Danh sách Chapter

Chapter 308 Chapter 307 Chapter 306 Chapter 305 Chapter 304 Chapter 303 Chapter 302 Chapter 301 Chapter 300 Chapter 299 Chapter 298 Chapter 297 Chapter 296 Chapter 295 Chapter 294 Chapter 293 Chapter 292 Chapter 291 Chapter 290 Chapter 289 Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Một người đàn ông râu quai nón, cầm súng trường, đứng ở trên cao, nhếch miệng cười.
“Bức tranh này, một đồng, ông đây muốn, ha ha...”
Trên boong tàu, trong phòng ăn, Giang Hải đều nhìn thấy người này.
Eo biển Sory, tên cướp biển khét tiếng nhất.

Biệt danh, Cá Thối.
Cho tới nay, người này đều hoạt động ở khu vực eo biển Malacca, chặn tàu buôn đi qua, chưa từng nghe nói người này rời khỏi eo biển Malacca.
Không ngờ, Giang Hải lại có thể đụng phải tên này.
Diệp Thụy Nguyệt ở bên cạnh bị giật mình, thân thể yếu ớt run rẩy một chút.
Đột nhiên ngẩng đầu lên, Giang Hải lại đè đầu cô ta xuống: “Cúi đầu xuống.”
Cá Thối sở dĩ là hải tặc khét tiếng nhất, đó là bởi vì, người này ác độc, cướp tài sản vẫn không thỏa mãn, còn cướp bóc phụ nữ, giết đàn ông, đây đều là chuyện thường như cơm bữa.
Người này, chính là cái tên thứ hai trong bảng xếp hạng của Bảng Ám Hoa.
Mà, thứ nhất, chính là Đế Vương.
Cũng không phải Giang Hải càng đáng hận hơn gã, mà là cái chết của Giang Hải, có thể mang đến lợi ích lớn hơn.
“Pằng...”
Tiếng súng đầu tiên vang lên, có người kêu lên sợ hãi, có người mờ mịt.
Kế tiếp, điên cuồng bắn phá, bắn hết một băng đạn, tất cả mọi người ở đây, ngây ngốc như gà gỗ.
Nhất là đấu giá sư trên sân khấu, đũng qu@n đã ướt nhẹp.
“Pằng pằng pằng”, tiếng súng vẫn vang lên không dứt, Cá Thối đổi một băng đan khác, nhìn chằm chằm vào đấu giá sư.
“Chú em có ý kiến gì?”
Đấu giá sư đã sợ tới mức nước tiểu ra quần, đứng chôn chân tại chỗ.
Loại du thuyền thông số kỹ thuật cao này, lực lượng an ninh mạnh như vậy, hành khách cũng có mấy ngàn người, vậy mà lại bị người bắt cóc, điều này làm sao có thể.
Không đợi đấu giá sư có phản ứng.
Cá Thối bóp cò.
Ngực đấu giá sư nổ tung một lỗ máu, cũng không kịp kêu thảm một tiếng, đã bị bắn thủng lỗ chỗ.
Thổi khói trắng bay lên ở nòng súng, Cá Thối rất thích tiếng la hét của phụ nữ.
“Hy vọng các vị có thể phối hợp với công việc của tôi, chúng tôi chỉ cẩn tiền, không cần mạng.”
“Dù sao, đối với chúng ta mà nói, người chết, cũng không có ích lợi gì.”
Người bên ngoài không hiểu, nhưng Giang Hải biết.
Chiếc du thuyền này rơi vào tay Cá Thối, đừng nói mấy ngàn người trên thuyền, cho dù có hơn vạn người, gã ta cũng sẽ không chút do dự giết sạch đàn ông.

Về phần phụ nữ...
Họ sẽ sống một kiếp nô lệ, trở thành cái máy kiếm tiền cho Cá Thối.
Ào ào vang lên, có vài người đúng ra từ trong đám người, nhận lấy vũ khí từ trong tay đồng bọn.
Bên ngoài cửa, một nhóm nhân viên an ninh đổ xô vào.
Nhìn thấy một nhân viên an ninh mặc đồng phục, hiện trường, không ít người thở phào nhẹ nhõm.
Những người này, ai nấy đều được lựa chọn cẩn thận, hơn nữa, mỗi người đều là võ giả, loại lực lượng an ninh này, phóng tầm mắt toàn cầu đều là hiếm thấy.
“Bảo vệ, bảo vệ...!Cẩn thận, bọn họ là cướp...”
“Trong tay bọn họ có súng...”
Một gã mập mạp hơn trăm cân, ra sức hô to.
Nhất thời, không ít người đều kinh hô.
“Người đàn ông đó là người dẫn đầu...”
Nhân viên bảo vệ nhìn về phía mấy người này, ngạc nhiên cười.
“Tên cướp? Anh ta?”
Tên mập mạp có chút nóng nảy: “Không phải nói giỡn đâu, là thật, đấu giá sư...”
Thiếu kiên nhẫn vẫy tay, đầu bảo vệ nghiến răng: “Tôi biết, cướp mà.”
“Không chỉ anh ta đâu, còn có tôi nữa mà!”
“Ha ha...”
Một trận cười to vang lên, tên mập mạp kia nhất thời mặt như tro tàn.
Mình, vốn là muốn làm anh hùng một lần, không ngờ, lại trở thành trò cười ngu xuẩn.
“Pằng...”
Một tiếng súng trong trẻo vang lên, giữa trán tên mập xuất hiện một lỗ máu.
Người ngã xuống, khóe miệng, còn treo nụ cười tự giễu.
Những bảo vệ này là người của Cá Thối, đến đây thì Giang Hải cũng đã hiểu, tại sao Cá Thối sẽ dễ dàng mang theo rất nhiều vũ khí trên thuyền.
Lúc trước, Giang Hải cũng chưa từng nghe nói qua, trên du thuyền, còn có vụ đấu giá thế này.
Xem ra lần này, Cá Thối đến vì mấy thứ này.
Mà, người có thể mua được loại vật phẩm đấu giá cấp bậc này, người nào mà không phải là đại gia trong đại gia chứ.
Đồ, Cá Thối mang đi, thông qua thế giới ngầm để bán, nơi các nhà môi giới, có thể cung cấp cho anh ta một mức giá hợp lý.
Con người, Cá Thối sẽ giữ lại, không vắt kiệt đến một xu cuối cùng, muốn chết là khó khăn.
Cuối cùng, cho dù lấy hết tiền, có lẽ vẫn sẽ bị bán đi, làm nô lệ cả đời.
Nhân viên bảo vệ cuối cùng bước vào cửa, mang theo một đống túi lớn.
Ném chúng xuống đất.

Cá Thối lại nã một phát súng, sự chú ý của mọi người đều tập trung vào Cá Thối.
Cá Thối gật đầu hài lòng: “Tất cả mọi thứ có giá trị, mau nhét hết vào túi.”
Khom người cầm lấy một cái túi, đi đến trước mặt một quý phụ gần anh ta nhất, ý bảo cô ta có thể bỏ đồ vào trong.
Người phụ nữ đó cũng là người bỏ tài không liều mạng, lập tức bỏ tất cả đồ đạc có giá trị trên người vào.
Cuối cùng, vẫn không quên dốc dốc túi xách, ý bảo không có gì.
“Bốp...”
Bất thình lình tát một cái, đánh người phụ nữ kia.
“Mày chỉ có mấy thứ rách nát này?”
Trong túi, là đồng hồ và trang sức đắt tiền, nhưng, Cá Thối cũng chẳng thèm nhìn tới mấy thứ này.
“Đại ca, tôi cũng không còn gì cả, toàn bộ đều ở đây.”
Người phụ nữ ôm mặt, nước mắt rưng rưng.
Giải thích bối rối, khuôn mặt đã sưng đỏ.
Cá Thối nhếch miệng cười, thấy người phụ nữ này nhan sắc rất được, có loại khí chất ung dung hoa quý.
Phụ nữ bình thường gã ta chơi chán rồi, bây giờ rất thích loại phụ nữ có khí chất.

Trên người, phảng phất mang theo một loại hào quang, mỗi lần nhìn thấy, Cá Thối đều hận không thể lập tức nhào tới.
“Tao có tài khoản ở ngân hàng Thụy Sĩ, tiền trong tài khoản của mày, lập tức chuyển hết vào thẻ của tao.”
Cá Thối bóp mặt người phụ nữ, vẻ mặt chơi đùa.

Tối nay, có trò vui rồi.
“Tiền của tôi đều ở đây cả rồi...”
Người phụ nữ sợ tới mức sắc mặt trắng bệnh, nào dám cự tuyệt bàn tay bẩn thỉu của Cá Thối chạm vào mình.
“Không có tiền?” Sắc mặt Cá Thối lạnh lẽo, hừ lạnh một tiếng.
“Không có tiền, tự nhiên có cách của không có tiền.”
“C ởi quần áo ra.”
“Hả?”
Người phụ nữ cho rằng tai mình xảy ra vấn đề, bộ quần áo này trên người mình, tuy là hàng hiệu, nhưng cũng không đáng giá mấy đồng.
Nghĩ lại, lúc này mới hiểu được, Cá Thối, đây là muốn c**ng bức cô ta.
“Đại ca, tôi sai rồi đại ca.


Anh đừng...”
“Bốp...”
Cá Thối tát thế cũng đã coi như thương hương tiếc ngọc lắm rồi, trên mặt cô ta chỉ xuất hiện vết năm ngón, cũng không tính là bị hủy dung.
Ngược lại còn tăng thêm vẻ quyến rũ.
Chĩa súng ra chỗ khác, trong tiếng thét chói tai của cô ta, một người đàn ông ở bên cạnh xuống trong vũng máu.
“Chẳng lẽ cô em muốn chết?”
Cá Thối cười dữ tợn: “Anh sẽ không để cho cô em chết dễ vậy đâu, bây giờ, cô em có hai lựa chọn, làm người phụ nữ của anh, bây giờ lập tức hầu hạ anh đây.”
“Còn lựa chọn thứ hai ấy à, anh đây sẽ khiến cô em sống không bằng chết, ngay nào cũng được ‘động phòng’.”
“Không chỉ với người, mà còn với súc sinh.

Nếu như quay phim lại, rồi gửi cho cha mẹ cô em xem, họ sẽ sẵn sàng trả rất nhiều tiền chuộc đấy.”
Người phụ nữ nhất thời mặt như tro tàn.

Bị sỉ nhục đã không thể tránh khỏi, để cho mình thoải mái hơn một chút, đó là sự lựa chọn tốt nhất.
Mà người đàn ông vừa bị bắn ka, hai mắt mở to, trước khi bị bắn còn không thể tin được nhìn chằm chằm vào Cá Thối.
Chuyện này, mắc mớ gì tới anh ta.
Tự nhiên lại bắn anh ta.
Nghẹn ngào một tiếng, người phụ nữ gian khó khăn từ trong cổ họng nặn ra vài chữ: “Đại ca, vậy anh làm đi.”
“Con ngu.”
“Bốp...”
Lại tát một cái, lúc này đây, thanh âm so với lúc trước càng thanh thúy hơn rất nhiều.
“Bảo mày hầu hạ ông đây, chứ không phải tao hầu hạ mày.”
Cả người run lên, cô ta biết, mình phải làm như thế nào.
Tập tễnh di chuyển thân thể xụi lơ, chậm rãi đến gần, run rẩy vươn tay ra, c ởi quần Cá Thối ra, đầu luôn cao quý, chậm rãi cúi xuống tiến lại gần.
Hiện trường, không ai dám lên tiếng, run rẩy.
Có, chỉ có tiếng thở hổn hển nặng nề của cô ta, còn có, tiếng kêu r3n sảng khoái của Cá Thối.
Toàn bộ chiếc du thuyền đã bị Cá Thối kiểm soát, và gã có thời gian để chơi từ từ.
Chỉ huy đàn em, thu tiền từ tất cả mọi người, chỉ cần có người không phối hợp, hoặc ít tiền, lập tức giết, ném xuống biển.
Ngược lại, họ rất tử tế với phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ xinh đẹp.
Không có tiền, không quan trọng, họ sẽ sắp xếp công việc cho, việc gì thì không cần phải nói thì cũng biết.
Cái túi lúc này đang chĩa trước mặt Giang Hải.
Giang Hải mỉm cười, giao toàn bộ những thứ quý giá trên người Diệp Thụy Nguyệt.
Hiện tại, không phải lúc thực hiện năng lực, dù sao, Giang Hải mang theo Diệp Thụy Nguyệt trói gà không chặt, nên không tiện làm gì.
Nếu như chỉ có một mình Giang Hải, giờ phút này, tất cả bọn cướp này đã đi gặp Diêm Vương rồi.

Ánh mắt Giang Hải nhìn chằm chằm Cá Thối, trong ánh mắt lóe ra sát ý.
Huyết khí trên người Cá Thối đã đến một mức độ làm cho người ta giận sôi.
Loại người này tồn tại, vốn là trái với trời, Cá Thối chết, thế giới này, còn có thể sạch sẽ một chút.
“Ranh con, chỉ có thế này thôi sao?”
Một tên cướp mặc đồng phục bảo vệ đẩy đầu Giang Hải.
Giang Hải chậm rãi ngẩng đầu, nhếch miệng cười: “Đại ca, đồ đạc đều ở trong phòng, mấy thứ đáng giá, sao có thể mang theo trên người.”
“Ồ, thế à?” Nhe răng vui vẻ, nhưng, rất nhanh nụ cười đã biến thành nụ cười dữ tợn.
“Lát nữa sẽ có người đi dọn sạch phòng, chuyển tiền trong tài khoản của mày vào tài khoản mà đại ca tao chỉ định.”
“Nhưng, tôi không có tiền thì làm sao bây giờ?”
“Không có tiền, vậy thì đi chết đi là được rồi.”
Nói xong, bọn cướp giơ súng lên, chĩa vào đầu Giang Hải.
“Trên đời này, dám dùng súng chĩa vào tôi, thật sự là không nhiều lắm.”
Giang Hải lẩm bẩm trong miệng, vốn định tìm một thời điểm thích hợp ra tay, xem ra, tên cướp này, là vội vàng đi chết.
“Anh ăn cướp ơi...”
Ở một bên, Trịnh Cầu đột nhiên mở miệng.
“Anh ăn cướp, em tố giác có công, anh có thể thả em một con đường sống không?”
“Tố giác?” Tên cướp cười khẽ: “Được thôi.”
“Em tố cáo người họ Giang này, anh ta có tiền, em chỉ giúp anh ta giữ chỗ một lúc thôi, mà anh ta đã thưởng em một kim phiếu rồi.”
“Anh ta rất quan tâm đ ến phụ nữ này, nếu như...!hì hì, anh ăn cướp à, có thể tha cho em một mạng không được.”
Trịnh Cầu nịnh nọt cười, trong ánh mắt vô cùng kính sợ cùng sợ hãi.
“Thật ra em vẫn luôn muốn làm một tên cướp, nếu đại ca nguyện ý thu nhận, về sau, lên núi đao xuống chảo dầu, tuyệt đối không phụ lòng!”
Mạnh mẽ, giống như một lời tuyên thệ.
Tên cướp mỉm cười, đó là một ý tưởng tốt.
Rất hài lòng vỗ vỗ vào mặt Trịnh Cầu: “Chú em rất hiểu chuyện, vừa vặn, anh cũng cần một người hầu hạ, sau này cứ đi theo anh.”
Rồi nhìn về phía Diệp Thụy Nguyệt mặc áo choàng kín mít đứng bên cạnh Giang Hải.
“Chờ anh đây chơi chán, tặng cho chú em chơi, thế nào?”
Trịnh Cầu vô cùng mừng rỡ, suýt chút nữa quỳ xuống li3m giày cho gã luôn rồi.
“Cám ơn đại ca, cám ơn đại ca...”
Mà trong ánh mắt của tên cướp lại lộ ra một tia lạnh như băng.
Một tên vì giữ mạng mà có thể bán đứng người khác như Trịnh Cầu, loại người này, sao có thể giữ lại làm đàn em được chứ.
Khi chuyện xong xuôi, ném xuống biển là xong rồi.
“A...”
Diệp Thụy Nguyệt thét chói tai một tiếng.
Bởi vì, tên cướp này đã nắm lấy cô ấy, muốn xé áo choàng của cô.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận