Danh sách Chapter

Chapter 308 Chapter 307 Chapter 306 Chapter 305 Chapter 304 Chapter 303 Chapter 302 Chapter 301 Chapter 300 Chapter 299 Chapter 298 Chapter 297 Chapter 296 Chapter 295 Chapter 294 Chapter 293 Chapter 292 Chapter 291 Chapter 290 Chapter 289 Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


“Không...”
Cũng đúng lúc này, lời nói của Rophi lại một lần nữa truyền đến.
Giọng nói máy móc, lạnh lùng mang theo nỗi sợ hãi tận cùng.

Nếu như, còn không tìm được biện pháp giải quyết, người Lập Dị có lẽ sẽ bị diệt tộc.
Mắt thấy Giang Hải sắp rời đi, tất cả tâm huyết cùng hy vọng sắp bị hủy, tất cả khát vọng đều đang tan vỡ.
Rophi có chút lờ mờ, ông ta không biết phải dùng cái gì mới có thể làm rung động Giang Hải.
Chẳng lẽ, Giang Hải thật sự muốn cùng nhau đến chỗ chết với người Lập Dị sao?
Chẳng lẽ, thật sự bởi vì người Lập Dị đã từng vọng tưởng chiếm lĩnh, nô dịch Phương Đông sao?
Một đêm qua, người Lập Dị và Tòa Thánh nghĩ một lượt những thứ có thể làm rung động Giang Hải, nhưng mà, Rophi không ngờ tới Giang Hải không chút động lòng đối với những điều kiện này.
Ánh mắt Rophi mang theo tuyệt vọng.
Vội vàng đuổi theo hai bước, mở miệng.
“Người Lập Dị sẵn sàng trao đổi với tất cả những gì họ có bây giờ.”
Cái này, đủ rồi phải không?
Nhưng, bước chân của Giang Hải chỉ ngừng một lát, truyền lại một tiếng cười nhạo.
Sự giàu có của người Lập Dị có thể được lấy đi một chút, trên thế giới này, không ai có thể lấy đi tất cả.
Nội tình bên trong mấy ngàn năm, không phải tùy tiện nói vài câu là được.

Cho dù Giang Hải cầm rồi, cũng không nuốt xuống được.
Kẻ có tiền chính là kẻ bị nhắm vào, Giang Hải sẽ bị cả thế giới vây quét và cướp giật.
Kết quả cuối cùng chỉ có thể là, đồ là của Giang Hải, nhưng thực tế lại khống chế trong tay người Lập Dị, anh chẳng qua chỉ mang hư danh.
“Tôi… không ngu ngốc như vậy!”
Từng câu từng chữ của Giang Hải, âm vang mạnh mẽ.
Triệt để tuyệt vọng rồi.
Trong ánh mắt Rophi lóe lên sự đoạn tuyệt, nếu như bàn không xong, chỉ có thể giết Giang Hải trước, bất luận phải trả giá như thế nào.
Nhưng, đúng lúc này, Rophi đột nhiên chợt lóe ra vầng sáng, trong nháy mắt trước khi bóng lưng Giang Hải biến mất, thê lương kêu to: “Hội Thiện Dĩ!”
“Người Lập Dị và Tòa Thánh sẽ đề cử anh tiến vào Hội Thiện Dĩ.”
Hội Thiện Dĩ là liên minh lợi ích lớn của thế giới hắc ám, cho tới nay, Hội Thiện Dĩ đều cự tuyệt thế lực của Phương Đông.
Có thể nói, tiến vào Hội Thiện Dĩ, Đế Vương sẽ kề vai sát cánh cùng người Lập Dị, Tòa Thánh, còn có thế lực ám hắc khổng lồ khác trên thế giới.
Có tiếng nói rồi.
Thế lực của Đế Vương, cũng sẽ đi ra bên ngoài.

Đây là một địa vị mà những người từng đảm nhiệm chức vụ Đế Vương có cầu mà cũng không đạt được, đại biểu cho địa vị bóng tối của Phương Đông.
Hội Thiện Dĩ, chính là vương giả của thế giới hắc ám.
Nghe được ba chữ Hội Thiện Dĩ, bước chân Giang Hải rốt cục đã ngừng lại.
Rophi cả người chấn động, mặt lộ ra vẻ mừng rỡ.
Nhanh chóng bước lên và hét lên: “Hội Thiện Dĩ, chúng tôi sẽ tiến cử anh vào một vị trí.”
“Từ nay về sau, Đế Vương, là đại biểu cho Phương Đông, Hội Thiện Dĩ cũng sẽ được hoàn chỉnh.”
“Xin anh tin tưởng tôi, nếu như Tòa Thánh, chỉ cần người Lập Dị muốn, thêm một cái ghế cũng không phải chuyện khó khăn.”
“Chúng tôi...!sẽ đề cử anh.”
“Từ nay về sau, Đế Vương Phương Đông, cũng là vua của thế giới này.”
“Anh ngồi vào cái ghế của vị vua thứ sáu.”
Mặt trời phía sau đám mây rốt cục thoát ra, một tia nắng rực rỡ chiếu xuống, chiếu rọi trên khuôn mặt già nua đầy chờ mong của Rophi.
Giọng nói máy móc khẽ run rẩy, giống như tia nắng này, khiến Rophi nhìn thấy hy vọng.
“Ghế của vị vua thứ sáu…”
Giang Hải rốt cục chậm rãi xoay người.
“Thứ sáu?”
Giọng nói mang theo sự chất vấn, mang theo nụ cười khẩy khinh miệt.
Đối với vị trí thứ tự này, Giang Hải rất bất mãn.
Tiến vào Hội Thiện Dĩ, Giang Hải làm sao có thể ngồi trên chiếc ghế cuối cùng.
“Anh Giang, anh đây là có ý gì?”
Luôn luôn phải có thứ tự đến trước và sau.

Có thể đề cử Đế Vương tiến vào Hội Thiện Dĩ, sau lưng Tòa Thánh và người Lập Dị không biết phải trả giá bao nhiêu.
Cho đến nay, Tòa Thánh và người Lập Dị giống như lửa với nước.

Suy cho cùng, một bên đại diện cho ánh sáng, đại diện cho lòng trung thành với thần linh.
Còn bên còn lại là phản bội, là đồ bẩn thỉu đáng xấu hổ.
Nhưng thực lực của hai bên đều quá mạnh, cho nên không thể không ngồi trên cùng một cái bàn.
Trong năm thành viên chính của Hội Thiện Dĩ, một trong số đó trước sau vẫn giữ trung lập.
Mà, bốn nhà khác, tranh đoạt lợi ích lẫn nhau.
Nếu như Giang Hải tiến vào, nhất định sẽ phá vỡ cục diện cân bằng này.
“Vậy anh muốn ngồi cái ghế nào?” Trong ánh mắt Rophi, lại lộ ra tuyệt vọng.
Bởi vì, thêm một chiếc ghế là dễ dàng, nhưng, chen vào thứ tự vị trí ngồi vô cùng khó khăn.

“Tôi chỉ cần một cái ghế, ghế của các người, cũng sẽ không đánh thứ tự.”
Ý của Giang Hải có nghĩa là tất cả mọi người đều bình đẳng, tất cả mọi người đều có tiếng nói ngang nhau.
“Cái này...”
Điều này làm tổn hại đến lợi ích của Tòa Thánh và người Lập Dị, suy cho cùng, bọn họ là được xếp thứ nhất và thứ hai.
Nhưng, Rophi cũng biết, cái gọi là thứ hạng, chỉ là một mánh lới, ai cũng sẽ không vì bạn ngồi trên chiếc ghế đầu tiên mà đặc biệt tôn kính bạn.
Thay vào đó, phần nhiều là nhìn chằm chằm vào lợi ích của trong tay bạn.
“Như vậy, Đế Vương, muốn cùng người Lập Dị kết thành đồng minh.”
Đây là yêu cầu của Rophi.

Như vậy, người Lập Dị ở Hội Thiện Dĩ, thực lực liền tăng lên rất nhiều.
“Yêu cầu này, cũng cần cái giá.”
Giang Hải mỉm cười, xem ra, Rophi đã đồng ý rồi.
Đồng thời, Giang Hải cũng bắt đầu cảnh giác với Rophi.
Con người này, quá không đơn giản, đại diện cho cả Tòa Thánh và người Lập Dị.

Một người dường như không quan trọng, trên thực tế, quyền lực lớn không thể do đếm được.
Giang Hải không tin, trước khi tới đây, đã quyết định để cho Đế Vương gia nhập Hội Thiện Dĩ.
Đây nhất định là đặc quyền riêng của Rophi.
“Anh muốn cái giá gì?”
Trái tim của Rophi lại một lần nữa nhảy lên.
“Đơn giản...”
“Cảnh Giới, tôi đều muốn đi!”
“Còn có...”
Giang Hải mỉm cười: “Tôi biết người Lập Dị có tiền, nhưng, tôi không cần tiền, tôi muốn công nghệ, hai trăm công nghệ hàng đầu thế giới.”
“Điều này không phải là khó khăn gì đối với người Lập Dị.”
Khóe miệng Rophi điên cuồng co giật.
Yêu cầu này, quả thật rất dễ thực hiện, công nghệ hàng đầu mà người Lập Dị nắm giữ, có hơn hàng chục triệu cái.
Nhưng ông ta nhìn thấy dã tâm của Giang Hải.
Sự giàu có của người Lập Dị đến từ đâu? Chiến tranh, tất nhiên là một mặt, nhiều hơn là đến từ làm ăn.
Thiên hạ bây giờ, làm ăn phải có công nghệ mới kiếm ra tiền.

Giang Hải là muốn làm con rồng đang ngủ say của Phương Đông nhanh chóng tỉnh lại.
Giang Hải giơ tay lên khinh miệt giơ ra một ngón, hừ lạnh nói: “Tôi sẽ ở eo biển Malacca thêm một ngày, giờ này ngày mai, tôi sẽ rời đi.”
“Trước khi tôi rời đi, nếu như tôi không thấy được thứ tôi muốn, những lời của chúng ta ngày hôm nay, xem như lời nói chuyện phiếm lúc nhàn rỗi.”
Cả người Rophi chấn động, nhịn không được tiến về phía trước hai bước, đang muốn nói chuyện, giọng nói Giang Hải lại truyền đến.
“Ông không cần cam kết với tôi cái gì, con người tôi đến hai mắt của mình cũng không tin, chỉ tin tưởng những thứ tôi đã sờ qua.”
“Lời thề, từ trước đến giờ chỉ dùng để phản bội.

Nếu như không phản bội, còn cần lời thề để làm cái gì?”
“Đừng quên, ông là người Lập Dị, các người ngay cả thần linh cũng có thể phản bội, thì còn lời thề của ai mà không thể phản bội được?”
Thân thể Rophi khẽ run rẩy, sắc mặt như tro tàn.

Toàn thân như bị bó chặt với nhau.
“Các người chỉ có một cơ hội.

Hy vọng các người sẽ trân trọng nó.”
“Giờ này ngày mai, chính là thời hạn cuối cùng.”
“Quá giờ thì tôi sẽ không chờ đợi!”
Giang Hải vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Rophi, lập tức xoay người rời đi.
Cửa phòng đóng ầm lại, chỉ để lại một mình Rophi.

Bất tri bất giác, cả người đã bị mồ hôi lạnh ướt đẫm.
Không bao lâu sau, trong tổng bộ Tòa Thánh vang lên một tiếng gầm gừ.
Yêu cầu của Giang Hải, để cho bọn họ ở thế cưỡi trên lưng cọp, đồng thời, cũng hoàn toàn phẫn nộ.
Ở phía bên kia, người Lập Dị có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.
Một ông già toàn thân tràn ngập mùi thối rữa, thân thể đang run rẩy, khuôn mặt bình tĩnh.
“Chỉ cần có thể giải trừ lời nguyền của người Lập Dị, điều kiện gì cũng được.”
“Cho anh ta.”
“Cho anh ta.”
“Toàn bộ cho anh ta.”
“Chỉ cần có thể giải trừ lời nguyền chết tiệt này.”
Nếu người Lập Dị không còn nữa, vậy có nhiều của cải như vậy thì có tác dụng gì?
Thế giới vẫn yên ả như mọi khi.
Không ai biết rằng một giao dịch không gì bì được đang diễn ra trong thế giới hắc ám.
Giang Hải dùng Phúc Thự bản khắc đá, dùng thần dược, dùng vùng đất Canaan.
Đổi lấy một cái ghế của Hội Thiện Dĩ, đổi lấy cơ hội đi Thần Miếu, cũng đổi lấy chuyến đi vào Cảnh Giới.
Càng để đổi lấy hai trăm công nghệ hàng đầu.
Những thứ này không chỉ là tiền bạc, đó là sự phát triển, đó là khoa học và công nghệ.

Chỉ cần có công nghệ, Phương Đông mới có đủ sức mạnh.
Tuy rằng, sức mạnh võ giả vượt xa người thường, sức mạnh cổ võ giả như thiên thần hạ phàm.
Nhưng, thật sự nắm trong tay thế giới này, vĩnh viễn vẫn là chúng sinh.
Ánh sáng của hoàng hôn, mang theo ánh hoàng hôn mỏng như cánh ve sầu.
Giống như sợi dây nhẹ nhàng trôi nổi trên bầu trời phương tây.
Trên những đám mây, ánh sáng rực rỡ giống như một thiếu nữ thướt tha yểu điệu.
Theo ánh hoàng hôn, giống như thiếu nữ đang đi xa, chậm rãi để lại những hồi ước của ánh sáng dịu nhẹ, còn có bóng lưng làm cho người ta mơ mộng.
Chẳng bao lâu nữa, thế giới này, một lần nữa sẽ mất đi ánh sáng, hoàng hôn rơi xuống đường chân trời, để lại thế giới cho bóng tối.
Đèn hoa mới lên, Giang Hải dạo bước đi ra ngoài, cảnh đêm của eo biển Malacca đáng để thưởng thức.
Ở đây, không chỉ có hắc ám và giết chóc, mà còn là cuộc sống về đêm rực rỡ nhất.
Miễn là bạn có tiền, bạn có thể mua bất cứ thứ gì ở nơi đây.
Giao ba lô giao cho một người, bảo anh ta đưa về Phương Đông, rồi thoải mái tìm một quán bar uống một ly.
Giang Hải thích rượu ở eo biển Malacca.
Rượu ở đây, có hương vị rất hợp với khẩu vị của anh.
Giang Hải cũng quen và say mê thế giới hắc ám.
Nếu như không có sư phụ, nếu như không phải bước vào thế giới hắc ám, cuộc sống của Giang Hải đã sớm kết thúc từ năm năm trước.
Hắc ám, cho Giang Hải tất cả mọi thứ.
Ngày hôm sau, Giang Hải sẽ rời khỏi eo biển Malacca, trong lòng tính toán thời gian, lần này, đưa Diệp Thụy Nguyệt lên máy bay, còn bản thân anh, lại phải nán lại một đoạn thời gian ở bên ngoài.
Còn phải mất một thời gian mới có thể trở về Phương Đông.
Cảnh Giới, sắp được mở ra, Giang Hải khẳng định, người Lập Dị sẽ không tiếc bất cứ giá nào.
“Hy vọng, ở nơi đó có thể tìm thấy những gì mình muốn.”
Lúc chuẩn bị lên đường, Giang Hải mỉm cười nhìn Lợi Long.
“Tôi rời đi, nơi này chính là của cậu rồi.

Tương lai, cũng hoàn toàn phụ thuộc vào bản thân cậu.”
Lời này, chính là vạch rõ ranh giới.
Ân tình nâng đỡ Lợi Long lúc trước, cũng không cần anh ta trả.

Dù sao, lúc ấy cũng xuất phát từ những suy xét khác, Đế Vương, cũng không có dự tính tìm người phát ngôn ở eo biển Malacca, cho dù muốn tìm, Lợi Long cũng không phải là người tốt nhất để lựa chọn.
Ở đây, thuộc về thế giới hắc ám, thế giới hắc ám thuần túy.
Sắc mặt Lợi Long thay đổi không ngừng.
Đối với anh ta mà nói, có vui có buồn.
Vui mừng vì ở eo biển Malacca, tất cả mọi thứ trong tay đều là tài sản cá nhân của mình.
Buồn chính là, từ nay về sau, Lợi Long và Đế Vương không có bất kỳ quan hệ gì, anh ta cũng mất đi người chống lưng.
Nếu như có cũng chỉ là Lợi Long nhớ tới ân tình đó mà thôi.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận