtrở thành kẻ thù.

Mà cô ta lại kiếm được rất nhiều tiền.
Phần thưởng cho ai lấy được đầu của Giang Hải vẫn còn.

Doãn Thư đã không do dự mà ném thêm vào đó 500 triệu.
Lúc này, đầu của Giang Hải đã trị giá 30 tỷ đồng chẵn.
Đông Phương Thần Châu, trước nay chưa từng có ai được ‘đối xử’ đặc biệt như vậy.
Dù giá cao như vậy, nhưng, chưa có ai nhận lấy nhiệm vụ này.
Giang Hải đáng giá nhiều tiền như vậy, tự nhiên là phải có thực lực phi phàm.

Những kẻ không có niềm tin tuyệt đối vào bản thân, sao có thể đến thành phố Giang Tư tìm chết được.
Phản ứng của nhà họ Liên thế nào, Giang Hải không rõ, cũng không quan tâm.
Lúc này, Giang Hải đến bệnh viện, đi vào phòng bệnh thì hơi bất ngờ.
Không ngờ, Uyển Thuần và Chu Khải lại nằm cùng một phòng.
Chào hỏi Chu Khải xong, Giang Hải nhìn về phía Uyển Thuần.
“Không sao chứ?” Câu hỏi thăm đơn giản nhưng lại rất tử tế.
“Không sao!” Uyển Thuần lạnh nhạt trả lời.
“Anh làm gì mà lâu như vậy?” Cố Uyển Như hận hực.

Sớm biết Giang Hải muộn thế này mới đến thì cô đã không chờ ở đây rồi.

Công ty còn cả đống việc phải xử lý.
Ngồi thêm một lát, rồi cáo từ rời đi.
Trên xe, thần sắc Cố Uyển Như rất cổ quái.
“Chồng à.”
“Ừm.”
“Em cảm thấy hình như giữa Chu Khải và Uyển Thuần, có chuyện gì đó.”
“Bọn họ có thể có chuyện gì?” Giang Hải thấy lạ, hỏi.
Cố Uyển Như một tay chống cằm, trầm ngâm: “Em cảm thấy….

ánh mắt Uyển Thuần nhìn Chu Khải, không được đúng lắm.”
Cố Uyển Như cũng có vài điều không thể nói cho rõ, chỉ là cảm thấy, ánh mắt ấy, tràn đầy yêu thương.
Nhưng, Uyển Thuần sao có thể thích Chu Khải được?
Một người là chủ của một tập đoàn lớn.

Người còn lại, là nhân viên của công ty bảo vệ trực thuộc Tập đoàn Uyển Như.
Bọn họ, không thuộc cùng một tầng lớp.
Hơn nữa, ngoại hình Uyển Thuần nghiêng nước nghiêng thành.

Cho dù có một vạn Chu Khải cộng lại cũng không xứng với Uyển Thuần.
Nghe vậy, Giang Hải khẽ cau mày.
Nhắc đến thì cũng có chút cảm giác tương đồng.
Ánh mắt Uyển Thuần đúng là thỉnh thoảng lại liếc nhìn Chu Khải.

Hơn nữa, ánh mắt ấy giống lúc như Cố Uyển Như nhìn anh vậy.
Chẳng lẽ, Uyển Thuần muốn đi đường vòng, lợi dụng Chu Khải để tiếp cận mình?
Nhưng, việc đó cũng không cần phải tự mình đứng ra chứ?
Với năng lực của Uyển Thuần, chỉ cần chút thủ đoạn là kiểu gì Chu Khải chả bị lừa xoay vòng vòng?
Người phụ nữ này, rốt cuộc muốn làm gì?
Giang Hải vĩnh viễn không thể hiểu được, người phụ nữ chưa từng có được tình cảm chân thành, khao khát được chăm sóc đến nhường nào.
Thật ra, Giang Hải cũng là loại người như vậy.
Từ nhỏ đã thiếu thốn tình cảm.
Nhưng chỉ cần ai đó đối tốt với anh ta, thì anh ta sẵn sàng móc trái tim của mình đưa cho đối phương cũng được.
Khi Cố Uyển Như nhét một miếng cơm thiu vào miệng anh ta, thì duyên phận của hai người đã định rồi.
Uyển Thuần và Chu Khải cũng là như vậy.
Chu Khải đỡ đạn cho Uyển Thuần.
Nhưng, điều này không khiến Giang Hải suy nghĩ nhiều.

Nếu như Uyển Thuần thích Chu Khải, thì đó cũng là một đoạn nhân duyên tốt.
Về đến công ty, Tần Hiên nhanh chóng tìm đến.
Gương mặt không giấu nổi sự phấn khích.
Giang Hải tiêu diệt Liên Thiệu, thắng cược.

Khoản tiền Tần Hiên đã mang đi đặt cược nay tăng hơn gấp đôi.
Lúc này, anh ta đến để xin chỉ thị, xem nên xử lý số tiền này như thế nào.
Theo thông lệ từ trước đến nay, lợi nhuận đến từ thế giới ngầm đều sử dụng cho mục đích từ thiện.
“Dự án sân chơi đã được cấp vốn hoàn toàn.”
“Ngoài ra, còn dư lại không ít.”
Tần Hiên xoa tay, trong lòng thầm nghĩ.

Nhiều tiền như vậy, nếu như đổi hết thành tiền mặt thì sẽ nhiều biết bao nhiêu.
Giang Hải nói: “Viện phúc lợi của thành phố Giang Tư quá nhỏ.

Cần đổi sang một địa điểm khác tốt hơn, và cần được xây dựng lớn hơn..”
“Việc này… không cần thiết đâu.”
Tần Hiên cẩn thận nhìn mắt của Giang Hải.
“Viện phúc lợi, cũng chỉ có từng đó người.


Địa điểm thì được rồi, sửa chữa lại một chút là được.”
“Những đứa trẻ mồ côi đã mất mát quá nhiều.

Cô nhi viện, xây dựng lại, ấm áp hơn, phúc lợi tốt hơn..”
“Không được để những đứa trẻ này, trở thành bèo bọt vô danh..”
Khi 9 tuổi, Giang Hải đã trở thành một đứa trẻ mồ côi không có ai chăm sóc.
Anh không chịu nổi khi nhìn thấy còn những đứa trẻ khác phải rơi vào cảnh ngộ giống mình.
Lời của Giang Hải, chính là thánh chỉ.

Tần Hiên dốc hết sức mà chấp hành.
“Anh Viêm, Danh Quận bên đó…”
“Sao?”
Tần Hiên nói: “Nam Chiến vừa báo tin về, cái chết của Liên Thiệu gây ảnh hưởng không nhỏ.”
Sau cuộc chiến này, rất nhiều người biết đến Giang Hải, cũng biết đến thành phố Giang Tư.
Tiến vào thành phố Giang Tư, thách thức Giang Hải, làm loạn, Liên Thiệu chính là một ví dụ đẫm máu.
Sống không nổi một ngày, không chỉ chết, thậm chí còn phải bị thiên táng.
Hai từ thiên táng khiến vô số người phải dựng tóc gáy.
Điều Giang Hải muốn, chính là hiệu quả này.
Một số người, chỉ khi sợ rồi, mới biết yên phận.
Mà thành phố Giang Tư, đã trở thành từ đồng nghĩa với vùng cấm địa.
Vùng cấm địa này, đáng sợ như thế nào?
Đơn giản chính là địa ngục.

Chỉ trong nửa năm, số cao thủ chết ở thành phố Giang Tư cũng không ít.
Tỉ mỉ thống kê về từng người một thì một số người mới chợt tỉnh ngộ.

Hoá ra Giang Hải ác nghiệt như vậy.

Lúc này, mấy người lớn của nhà họ Liên ngồi lại với nhau.

Ai ai cũng phấn chấn tinh thần, tuổi cao mà không hề suy yếu.
Nhà họ Liên là một võ giả thế gia, với sức mạnh phi thường.
“Chuyện này mọi người nghĩ thế nào?” Một người khởi đầu câu chuyện, chòm râu bạc trắng, giọng nói chứa tức giận.
Cái chết của Liên Thiệu không phải điều đáng tiếc.

Nhưng, mặt mũi của nhà họ Liên quyết không thể có bất kỳ hư hại nhỏ nào.
Giang Hải ở thành phố Giang Tư kia, nói đơn giản chính là đang tìm chết, còn dám giết người của nhà họ Liên ở Danh Quận.
Dù ngay từ đầu, Giang Hải và Liên Thiệu là khiêu chiến phân cao thấp, cũng quyết sinh tử.
Những thứ này, nhà họ Liên ở Danh Quận không quan tâm.


Giết người của nhà họ Liên, là điều không thể chấp nhận được.
“Không cần biết Liên Thiệu có thể được ghi vào gia phả từ đường hay không.

Nhưng dù sao, dòng máu chảy trong người nó là của nhà họ Liên chúng ta.”
“Cho nên, chuyện này không thể cứ như thế mà cho qua được.”
“Nếu như lần này, chúng ta làm thinh, chẳng phải đã công khai thông báo cho mọi người biết rằng, nhà họ Liên ở Danh Quận dễ bị bắt nạt sao?.”
“Nếu thế thì con chó con mèo cũng dám mang phân đạp lên đầu nhà họ Liên.”
Một người khác mang vẻ mặt trầm lặng, giọng nói như chuông đồng.
Lời của ông ta, luôn nhận được sự đồng thuận.
“Sắp xếp vài cao thủ, đi thành phố Giang Tư một chuyến.”
Mọi người im bặt, nhất thời không ai lên tiếng.
Mặc dù nhà họ Liên không thừa nhận Liên Thiệu.
Nhưng thực lực của Liên Thiệu cũng rất mạnh.
Giang Hải đã gi3t chết Liên Thiệu, thân thủ ắt bất phàm.
Trở thành kẻ địch với một cao thủ như vậy, thật không khôn ngoan chút nào.

Nhưng, nhà họ Liên cũng chẳng sợ Giang Hải.
Điều quan trọng nhất là, Liên Thiệu lại chẳng có địa vị gì trong nhà họ Liên.
Báo thù cho Liên Thiệu, mọi người chẳng được lợi lộc gì.

Có buổi bàn bạc này, chẳng qua cũng là vì cảm thấy mất mặt của nhà họ Liên mà thôi.
Tiếp theo, một người trung niên liếc nhìn xung quanh, hơi nghiêng ngời: “Các vị, tôi thấy chuyện này không thoả đáng.”
“Tôi đề nghị sắp xếp vài người đi thành phố Giang Tư một chuyến.

Không phải để xử lý Giang Hải, mà là để nó quỳ gối tạ lỗi, và mang thi thể Liên Thiệu trở về.”
“Chỉ cần Giang Hải xin lỗi và bồi thường tổn thất cho nhà họ Liên ta, việc này cũng có thể bỏ qua.”
“Thực ra, mọi người đều biết, quyền cước là không có mắt, hơn nữa hai người đã đồng ý đó là một trận khiêu chiến sinh tử rồi..”
Lại im lặng trong chốc lát, ông già lúc đầu nói: “Tôi nghe nói sự phát triển của Tập đoàn Uyển Như rất tốt.”
“Còn nữa, tỉnh Hải Đông lúc này có thể nói không có thế lực ngầm nào.”
Mọi người nhìn nhau, cuối cùng đưa ra quyết định.
“Nghe nói, nhà họ Doãn đã treo thưởng lên tới 30 tỷ đồng.”
“Đây cũng là một con số không nhỏ.”
“Nếu như, Giang Hải đó không biết rõ sự việc.

Nhà họ Liên tiện tay lấy luôn 30 tỷ này, thì cũng là một chuyện tốt.”
30 tỷ đồng, đây là con số khiến nhà họ Liên không thể không xem xét một cách nghiêm túc.
Người lớn tuổi kia cau mày trong chốc lát.
“Đi, cho người đi gặp Doãn Thư kia thử.”
“Trong chuyện này, có nhiều điều cổ quái.”
Nhà họ Liên ở Danh Quận cũng không ngốc.

Vừa nghĩ tới thôi đã nhận ra được điểm mấu chốt.
Giang Hải đã giết Doãn Bằng, tạo ra mối thù lớn với nhà họ Doãn ở Danh Quận.
Tại sao Doãn Thư không sắp xếp những cao thủ hàng đầu mà nhà họ Doãn đã nuôi dưỡng đi giết Giang Hải, mà lại chịu bỏ ra một khoản tiền thưởng khiến Liên Thiệu đâm đầu vào chỗ chết?
Doãn Thư chắc chắn hiểu được khả năng của Giang Hải.
“Hay cho một chiêu đuổi sói vồ hổ.

Việc này, nhà họ Liên đã bị con ranh con Doãn Thư kia tính kế rồi.”

Cùng lúc đó.
Thành phố Giang Tư.
Giang Hải lười biếng nhấp ngụm nước trà, ngáp lên ngáp xuống.
Đứng dậy đi ra khỏi văn phòng thì thật trùng hợp, gặp ngay Tần Hiên mới đi mà đã quay lại.
“Anh Giang…”
Giang Hải đưa tay ra hiệu im lặng, chỉ về phía cầu thang bên cạnh.
Tần Hiên vội vàng châm cho Giang Hải một điếu thuốc.
Nhả ra một đám khói như sương mù dày đặc, Giang Hải hỏi: “Chuyện gì?”
“Anh Giang, nhà họ Liên ở Danh Quận, vừa truyền tin đến.”
Giang Hải vươn cai, tỏ ý không muốn nghe.
“Mặc kệ họ đi.”
Nhà họ Liên muốn làm gì, sẽ đưa ra những điều kiện gì thì Giang Hải cũng đều có thể đoán được chính xác.
Nhà họ Liên muốn Giang Hải giao nộp tập đoàn Uyển Như, còn cả thế giới ngầm của tỉnh Hải Đông.
Liệm thi thể Liên Thiệu xong, quỳ gối, đưa về Danh Quận.
Giang Hải chỉ có làm theo, thì nhà họ Liên ở Danh Quận sẽ đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, cũng sẽ bỏ qua cho Giang Hải.
“Nhưng, nhà họ Liên….”
Giang Hải phẩy tay, chăm chú hút thuốc.

Anh ngửa tay ra, Tần Hiên hiểu ý, lập tức lấy kẹo cao su cho anh.
Giang Hải ném điếu thuốc đi, nhai kẹo cao su.
Tần Hiên nói tiếp: “Anh Giang, đắc tội với nhà họ Liên ở Danh Quận, vô cùng bất lợi đối với tập đoàn Uyển Như.”
Giang Hải tự nhiên sẽ không quỳ gối mà mang thi thể đó trở về.
Nhà họ Liên ở Danh Quận cũng không kỳ vọng điều đó.

Nhưng bọn họ rất có niềm tin với việc có được Tập đoàn Uyển Như, có được thế giới ngầm ở tỉnh Hải Đông.
Lúc này, nếu giết Giang Hải thì cũng coi như là nổi danh như cồn.
“Cái xác cứ để đó.

Bọn họ muốn nhận xác về, tôi không cản.

Đến thành phố Giang Tư làm gì cũng được, nhưng không được làm loạn.”
Đây chính là giới hạn cuối của Giang Hải.
Nếu như ai đó làm những việc gây ảnh hưởng đến sự phát triển của thành phố Giang Tư, thì Liên Thiệu chính là một ví dụ.
Giang Hải tuyệt đối sẽ không nương tay.
Lúc này, mấy người Thất Hồn đã đi theo Tiền Nhất.
Bên cạnh Giang Hải không có đủ nhân lực, nhưng anh cũng không lo lắng cho sự an toàn của mình.

Điều anh lo lắng là sự an toàn của Cố Uyển Như và cha mẹ vợ, anh không thể đảm bảo chu toàn được cho tất cả bọn họ.
Đe doạ bằng vũ lực vừa đủ cũng có thể giảm thiểu rất nhiều rắc rối.
Sau đó, Giang Hải dặn dò.
Để Tần Hiên nhân cơ hội này, tìm và lấp đầy chỗ trống, thực hiện các biện pháp phòng ngừa nghiêm ngặt, cải thiện hơn nữa cơ chế phòng vệ, cũng như mạng lưới tình báo để thu thập thông tin của thành phố Giang Tư.
Nếu phát hiện cái gì đó có vấn đề, thì lập tức sửa chữa lại cho đúng.
Điều này có ý nghĩa to lớn không chỉ đối với thành phố Giang Tư, mà còn với sự ổn định của toàn tỉnh Hải Đông.
“Được rồi, anh đi lo việc đi.”
Giang Hải nhả bã kẹo cao su, đi xuống lầu mua ít đồ ăn vặt.

Rồi vừa ăn, vừa trở về phòng làm việc.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận