Danh sách Chapter

Chapter 308 Chapter 307 Chapter 306 Chapter 305 Chapter 304 Chapter 303 Chapter 302 Chapter 301 Chapter 300 Chapter 299 Chapter 298 Chapter 297 Chapter 296 Chapter 295 Chapter 294 Chapter 293 Chapter 292 Chapter 291 Chapter 290 Chapter 289 Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Giang Hải xuống xe.
Việc này làm Lợi Long cũng sợ hãi, thấp giọng gọi Giang Hải.
Thấy Giang Hải không có phản ứng gì, cắn răng, nói với lái xe bảo vệ cô gái trên xe rồi lập tức đi theo xuống xe.
Không có Giang Hải, nào có anh ta của ngày hôm nay.
Nếu như, Giang Hải xảy ra chuyện ở eo biển Malacca, thế lực mà Giang Hải đang đại diện, tuyệt đối có thể băm anh ta ra thành trăm mảnh.
Giang Hải đứng trước xe, sắc mặt bình tĩnh nhìn xung quanh, quan sát kỹ cảnh vật chung quanh.
Ai nấy đều mặc đồ đen, lạnh lùng nhìn Giang Hải, mà súng trong tay bọn họ cũng nhắm chuẩn vào Giang Hải.
Từ cử chỉ và cách cầm súng của những người này có thể nhìn ra được, đây là bộ đội luôn được huấn luyện bài bản, mùi máu tanh trên người so với lính đánh thuê cũng không kém là bao.
Trên xe, sắc mặt Diệp Thụy Nguyệt tái nhợt, miệng mở to đầy kinh ngạc.
Cô ta không nghĩ rằng, Giang Hải sẽ xuống xe.
Kinh hãi kêu lên, cũng muốn đi theo xuống xe.
Nhưng, người lái xe đã khóa cửa xe lại.
Mệnh lệnh mà anh ta nhận được là bảo vệ cô gái này.

Nếu như Diệp Thụy Nguyệt xảy ra chuyện, mạng của anh ta cũng sẽ không còn.
Lợi Long thích những người trung thành, khen thưởng cho người làm việc tận trách nhiệm cũng rất phong phú.
Người lái xe làm sao dám không hết lòng hết sức.
Diệp Thụy Nguyệt gào thét, sợ tới mức run rẩy cả người.
Nhưng chiếc xe này không chỉ chống đạn.

Cách âm cũng khá tốt.
Giang Hải, cũng không có ý quay đầu lại, chỉ đứng ở đó, ánh mắt hờ hững nhìn nhóm người mặc áo đen.
Tuy thực lực của những tay súng này không tầm thường, nhưng Giang Hải lại không hề e ngại.
Anh đang chờ, chờ nhân vật chính xuất hiện.
Sau một con đường nhỏ, trong một chiếc xe sang trọng, một người bước xuống.
Nhìn thấy cách ăn mặc của đối phương, Giang Hải vừa buồn cười vừa cảm thấy bất ngờ.
Đối phương, lại là một linh mục.
“Anh Giang, muốn gặp anh một lần, thật sự là khó khăn quá mà.”
Nói tiếng Trung rất gượng gạo.
Khóe miệng Giang Hải nhếch lên, ông lão này, học cùng với ai vậy, nghe giống như giọng miền Đông Bắc.
Linh mục thái độ cư xử vô cùng lịch sự như một quý ông, dường như không có quan hệ gì với những tay súng này.
Bước những bước chân nhẹ nhàng, chậm rãi đi về phía Giang Hải.

Đằng sau linh mục, có hai người ăn mặc giống nhau đi theo.
Một thanh niên da trắng với khuôn mặt trắng ngần, tướng mạo đường đường.
Một người khác là một cô gái nước ngoài tóc vàng mắt xanh.
So với linh mục hơi gù lưng, hai người bọn họ, chính là hào quang chiếu bốn phía.
Phía sau nữa, cùng đi theo là một phụ nữ áo đen dài.
Người con gái thánh khiết của người Lập Dị.
“Ôi, chúa ơi.

Tôi vẫn chưa giới thiệu bản thân mình.”
Hành lễ một cách đầy thân sĩ với Giang Hải, sau đó lại nói: “Tôi là Evan, đến từ Tòa Thánh.”
Giang Hải hơi nheo mắt lại, điều đầu tiên anh nghĩ tới chính là, bản thân ở trên du thuyền làm việc bí mật như thế, người Lập Dị và Tòa Thánh lại dễ dàng tìm thấy mình như vậy.
Có lẽ, việc Giang Hải lên thuyền, vốn đã bị người Lập Dị phát hiện.
Dù sao, với thế lực lớn mạnh của bọn họ ở Thái Lan, muốn biết Giang Hải đi đâu, là một việc quá đơn giản.
Điều thứ hai, Giang Hải không chỉ chấn động, mà còn rất bất ngờ.
Bởi vì, người con gái thánh khiết của người Lập Dị, lại đứng cùng với người của Tòa Thánh.
Một người là một tín đồ của thần linh, một người là bị thần linh bỏ rơi, gánh chịu lời nguyền bẩn thỉu của gia tộc.
Ngày đó ở Thái Lan, Giang Hải nói muốn người con gái thánh khiết trở thành người phụ nữ của anh, chẳng qua chỉ là một câu đùa giỡn.
Giang Hải khẳng định, người Lập Dị không bao giờ giao phụ nữ Lập Dị cho người ngoài.
Nhưng, Giang Hải đánh giá sai người Lập Dị.
Để có thể giải trừ lời nguyền trên người, để có thể đi đến vùng đất Canaan.
Một người con gái thánh khiết, rõ ràng không đáng để nhắc tới.
Không thể tưởng tượng được, bọn họ sẽ đi cùng với nhau.
Khóe miệng nhếch lên, xem ra, người Lập Dị và Tòa Thánh vì đi đến vùng đất Canaan, đã đạt được sự thỏa thuận.
Muốn mở khóa vùng đất Canaan, cần máu của tội lỗi và máu của quang minh, hai thứ ấy, thiếu một cái cũng không được.
Và đồng thời lúc đó, trong lòng Giang Hải rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
Mình cũng không cần tìm kiếm máu của quang minh khắp nơi nữa.
Đối với người bên ngoài mà nói, máu của quang minh vô cùng trân quý, nhưng đối với Tòa Thánh mà nói, chẳng qua chỉ là để cho một người dưới trướng hiến chút máu mà thôi.
Nhìn Evan, trên mặt Giang Hải nở nụ cười nhẹ.
“Rất vui khi được gặp ông!”
Lập tức, Giang Hải lần nữa nhìn vào Morin.
“Không ngờ, các người lại mang người phụ nữ của tôi đến.”
Bị Giang Hải nhắc đến tên, vai Morin khẽ run rẩy, nét mặt phức tạp mà không thể nói rõ.

Xấu hổ, buồn bã, bi thương...
Cô ta cũng không thích Giang Hải, chỉ là so sánh với nhau, Giang Hải sạch sẽ hơn người Lập Dị nhiều.
Nếu như trở thành người phụ nữ của Giang Hải, bất luận có danh phận hay không, thì có thể thoát khỏi việc trở thành gái mại dâm cho cả gia tộc.
Người con gái thánh khiết của Lập Dị, địa vị không thể nói là không cao.
Con cái của cô ta, trong tương lai có lẽ trở thành người có địa vị cao nhất.
Do đó, mẹ quý nhờ con, Morin cũng có thể tự cho mình là Thánh Mẫu.
Nhưng, những thứ này, cũng không phải là thứ mà Morin muốn.
Cái cô ta muốn, chẳng qua chỉ là một cuộc sống bình thường.
Những gì cô ta muốn, là tự do!
Rất nhanh, Giang Hải lại quét ánh mắt về phía những tay súng mặc áo đen.

Chỉ cần bất kỳ một người nào trong bọn họ bóp cò, dường như Giang Hải sẽ chết ngay tại chỗ.
Quả thực, bản lĩnh của Giang Hải rất tuyệt vời, nhưng đối mặt với nhiều súng đạn như vậy, cũng không phải là mình đồng da sắt.
Chẳng qua trên mặt Giang Hải, hiện đầy sự châm chọc, không có chút sợ hãi nào.
“Đến đây, đến bên cạnh tôi...”
Giọng nói Giang Hải lạnh như băng, ngoắc ngoắc ngón tay về phía Morin.
Người con gái thánh khiết của người Lập Dị, Giang Hải lại muốn gọi là đến ngay.
Nghe vậy, Lợi Long dũng cảm đi theo sau xuống xe suýt chút nữa tè cả ra quần.

Mặc dù anh ta không biết những người này có thân phận gì, nhưng nghe đến hai chữ Tòa Thánh, lập tức sợ tới mức cả người run rẩy không ngừng.
Đôi mắt phức tạp nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Giang Hải, nuốt nước bọt.
Đây cũng chính là Giang Hải, Đế Vương của Phương Đông.
Nếu đổi thành người khác, dám tỏ thái độ khinh khỉnh như vậy, giờ phút này, e là đã bị đạn bắn thành cái rổ rồi cũng nên.
Chân Morin khẽ nhích, suýt chút nữa, đã cất bước đi về phía Giang Hải.
Nhưng cô ta không thể, cũng không dám.
Giang Hải cũng không sao cả, hừ lạnh một tiếng tỏ ra không hài lòng, chuyển hướng nhìn về phía Evan.
“Ông Evan, Tòa Thánh thật sự là phô trương quá thể.

Xa xôi ngàn dặm đến eo biển Malacca để phơi bày đội danh dự, tôi muốn hỏi, đây là thị uy hay là nó để kết bạn?”
Thế giới hắc ám, không có kẻ thù, càng không có bạn bè.
Tất cả mọi thứ, chỉ có lợi ích.


Evan đến đây, nhất định có một việc làm ăn muốn bàn.
Mà Giang Hải đang suy nghĩ, bản thân nên làm thế nào để nói thách giá cả, mà Evan sẽ trả giá tiền thấp nhất như thế nào.
“Đương nhiên là kết bạn.”
Ở eo biển Malacca này, vào thời điểm này đang là mùa nóng nhất trong năm.
Nhiệt độ cực nóng, lên đến 37, 38 độ.
Linh mục Evan mặc một bộ trang phục nặng nề, nhưng lại có vẻ tinh thần thoải mái, dễ chịu.
“Kết bạn như vậy sao?”
Giang Hải lần thứ hai nhìn lướt qua những tay súng này, sắc mặt càng thêm âm trầm lạnh lẽo.
Nếu những khẩu súng này tiếp tục nhắm vào anh, vậy thì hậu quả có thể chí mạng.
Mặc dù rời khỏi phạm vi thế lực của Đế Vương, nhưng Giang Hải cũng không phải là loại người mặc cho người khác ức hiếp.
Huống chi, Tòa Thánh không dám động đến anh, dù chỉ một sợi lông chân.
Bởi vì trong tay Giang Hải, có thứ Tòa Thánh cần.
Evan buông tay, trên mặt tỏ vẻ khổ tâm.
“Xin hãy tha thứ cho sự thô lỗ của chúng tôi.

Chúng tôi làm như thế này, cũng là có nổi khổ tâm.”
“Xin anh tin tưởng tôi, chúng ta không có bất kỳ ác ý nào đối với anh.”
Trên mặt Giang Hải nở một nụ cười dữ tợn.
Thách thức nói: "Các người, dám có ác ý với tôi sao?”
“Để cho tôi đoán xem, sở dĩ các người chờ tôi ở eo biển Malacca, có phải bởi vì không dám bước vào Phương Đông không?”
“Là sợ đắc tội với tôi, thì những thứ trong tay tôi đang nắm giữ, bất luận là Tòa Thánh, hay là người Lập Dị, vĩnh viễn cũng không được thấy lại.”
“Hay là, các người đang sợ, sợ bước vào Phương Đông, huyết thống sẽ bị nguyền rủa, sẽ không có một người nào còn sống rời đi?”
Rất nhiều người đều biết, ở Phương Đông, đã từng xuất hiện qua thời kỳ ô danh gần trăm năm.
Nhưng không có mấy người biết, trong bóng tối, võ giả và cổ võ giả, cũng cùng với những thứ tạp nham phương Tây này chém giết lẫn nhau.
Nhưng kết quả cuối cùng là hai bên cùng thiệt hại.
Phương Đông, có thể nội đấu.
Nhưng đối mặt với sự sỉ nhục bên ngoài, sẽ vô cùng đoàn kết.
Sự ô danh trăm năm không chỉ là nỗi đau của Phương Đông, mà còn là lịch sử đau đớn của những tên khỉ lông trắng này.
Lời này vừa nói ra, Lợi Long hít một ngụm khí lạnh.
Tuy Giang Hải là Đế Vương, nhưng đối mặt với Tòa Thánh, giọng điệu này cũng quá ngông cuồng rồi.
Trong đôi mắt Evan, đột nhiên xuất hiện tia sắc bén.
Đôi tay rủ xuống, không kềm chế được thắt chặt, từ sâu trong cổ họng phát ra lời nói gằn từng chữ một: “Xin vui lòng chú ý đến từ ngữ của anh.

Đế Vương, anh cũng là người có thân phận.”
Giang Hải cười gằn, không chút khách sáo giận dữ trả lời.
“Con mẹ nó tôi mà phải chú ý gì, cũng sẽ không đứng ở chỗ này nói nhảm với ông, cũng sẽ không mang Phúc Thự bản khắc đá ra, càng sẽ không để cho vùng đất Canaan lại thấy ánh mặt trời.”

“Thế nào?”
“Ông Evan có ý định để tôi làm một người chú ý và giữ thân phận không?”
Lời này vừa nói ra, Evan sửng sốt, đồng tử hơi rụt lại, khuôn mặt già nua nhăn nheo hung hăng co lại.
Hừ lạnh một tiếng.
Tiếng hừ lạnh không lớn, nhưng, giống như một liều thuốc k1ch thích.
Càng giống như một tia sấm sét, sóng âm thanh tràn ngập toàn hiện trường.
Bốn phía, tất cả những người mặc áo đen, trong nháy mắt làm cùng một hành động.
Kéo chốt an toàn của súng.
“Lách cách...!Lách cách...”
Bên cạnh Giang Hải, Lợi Long suýt chút nữa sợ tới mức ngất xỉu.
Nhiều súng như vậy, mỗi người một viên đạn, bọn họ sẽ biến thành nhím gai.
Lưng lạnh toát, tóc gáy dựng thẳng đứng, vô cùng căng thẳng.

Mặc dù ở eo biển Malacca, Lợi Long cũng là ông trùm của một phương, nhưng cảnh tượng lớn như vậy, nhất là trong tình huống nhiều khẩu súng như vậy chĩa vào mình, còn chưa bao giờ gặp phải.
Anh ta không dám hoài nghi, Tòa Thánh có thực lực giết người ở bất kỳ một nơi nào, ở bất kỳ quốc gia nào.
Huống chi, nơi này là thiên đường của tội ác, là vực thẳm của tội lỗi.
Mỗi ngày đều có người chết.
Vẻ mặt hòa nhã của Evan lúc trước đột nhiên thay đổi.
Khuôn mặt của Evan, không ngừng co giật.

Ngực nhấp nhô nhanh mạnh, trong miệng phát ra tiếng rít chói tai: “Đế Vương, đừng coi sự khoan dung của Tòa Thánh đối với anh thành chúng tôi sợ anh.”
“Tòa Thánh truyền thừa mấy ngàn năm, tin rằng anh cũng biết được bản lĩnh của chúng tôi.”
Đối với sự phẫn nộ của Evan, Giang Hải rất khinh thường.
Nếu ông ta dám động đến Giang Hải, cũng sẽ không giống như một con chó điên đứng đó lớn tiếng gào thét như thế.
Gầm thét, chỉ là quá trình trút giận của kẻ yếu mà thôi.
“Ngon thì lên, đừng có ở đó mà kêu bíp bíp nữa.”
“Nói lải nhải rườm rà, không phải tính cách của Tòa Thánh.”
“Các người cũng xứng nói về truyền thừa, những truyền thừa trong miệng các người chẳng qua chỉ là những thứ thần thoại không đáng để nhắc đến mà thôi.

Thật là lố bịch.”
Cười khẩy một cái, lại nhìn Morin: “Hơn nữa, các người và người Lập Dị mặc chung một cái quần, chẳng lẽ các người không sợ những tiền bối trước đây của Tòa Thánh cũng phải cảm thấy xấu hổ sao?”
Với một vài câu, đã làm cho Evan nghẹn họng.
Sau vài câu sắc mặt biến hoá khôn lường, rất nhanh, thở ra một hơi dài.
Ông ta kiên định không thể tức giận với thanh niên này, việc lớn quan trọng hơn.
“Anh Giang, làm người có gì cứ nói thẳng đừng vòng vo chơi chữ, lần này chúng tôi tới đây có mục đích gì, tin rằng anh cũng rõ ràng...”
“Vùng đất Canaan...”

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận