Danh sách Chapter

Chapter 308 Chapter 307 Chapter 306 Chapter 305 Chapter 304 Chapter 303 Chapter 302 Chapter 301 Chapter 300 Chapter 299 Chapter 298 Chapter 297 Chapter 296 Chapter 295 Chapter 294 Chapter 293 Chapter 292 Chapter 291 Chapter 290 Chapter 289 Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


“Vì sao...”
Cá Thối biết rằng cái mạng của mình đã sắp kết thúc.
Khi Giang Hải đứng trước mặt mình, trong lòng gã dâng lên một nỗi sợ hãi, gã ta đã biết, phản kháng là không có ý nghĩa.
Đây là một loại áp chế, đứng ở trước mặt Giang Hải, gã chẳng là cái thá gì cả.
“Mày không xứng!”
Giang Hải chậm rãi lắc đầu.
“Đúng thứ hai, trên Thưởng Kim bảng!”
“Mày, không xứng!”
“Mày là...”
Đột nhiên, Cá Thối nhìn Giang Hải, nghĩ đến một người, một vị thần ở Phương Đông.
Đứng đầu trong Thưởng Kim bảng của giới hắc ám, Đế Vương.
Bị xếp hạng thứ hai, Cá Thối đã từng không phục.
Giờ phút này, gã ta mới biết được, vị thần lái buôn Phương Đông này mạnh đến mức nào.
Vượt quá trí tưởng tượng của gã ta.
“Mày biết, cũng đã quá muộn rồi.”
Giang Hải giơ tay lên, một phát súng, để lại một cái lỗ máu ở cổ họng Cá Thối.
Nếu nổ ở đầu, sẽ mất mạng trong nháy mắt, nhưng như thế này, ý thức còn có thể tồn tại một khoảng thời gian, để cho tên cướp tội ác tày trời này, cảm nhận được ‘niềm vui’ khi cận kề chết.
Từ đây trở đi, thế giới hắc ám, không còn tên của Cá Thối nữa.
Eo biển Malacca, một lần nữa bị thay đổi thế cục.
Buộc vào cổ của Cá Thối một thiết bị định vị, anh nhấc chân rồi đá người xuống biển.
Nhìn những bọt sóng trắng, nét mặt của Cá Thối, nhìn giống như được giải thoát.
Chết dứt khoát như vậy, có lẽ cũng là một loại may mắn.
Đầu của Cá Thối, đương nhiên sẽ có người đến thu.
Dùng cái đầu người này, đổi lấy tiền thưởng cao ngất ngưởng của thế giới hắc ám.
Thả Diệp Thụy Nguyệt ra khỏi khoang thoát hiểm, Giang Hải mỉm cười: “Rất nhanh sẽ ổn thôi.”
Hai người trở lại khoang thuyền, Giang Hải đùa giỡn kể lại tất cả những gì đã xảy ra trên thuyền.
Một người cao thủ cao lớn, giết hết tất cả bọn hải tặc.

Giống như thiên thần hạ phàm.
Diệp Thụy Nguyệt chống cằm, nghe rất thích thú.
Trong lòng, đã sớm dung hợp hình tượng người anh hùng này với Giang Hải.
Nhưng, cô ta không biết, vị thần này, thật sự là Giang Hải.

Du thuyền đi chệch khỏi con đường an toàn, và bây giờ đang ở eo biển Malacca.
Chẳng qua, cứu binh của Cá Thối còn chưa tới, cứu binh của Giang Hải đã đến trước rồi.
Giang Hải đi chuyền này là muốn đến Nhật, bây giờ lại đến eo biển Malacca.
Nghe đồn, nơi này là nơi cách thế giới hắc ám gần nhất, chỉ thích hợp tồn tại những người thủ đoạn hung tàn, lòng dạ ác độc.
Du thuyền bị cướp, người chết và bị thương vô số, với cái tin tức này, tuyệt đối bùng nổ.
Bất luận là các quốc gia, hay là thế giới hắc ám, đối với việc này, đều có rất nhiều suy đoán, nhưng ai cũng không thể ngờ, Đế Vương Phương Đông, lại là người thần bí tham dự trong toàn bộ sự kiện.
Người dùng đầu của Cá Thối đổi lấy tiền thưởng là một thanh niên, có khuôn mặt Phương Đông.
Không ít người suy đoán, là vị chiến thần của Thiên Lương ở Phương Đông kia làm.
Rất nhanh, Thiên Lương truyền ra tin tức, chiến thần vẫn luôn ở Thiên Lương, chưa từng rời đi.
Đương nhiên, không ít người cũng đoán là Giang Hải.
Nhiều ngày trước, Giang Hải rời khỏi Thành phố Giang Tư đi Danh Quận, từ đó, không còn tin tức gì nữa.
Tại nhà họ Bạch, phương Bắc.
Bạch Lý Hưng ngồi ở vị trí chủ vị, trên điếu thuốc lá thơm trong tay treo tàn thuốc thật dài.
Ông ta đã không động đậy trong một thời gian dài, giống như một pho tượng điêu khắc.
Ngón tay khẽ run, tàn thuốc lập tức rơi xuống.
“Là thằng bé?”
“Còn chưa rõ ràng.”
Bạch Lý Hưng suy tính một lát, rất có khả năng.
Ở Phương Đông, không nhiều người biết Giang Hải chính là Đế Vương lắm.
Mà người hiểu rõ thực lực của Giang Hải, lại càng ít.
“Thằng bé rốt cuộc đi đâu rồi?”
Bạch Hùng đã lập di chúc trước khi lâm chung, nếu như có thể, để cho Giang Hải trở về nhà họ Bạch, đảm nhiệm vị trí gia chủ.
Bạch Lý Hưng cũng là bất đắc dĩ, mới ngồi lên vị trí này.
“Cậu chủ đã rời khỏi Danh Quận, trước tiên đi thành phố Gia, sau đó bay tới Thái Lan.”
“Thái Lan?”
“Vâng! Du thuyền này có dừng lại ở Thái Lan.”
Bạch Lý Hưng gật gật đầu: "Vậy thì có khả năng lắm.”
Gạt đầu mẩu thuốc lá trong tay, Bạch Lý Hưng căn dặn nói: “Để mắt đến Thành phố Giang Tư, thằng nhóc đó không có ở đấy, nhất định sẽ có kẻ xấu nhảy ra gây sự, nên giúp đỡ, thì giúp đỡ một chút.”
“Chú ý, đừng để người khác biết là do nhà họ Bạch làm.”
Tại tập đoàn Uyển Như.
Cố Uyển Như đang ngồi chống cằm, sắc mặt nặng nề.
Cô đã mấy ngày không nhận được tin tức của Giang Hải, không biết giờ phút này anh đang làm cái gì.
Đã gọi vài cuộc điện thoại, trước sau đều không thể liên lạc.

Nhìn thấy tin thời sự từ trong máy tính, Cố Uyển Như há to miệng kinh ngạc.
Ai đã làm điều đó, nó quá tàn nhẫn rồi!
Mặc dù là mấy tên cướp, nhưng bọn họ cũng đều có sinh mệnh, cái người thần bí này, vậy mà lại giết nhiều người như vậy.
Thư ký gõ cửa tiến vào, đặt một bản tài liệu lên bàn của Cố Uyển Như.
“Cố tổng, đây là theo ý của anh Giang, Tần Hạo muốn sử dụng một khoản tiền lớn, muốn xin chỉ thị của chị.”
“Chuyện của Giang Hải?” Cố Uyển Như phục hồi tinh thần, vỗ vỗ ngực, hình ảnh trong tin tức có chút buồn nôn, máu tươi đầm đìa.
“Làm theo đi, Tần Hạo sẽ không làm xằng bậy.”
Thư ký tiến lên, đương nhiên cũng nhìn thấy hình ảnh trong máy tính.
Cười đùa: “Cố tổng, cái người này, thật lợi hại.”
“Giết nhiều người như vậy, lợi hại cái gì.

Tôi thấy, càng có nhiều bản lĩnh, nguy hại càng lớn.”
Lời này, nếu để Cho Giang Hải nghe được, sợ là sẽ tức ói máu luôn đó.
“Chị không biết sao?” Thư ký nói: “Những người đã chết, có người nào mà hiền lành đâu, kẻ nào cũng đã giết vô số mạng người.

Nhất là tên thủ lĩnh bị mất tích kia, người có biệt danh là Cá Thối ấy, là khét tiếng nhất.”
“......”
Ở phương Tây.
Trong một văn phòng sang trọng và rộng rãi, một ông lão người da trắng giận dữ ném điếu xì gà vào mặt thư ký.
“Không, sao lại như vậy?”
“Những thứ đồ đó đâu?”
“Tao hỏi mày, đồ đâu?”
Cá Thối chết rồi, không đáng để tiếc nuối, nhưng nhiều báu vật như vậy, lại biến mất cùng với anh ta.
Du thuyền chỉ lớn được như thế, có thể giấu được ở đâu chứ?
Chẳng lẽ...
“Người thần bí...”
Nhưng, với sức của một người, làm thế nào mà mang đi nhiều thứ như vậy được?
“Tìm cho tao, tìm không được những thứ đó, chúng mày cũng đừng trở về nữa...”
Lão già hổn hển nói.
Tổn thất của du thuyền, đương nhiên có công ty bảo hiểm bồi thường.
Nhưng âm mưu của lão ta lại trở thành một trò đùa.

Eo biển Malacca.
Đeo ba lô lớn, kéo Diệp Thụy Nguyệt đi.
Giờ phút đặt chân bước lên đất liền ở eo biển Malacca, Diệp Thụy Nguyệt còn có loại cảm giác giống như đang nằm mơ.
Vốn dĩ, là muốn đi Nhật, không ngờ tới, lại đi tới eo biển Malacca.
“Khi nào chúng ta đi Nhật?”
Người ở nơi đây, mang theo một bộ mặt hung dữ, không ít người trên người hoặc trên mặt đều có vết sẹo.
Điều này làm cho Diệp Thụy Nguyệt rất không thoải mái.
Giang Hải lại cười không nói gì, nghiêng đầu, nhìn về một phía.
Đúng lúc, mắt đối mắt với một người.
Ngẩng đầu nhìn thấy nụ cười của Giang Hải, trong lòng Diệp Thụy Nguyệt cũng ổn định không ít.
Dù là tha hương nơi xứ người, nhưng chỉ cần ở cạnh Giang Hải, thì có gì phải lo lắng đâu chứ.
Xung quanh bến tàu, có không ít người tụ tập.
Rất nhiều người trong số họ là đàn em của một người, chính là người đã đối mắt với Giang Hải.
“Không ngờ, thật sự là anh, xem ra, lần này tôi thắng rồi.”
Thắng rồi, chính là đoán đúng rồi.
Gặp lại Giang Hải lần nữa, làm cho Lợi Long biết, vận may của anh ta lại tới rồi.
Lợi Long, có một thế lực rất lớn ở eo biển Malacca.
Mà, anh ta chỉ là nhân tài mới xuất hiện, mấy năm gần đây mới càng thêm hùng mạnh.
Sự nổi lên của anh ta, có liên quan đến một người, đó chính là Đế Vương.
Có thể nói Lợi Long là người hợp tác của Đế Vương ở eo biển Malacca, cũng có thể nói, Lợi Long là đàn em của Giang Hải, dùng để bồi dưỡng thế lực.
Lợi Long không lớn tuổi, mới hơn hai mươi.
Khuôn mặt ngăm đen, hai con mắt toát lên sự giảo hoạt nhanh trí.
Lợi Long mười bốn tuổi đã bước vào thế giới hắc ám, chỉ ngắn ngủi vài năm, đã có thành tựu như vậy, cũng coi như là một truyền kỳ.
Nhưng, so với Đế Vương, câu chuyện của anh ta chẳng qua chỉ là ánh sáng đom đóm.
Kéo Diệp Thụy Nguyệt đi tới: “Sắp xếp cho tôi một chỗ ở.”
Trên thuyền, Diệp Thụy Nguyệt phải chứng kiến một màn hung tàn như vậy, đã ngủ một giấc ngắn, nhưng lại rất không ổn định.
Giang Hải biết, Diệp Thụy Nguyệt cần được nghỉ ngơi.
Ngồi trên chiếc xe thể của Lợi Long, lặng lẽ lái xe vào một ngã ba, đi đến một nơi bên ngoài thành phố.
“Đây là...!chị dâu nhỏ ạ?”
Lợi Long nhe hàm răng trắng, thoạt nhìn rất vô hại.
Nhưng, người hiểu rõ Lợi Long đều biết, cái tên này, tuyệt đối thuộc loại người tàn nhẫn không nhiều lời.
Giang Hải không nói gì, Diệp Thụy Nguyệt lại đỏ mặt cúi đầu.
“Anh Giang...”
Lợi Long biết Giang Hải là Đế Vương, nhưng Đế Vương xưng hô này, ra khỏi Phương Đông, không thể tùy tiện gọi, anh ta biết, điều này sẽ mang đến phiền toái cho Giang Hải.
Đứng đầu bảng trong Thưởng Kim bảng, đầu của Giang Hải có giá trị đến mức làm người khác sục sôi ý chí muốn giết người.
Giang Hải xua tay: "Giúp tôi tìm một thứ.”
Mặc dù khả năng xuất hiện Máu của quang minh ở eo biển là cực kỳ bé nhỏ, chẳng qua, Giang Hải quyết không thể bỏ qua bất kỳ một cơ hội nào.
“Máu của quang minh?” Lợi Long giật mình.

Thứ đồ này, chỉ xuất hiện trong truyền thuyết?
“Anh Giang...”
“Cứ tìm đi, tìm không được cũng không sao, nhưng phải tậm tâm mà tìm.” Giang Hải biết, Lợi Long sợ không tìm được sẽ ngại gặp lại Giang Hải.
Không chút do dự, Lợi Long lập tức căn dặn đàn em, không tiếc bất cứ giá nào, tìm Máu của quang minh.
Chỉ cần có thể dò la dược có người có thứ này, chỉ cần có thể dò xét được nó ở nơi nào, thì sẽ nhận được số tiền thưởng siêu cao.
Giang Hải yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cảm giác có chút buồn cười.
Mình, từ khi nào cần đến lực lượng an ninh như vậy rồi?
Cả một đội xe toàn cao thủ để hộ tống, an ninh như vậy, cũng ngang hàng với những nhân vật đầu não của các nước nhỏ rồi đấy.
Nhưng vấn đề là, lại có mấy người có thể động được đến Giang Hải.
Người có thể động đến Giang Hải, những tên hữu danh vô thực này, lại có thể có những tác dụng gì.
Chẳng qua, là để phô trương mà thôi.
Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Giang Hải vẫn không nói gì.
Bản thân Nam Chiếng cần, nhưng Diệp Thụy Nguyệt thì cần.
Lúc ở Thái Lan, cũng chính bởi vì không có ai bên cạnh, nên mới làm cho bọn ma cà rồng đó có cơ hội lợi dụng.
Bên ngoài thành phố, trên một ngọn đồi nhỏ, một lâu đài nhỏ có diện tích rất lớn đứng sừng sững.
Thiết kế theo phong cách phương Tây.
Ngay cả Diệp Thụy Nguyệt từ xa nhìn thoáng qua, cũng đã bị mê hoặc.
“Cái này...!nó có chút giống như Nhà thờ Đức Bà ở Paris.”
Diệp Thụy Nguyệt nhìn một cái là đã nhận ra ngay.
Lâu đài này thực sự được xây dựng theo phong cách của Nhà thờ Đức Bà.
Giang Hải mỉm cười: "Bên trong không có Đức Bà, cô cũng không phải Quasimodo, cũng không có thằng gù kéo chuông.”
Sửng sốt một chút, mặt Diệp Thụy Nguyệt lại đỏ lên.
Cô ta nhỏ giọng lẩm bẩm, nếu Giang Hải chính là thằng gù kia, thì tốt biết bao.
Khi chiếc xe đến chân núi, đột nhiên xảy ra sự cố.
Chỉ thấy từ bốn phương tám hướng, xuất hiện rất nhiều xe giống như thủy triều tuôn ra, ở trên xe lại xuống rất nhiều người.
Trong bụi rậm bên đường, rất nhiều người mặc đồ đen, tay cầm vũ khí, đồng thời chĩa súng vào xe của Giang Hải.
Bên trong xe, Lợi Long giật mình.
Cho dù ở eo biển Malacca, anh ta là thế lực không nhỏ, nhưng cũng chưa từng thấy qua cảnh tượng như vậy.
Từ trên xe xuống, từ bên đường nhảy ra, tính tất cả với nhau, không có cỡ một trung đoàn thì cũng xấp xỉ.
Hít một hơi khí lạnh, có đánh chết Lợi Long cũng không thể tin được, ở eo biển Malacca, lại còn có người có thế lực như vậy.
Nếu như có thể có thực lực mạnh đến như vậy, còn không tiêu diệt toàn bộ eo biển Malacca?
“Anh Giang...!xe của chúng ta là xe chống đạn.”
Lúc nói những lời này, giọng nói của Lợi Long có chút run rẩy.
Cho dù là xe chống đạn thì có thể như thế nào, bị thực lực tuyệt đối nghiền ép, xe chống đạn cũng chẳng qua chỉ là một cái hộp thiếc kiên cố một chút mà thôi.
“Nhằm vào tôi đấy!”
Giang Hải mỉm cười, nói xong, vỗ vỗ tay của Diệp Thụy Nguyệt, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô ta cứ yên tâm, rồi mở cửa xuống xe!

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận