Danh sách Chapter

Chapter 308 Chapter 307 Chapter 306 Chapter 305 Chapter 304 Chapter 303 Chapter 302 Chapter 301 Chapter 300 Chapter 299 Chapter 298 Chapter 297 Chapter 296 Chapter 295 Chapter 294 Chapter 293 Chapter 292 Chapter 291 Chapter 290 Chapter 289 Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Quan Huỳnh cũng nhìn Cố Uyển Như, dữ tợn nói: "Yên tâm đi, bọn anh sẽ làm cho em thoải mái đến chết đi sống lại.

Gặp diêm vương, muốn trách thì trách Giang Hải đi."
"Dám đụng đến người phụ nữ của tao, tao sẽ chơi chết người yêu của mày!"
Chương Huy Vũ thèm khát Uyển Như đã lâu, cười dâm đãng nói: "Anh sẽ cho em thấy, là anh đây lợi hại hay là thằng điên Giang Hải..."
Quan Huỳnh hắng giọng, Chương Huy Vũ biến sắc, lập tức cười lấy lòng: "Anh Quan, anh trước đi."
Quan Huỳnh thở mạnh, áp sát vào Cố Uyển Như.
Cố Uyển Như hét lên: "Anh đừng có lại gần đây, cút, cút đi...
Nước mắt rơi xuống, Cố Uyển Như bất lực gào khóc: "Giang Hải....!Giang Hải...!Anh đang ở đâu..."
"Bộp...
Quan Huỳnh không thương tiếc cho cô một bạt tai, dữ tợn nói: "Hắn đang chơi đùa với Lan tiểu thư rồi, còn cô ở đây với tôi."
Nhắc tới Lan Kiều, Quan Huỳnh đau lòng không thôi.

Để Quan Huỳnh được đính hôn với Lan Kiều, nhà họ Quan đã phải bỏ ra cái giá cực lớn, quan trọng hơn là Quan Huỳnh yêu Lan Kiều, là loại tình cảm sâu sắc.
Ai có thể ngờ tới, mới vừa tuyên bố đính hôn lại nhảy ra một tên Giang Hải, phá hủy cuộc đấu giá, cũng phá hủy luôn cuộc hôn nhân của anh ta và Lan Kiều.
Đã vậy.

Lan gia đã đơn phương hủy bỏ hôn ước.

Quan Huỳnh tìm Lan Kiều muốn một lời giải thích, không ngờ biết được nữ thần của mình, đệ nhất mỹ nhân của thành phố Giang Tư, lại đi hiến thân cho Giang Hải.
Vô cùng nhục nhã.
Từ yêu sinh hận, Quan Huỳnh hận không thể giết chết hai người này.

Lan Kiều nhẫn nhục thấp hèn, nhưng vẫn luôn giả vờ như ngọc nữ, tay cũng không cho anh ta cầm chứ đừng nói là làm mấy chuyện khác.

Trong lòng anh luôn mắng chửi cô ta là đồ lẳng lơ, tiện nhân.
Còn Chương Huy Vũ bị Giang Hải lừa ăn phân tìm đến ngỏ ý muốn hợp tác, hai người kết hợp với nhau diễn ra trò hay này.

Bọn họ không biết, ngay lúc này, cả thành phố Giang Tư đều loạn cả lên.
Ngoài người của Giang Hải, chủ tịch thành phố Hoành Độ Dương cũng đã dùng hết tất cả các mối quan hệ và thế lực của mình.


Huy động toàn bộ lực lượng, treo thưởng lớn chỉ để tìm tung tích của một cô gái bình thường.
Quan Huỳnh bắt đầu lột quần áo của Cố Uyển Như, trong lòng vẫn đang nghĩ nếu Giang Hải mà nhìn thấy cảnh này thì sẽ biểu cảm ra sao.
Cố Uyển Như giãy dụa trong vô vọng, ra sức tránh né không cho Quan Huỳnh động vào.

Nước mắt cô rơi ra, gọi Giang Hải...!Bây giờ, chỉ có Giang Hải mới có thể cứu được cô.
Nhưng, Giang Hải đang ở đâu? Khuôn mặt Giang Hải cũng dần bình tĩnh lại, trong ánh mắt tản ra sự lạnh lẽo đáng sợ.
"Đế vương, tra được rồi, cuộc điện thoại cuối cùng của Cố tiểu thư chính là của Cố Nhất gọi tới."
"Căn cứ thời gian suy tính, Cố tiểu thư ra ngoài sau khi nhận được cuộc gọi."
Cố Nhất, con trai của Cố Thụy Long, đang học ở một trường cao cấp của thành phố Giang Tư.

Một đứa bé miệng còn hơi sữa, sao lại có liên quan trong chuyện này? Chia ra hai đường, Thất Hồn đi tìm Cố Nhất, Giang Hải đi tìm Cố Thụy Long.
Cố Thụy Long đã có được hợp đồng khu công nghiệp, tất nhiên sẽ được Cố Tùng coi trọng.

Tiếp nhận hơn phân nửa cổ phẩn của tập đoàn Cố thị, Cố Thụy Long giống như trẻ ra mười mấy tuổi.
Ông ta đang ra sức chiến đấu trên giường, thì một tiếng ‘rầm’ thật lớn vang lên, cửa phòng ầm ầm đổ xuống đất, Giang Hải dẫm lên bụi đất đi vào.

Cô gái hét lên, Cố Thụy Long bị doạ cho mềm nhũn, sợ hãi nhìn Giang Hải.
Giang Hải dẫm lên trên cửa phòng đã bị đổ xuống, sắc mặt lạnh lùng: "Uyển Như đâu?"
"Sao tôi biết chứ?" Cố Thụy Long rất tức giận, nhanh chóng che lấy thân thể.
"Giang Hải, cậu tới nhà tôi làm gì?"
"Trói lại."
Vừa dứt lời, lập tức có hai người tiến lên trói Cố Thụy Long lại.

Hai cô gái kêu lên sợ hãi, một bạt tai giáng xuống đánh ngất sang một bên.
"Giang Hải, hợp đồng là tôi dùng cổ phần của tập đoàn Cố thị để đổi, làm sao anh có thể như vậy chứ?"
Cố Thụy Long đâu còn có một chút lịch sự nào, vừa hãi vừa sợ, liên tục gào thét.
Giang Hải hỏi: "Cố Nhất đâu?"
"Cậu...!Giang Hải, không ngờ cậu còn ra tay với con trai của tôi? Cậu có còn là con người không?"
"Lúc trước cậu có thể lấy được Uyển Như, còn không phải..."
Giang Hải cho ông ta một bạt tai: "Đừng phí lời, trả lời câu hỏi của tôi, không thì toàn bộ người Cố gia phải chết cùng."
Thời gian gấp gáp, Giang Hải không thể trì hoãn.


Chậm một phút Cố Uyển Như sẽ nguy hiểm hơn một phút.

Sự nhẫn nại của Giang Hải sớm đã mất hết rồi.
Anh nắm chặt lấy tóc của Cố Thụy Long, khuôn mặt dữ tợn, dùng giọng điệu hoài nghi hỏi: "Tôi hỏi lại một lần nữa, Uyển Như đâu? Thằng con trai ngu ngốc của ông nữa?"
"Tôi không biết!" Cố Thụy Long run run, hung tợn về phía Giang Hải.
Có thể nhìn ra được, Cố Thụy Long thật sự không biết.
"Treo lên!"
"Nếu như Uyển Như mất đi dù chỉ một sợi tóc, bọn mày có chết một nghìn lần cũng không thể chuộc được lỗi lầm này."
Giang Hải quay người rời đi.
"Giang Hải, nếu mày đụng đến con trai tao, tao sẽ liều mạng với mày..."
Mới vừa lên xe, Thất Hồn bên kia báo tin tới.
Thất Hồn tìm thấy Cố Nhất, hỏi mấy câu Cố Nhất đã nhận hết tội.

Cố Nhất vẫn luôn ở trong trường học, không hề đi đâu.

Vào buổi trưa, Cố Hiển đã tìm gặp Cố Nhất, hứa cho thằng bé rất nhiều thứ, còn mang đứa bé ngốc này đi chơi cả buổi chiều.
Theo như yêu cầu của Cố Hiển, Cố Nhất đã gửi cho Cố Uyển Như một tin nhắn, muốn xin chút tiền tiêu vặt, nói mình đã ở bên ngoài khu chung cư rồi.
Cố Uyển Như lương thiện, cho dù Cố Thụy Long đối xử với cô thế nào, Cố Nhất vẫn có tính là lễ phép, quan hệ chị em cũng nhẹ nhàng.
Cố Nhất mở lời, Cố Uyển Như cũng không để ý chút tiền này, là một học sinh, chắc là xin tiền chơi game nhưng không dám nói với người nhà.

Không ngờ, thằng bé lại lừa Cố Uyển Như vào hố lửa.
Toàn thành phố truy bắt Cố Hiển.
Qua không biết bao lâu vẫn không tìm được tung tích của Cố Hiển, thậm chí cả Cố Hữu đang nằm trong bệnh viện cũng biến mất.
Chương Huy Vũ và Quan Huỳnh thế nào cũng không thể ngờ được, chỉ vì truy tìm Cố Uyển Như mà bầu trời thành phố Giang Tư cũng đã vấy lên màu máu.

Đợi được tin tức của Cố Uyển Như, trong mắt Giang Hải là lửa giận đang bùng lên.
Mưa gió nổi lên.
Đi trên nấc thang cuối cùng của cao ốc Lập Đông, Giang Hải như Tu la địa ngục đến đòi mạng.
Chương Huy Vũ ở bên giường lớn xem kịch vui, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng vang thật lớn.


Giang Hải phá cửa đi vào, đánh Chương Huy Vũ đập đầu vào tường, kêu cũng không kêu được đã ngất đi rồi.
Quan Huỳnh quay đầu lại, nhìn thấy con mắt như sắp nứt ra của Giang Hải thì rùng mình.

Ánh mắt của Giang Hải khiến lòng người cảm thấy rét lạnh, hai con mắt đỏ ngầu tràn đầy sát ý.
"Mày đúng là tìm chết." Giọng của Giang Hải rất nhẹ nhưng lại như đang tuyên án.
Đạp mạnh vào ngực Quan Đông, lồng ngực anh ta lõm xuống, người cũng bị đá bay ra ngoài.

Kính vỡ vụn,tiếng Quan Huỳnh kêu thảm thiết, cơ thể bay ra xa
Cố Uyển Như đã không còn hét nữa.

Giang Hải tiến lên, lòng đau như cắt ôm lấy Cố Uyển Như.
"Cút, cút đi, đừng đụng tôi!" Cố Uyển Như nhắm mắt khóc rống lên, cô hét khản cả cổ họng, Giang Hải đi vào cửa cô cũng không phát hiện ra: "Giang Hải nhất định sẽ giết các người..."
"Anh đây, vợ ơi, em đừng sợ!"
Giang Hải kề sát tới bên tai của Cố Uyển Như, an ủi: "Anh tới rồi, đừng sợ!"
"Giang Hải?" Cố Uyển Như mở hai mắt đã bị nước mắt làm nhòe đi.
Đột nhiên, khóc nấc lên: "Anh đi chết đi...!sao anh lại bỏ em một mình."
Rất nhiều lúc, phụ nữ không cần nói đạo lý, cũng không cần có lý do gì cả.
Anh mở trói cho Cố Uyển Như, ôm cô vỗ về lên lưng của cô, nhẹ giọng an ủi: "Không sao rồi..."
"Anh thật tồi...!Em ghét anh..." Cố Uyển Như dùng sức đánh Giang Hải, nhào vào lòng anh gào khóc lớn.
"Chúng ta về nhà thôi." Giang Hải kéo lấy tấm ga giường, bế Cố Uyển Như rời đi.
Mà lúc này, trong ngực của Giang Hải là nơi an toàn nhất.

Gió thổi lạnh lẽo mang theo hạt mưa từ ô cửa đã vỡ.

Thất Hồn ở lại, lạnh lùng nhìn Chương Huy Vũ.
Mãi đến tận khi Chương Huy Vũ tỉnh lại, cũng không có biểu tình gì.

Chương Huy Vũ bị trói ở trên giường, đầu đau đớn, mơ mơ màng màng không biết chuyện gì đã xảy ra.
Phát hiện những mảnh kính vỡ ở trên ga giường.

Trước khi ngất, Chương Huy Vũ đã uống hai viên thuốc ‘tăng lực’ rồi, bây giờ thuốc đã phát tác, nhưng lại không cử động được.
Thất Hồn tránh sang một bên: "Dắt vào đây."
Kim Thâu dắt hai con chó đang đến mùa động dục, cười khà khà quái dị: "Chương thiếu, anh Giang nói rồi, nhất định phải làm cho anh có một đêm vui vẻ.

Tôi tự mình chọn cho anh đây."
"Bọn chúng có hơi…ừm thôi anh cứ từ từ."

Hai chú chó cũng bị cho thuốc, cửa phòng vừa đóng, trong phòng truyền ra tiếng kêu thảm thiết mà đầy khoái lạc.

Ngoài cửa, Thất Hồn không chúng biểu cảm.
Tiếng trong phòng…có hơi biến thái.
Kim Thâu tò mò hé cửa, nhìn thấy trận chiến loạn bên trong, liên tục tặc lưỡi.
"Chương thiếu chừng cả đời cũng chưa từng được thoải mái như thế này."
Thất Hồn không cảm xúc, Kim Thâu không khỏi nể phục định lực của Thất Hồn.

Một lúc trong phòng chỉ có tiếng khóc, không tự chủ khép chân chặt, cảm thấy đau thay cho Chương Huy Vũ.
Trời lờ mờ sáng, trong phòng mới yên tĩnh lại.

Chương Huy Vũ vừa bị làm nhục, vẫn bị trói, cánh tay, đùi tất cả đều là vết hằn của dây trói.
Thất Hồn lạnh nhạt nói: "Chương thiếu, có biết tội đẩy Quan thiếu ngã xuống lầu có hậu quả gì không?"
"Bọn mày...!Chương Huy Vũ cố gắng giơ lên một ngón tay, hai mắt vô thần nhìn Thất Hồn.
Rất nhanh, Chương Huy Vũ mở to hai mắt, đồng tử co lại.

Anh ta nhìn thấy màu cánh của thiên thần đỏ…rực rỡ.
"Thiên...!thiên thần..."
Thất Hồn chậm rãi lắc đầu: "Thật không biết giữ miệng."
Chương Huy Vũ ngậm miệng, cả người sợ hãi run rẩy.
"Tôi thuật lại sự việc, Chương thiếu góp ý một chút nhé."
"Quan thiếu hẹn Chương thiếu đây đến khách sạn định làm trò vận động nhiều người, các anh đều mang theo tình nhân của mình."
Thất Hồn chỉ hai con chó đang rất thoải mái: "Kia, chính là chúng nó."
"Các vị tranh giành người tình, thế là tay đánh nhau.

Chương thiếu à, anh vì giành người tình của Quan thiếu, lỡ chân đạp Quan thiếu xuống dưới lầu."
"Chương thiếu, án mạng là bởi vì tranh giành tình nhân, tôi nói thế có đúng không?"
Khóe miệng Chương Huy Vũ co rút, quay đầu nhìn về phía cửa sổ vỡ tan.

Quan Huỳnh, đã chết? Chẳng trách không thấy bóng người.
"Các người giết..."
"Anh định nói là do tôi?" Thất Hồn vẫn vẻ mặt lạnh băng.
Mạng của Chương Huy Vũ không đáng.
"Hay là, bọn người Chương gia sẽ tán thành suy đoán của tôi, anh cảm thấy thế nào?"
"À, đúng rồi, nghe nói cha mẹ anh đối xử với anh cũng không tệ, anh vẫn còn một cô em gái rất đẹp nha.".

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận