Danh sách Chapter

Chapter 308 Chapter 307 Chapter 306 Chapter 305 Chapter 304 Chapter 303 Chapter 302 Chapter 301 Chapter 300 Chapter 299 Chapter 298 Chapter 297 Chapter 296 Chapter 295 Chapter 294 Chapter 293 Chapter 292 Chapter 291 Chapter 290 Chapter 289 Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Tuy rằng quá trình cực kỳ đơn giản, nhưng đây là ngày vui nhất từ trước tới nay của Giang Hải.

Trong lúc náo nhiệt, Giang Hải phát cho tất cả nhân viên một bao lì xì lớn, còn đặt tiệc rượu tốt nhất ở khách sạn Thiên Nha.

Tuy rằng bữa tiệc này là chúc mừng kết hôn, nhưng Giang Hải và Cố Uyển Như lại không đi.

Anh kéo Cố Uyển Như lên xe, cuối cùng hai người lại đứng trước một ngôi mộ.

“Đây là mẹ anh.

” Khóe mắt Giang Hải rưng rưng.

Cho tới bây giờ, Giang Hải vẫn cảm thấy mẹ mình chưa hề mất, chỉ là bà đang ở một nơi rất xa rất xa mà thôi.

Nhưng bà vẫn luôn ở bên cạnh anh, cứ như thế, yên lặng dõi theo anh.

Ngày kết hôn lại tới viếng mộ, Giang Hải nghĩ e rằng xưa nay cũng chỉ có một.

Cố Uyển Như lại có thể hiểu tâm trạng của Giang Hải, đối với một cô nhi mà nói, tình thân đáng quý tới cỡ nào.

Hai người cứ thế đứng bên ngôi mộ cho đến khi trời tối dần.

Trên đường trở về, Cố Uyển Như trầm mặc không nói.

Kết hôn rồi, mới thấy không hề lãng mạn như trong tưởng tượng của mình.

Không chỉ như thế, tập đoàn Uyển Như cũng mưa gió liên miên.

“Vợ à, hôm nay quá hấp tấp rồi.

Em muốn làm hôn lễ như thế nào, anh sẽ cho người chuẩn bị.


Chuyện xảy ra quá đột ngột, Giang Hải cũng chỉ có thể làm hết khả năng chuẩn bị một cái hôn lễ đơn giản.

Cố Uyển Như lắc đầu, cẩn thận suy nghĩ, lại không còn gì ảo não nữa.

Hôn lễ, cũng chỉ là nghi thức, thật sự quan trọng là có đúng người hay không.

Lập gia đình, cơm áo gạo tiền.

Gả đúng người rồi chịu khổ một chút cũng không có gì.

Gả sai người, sơn hào hải vị cũng không thấy hạnh phúc.

Gả cho Giang Hải, Cố Uyển Như cảm thấy không có gì phải tiếc nuối.

Giang Hải không hề cầu kỳ, nhẹ nhàng vuốt ve cuốn sổ nhỏ, Cố Uyển Như cảm nhận được tự đáy lòng mình đang rất hạnh phúc.

Hoàng Kim Giáp Lân, toàn bộ đã được Ngô Vân trang hoàng lại xa hoa, náo nhiệt.

Thảm đỏ, hoa tươi ngập lối.

Thiên Ưng Môn do Thất Hồn dẫn đầu, lần đầu tiên mặc hỉ phục đỏ tươi.

Xếp lại thành một hàng, trong tay mỗi người đều là một hộp trang sức nhỏ cầu kỳ.

“Cung chúc đại ca và chị dâu, trăm năm hạnh phúc.



Cố Uyển Như kinh ngạc che miệng, mỗi hộp trang sức đều là một chiếc nhẫn kim cương, kiểu dáng khác nhau.

Giang Hải dịu dàng nói: “Vợ à, chọn cái em thích đi.


“Vì sao lại chọn một cái?” Cố Uyển Như tinh nghịch nheo mắt lại.

Cô biết Giang Hải có tiền, nhưng sẽ không tiêu xài hoang phí.

Nhưng hôm nay lại không như vậy, đối với một người con gái mà nói, cả đời cũng chỉ có một lần.

Cô muốn tùy hứng một lần.

Người Thiên Ưng Môn tách sang hai bên, anh em Tần Hạo xuất hiện đằng sau.

“trăm năm hạnh phúc, mối duyên nghìn năm chẳng phai nhòa.


“Chúc ông bà chủ, trăm năm hạnh phúc.


Giang Hải không nhịn được cười, hai cái kẻ dở hơi này, thật đúng là biết bày trò.

Nhưng nghĩ lại cũng không sai, chính mình còn không phải đu ở rể sao? Tập đoàn Uyển Như cũng trên danh nghĩa của Cố Uyển Như, nói ông chủ cũng không có gì sai.

Trong tay anh em Tần Hạo là một cái hộp to, bên trong đặt một cái khóa đồng tâm rất xa hoa.

Được làm bằng đá quý, hiếm có trên đời.

Ngay cả Giang Hải cũng không ngờ, một thời gian ngắn như vậy, họ tìm đâu ra nhiều đồ cực phẩm như vậy.

Gương mặt Cố Uyển Như khuôn ửng hồng vì hưng phấn, mũi có chút cay cay.

Ai nói Giang Hải không biết lãng mạn, hóa ra tất cả đều đang đợi mình ở đây.

Cố Uyển Như gật đầu nói cảm ơn, anh em Tần Hạo tránh sang bên.

Đằng sau lại là đám người Kim Thâu.

Trong tay mỗi người đều là mã não, ngọc thạch vô cùng quý hiếm.

……
Khi đi vào biệt thự, một đám người còn muốn nháo động phòng.

Giang Hải trừng mắt, Kim Thâu rụt cổ lại, người đầu hàng bỏ chạy đầu tiên.

Giang Hải không muốn bị mấy tên này làm chậm trễ đêm động phòng hoa chúc.

Đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng.

Khóe mắt Cố Vân Lệ ướt đẫm, bà đã sớm thừa nhận Giang Hải là con rể, cũng đã chờ mong ngày nay từ lâu.

Mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thích.

Phòng tân hôn đã trang trí xong, dưới đệm là các loại quả phúc như táo đỏ, đậu phộng, long nhãn,….

.


Cố Uyển Như vài phút trước vẫn còn đang lanh lợi hoạt bát, vào phòng đã bắt đầu luống cuống chân tay.

Chẳng lẽ…… lần này mối quan hệ của hai người sẽ sang trang mới thật rồi sao?
Trong lòng thấp thỏm, mình còn chưa chuẩn bị sẵn sang, làm thế nào bây giờ?
“Vợ yêu ơi, chúng ta đừng chậm trễ thời gian nữa, cùng đi tắm đi.


Giang Hải gấp gáp xoa xoa tay, anh đã mong chờ ngày này từ lâu rồi.

“Em……” Cố Uyển Như có chút lắp bắp.

Chẳng nhẽ đến lúc này lại bắt đầu đánh trống rút lui?
Tường tận mà nói, mới quen biết với Giang Hải chưa được bao lâu, đã kết hôn rồi?
Cố Uyển Như cảm thấy không chân thực, ngày hôm nay cứ như trong giấc mơ.

“Vậy em đi trước đi?” Biết Cố Uyển Như còn ngượng ngùng, Giang Hải chủ động rút lui.

Dựa theo quy ước cũ, Giang Hải rời khỏi phòng.

Đợi hồi lâu vẫn không thấy Cố Uyển Như ra mở cửa.

Giang Hải gõ gõ cửa, rất nôn nóng: “Vợ yêu, em xong chưa vậy?”
Không ai đáp lại, Giang Hải chỉ có thể lại chờ một lát……
Nhưng một lát này, Giang Hải đợi thành cả một đêm.

Sáng sớm hôm sau, Cố Uyển Như mắt đầy tia máu ra mở cửa.

Cố Uyển Như vẫn luôn không ngủ, trong lòng giằng co suy nghĩ suốt một đêm.

Giang Hải thầm than khổ trong lòng, đây là đêm tân hôn sao?
Bữa sáng, Cố Vân Lệ cố ý làm chút đồ ăn bồi bổ.

Hai vợ chồng Lôi Nhân Hào thấy hai người Giang Hải đều không có chút sức lực nào.

Hai đứa nhóc này, sao mà đều buồn bã ỉu xìu thế này, đêm qua đã làm gì rồi?
“Mẹ, sao lại nhìn con như vậy?” Cố Uyển Như vừa vội vừa ngượng.

Cố Vân Lệ liếc một cái: “Cái con bé này, mẹ là mẹ con đấy, nhìn con cũng không được à?”
“Bây giờ đã chính thức kết hôn rồi, phải có dáng vẻ của người đã có gia đình.


Quay đầu lại nhìn Giang Hải, hiện giờ Giang Hải chính là con rể, cũng có thể coi như con trai trong nhà.

Đã ưng ý Giang Hải rồi, hai vợ chồng Cố Vân Lệ cũng không có họ hàng thân thích gì cần mời, ngay đến hôn lễ, cũng chỉ là hình thức không quá coi trọng.

Quan trọng là đối tốt với Cố Uyển Như.

Về điều này thì Giang Hải đã làm rất tốt rồi.

“Tiểu Giang à, Uyển Như đều bị mẹ với cha con chiều hư rồi.

Sau này, cái tật tùy hứng này con phải giúp con bé sửa đi nhé.


Giang Hải cười: “Vâng thưa mẹ, con nhất định sẽ nhắc nhở cô ấy.



“Anh nhắc nhở ai còn chưa chắc?” Cố Uyển Như không chịu nổi mất.

Đây rốt cuộc là mẹ của ai chứ, sao mà càng ngày càng hướng ra phía ngoài.

Làm một hồi giống như mình mới là con dâu được gả vào cửa từ bé không bằng.

Giang Hải còn mải mê nói chuyện.

Là như thế nào đây? Nông nô chuyển mình đã thành ca xướng rồi?
Cố Uyển Như không nói gì, Giang Hải chết tiệt thối tha này, kết hôn xong liền quên mất mình đang ở rể rồi sao!
Giang Hải gượng cười: “Anh nhắc nhở chính mình, nhất định phải nghe theo lời vợ nói.


Cố Vân Lệ buông đũa xuống: “Uyển Như, con sao lại bắt nạt Tiểu Giang?”
“Cha mẹ, sao hai người đều nói đỡ cho anh ấy thế, con bắt nạt lúc nào?” Cố Uyển Như đặt mạnh đôi đũa xuống bàn.

Giang Hải vội cầm lên đưa lại cho cô, bày ra vẻ mặt tươi cười: “Mẹ, đừng nói cô ấy nữa, bình thường cô ấy đều rất tốt với con.


“Tốt như thế nào?” Cố Vân Lệ lạnh lùng nói: “Cơm thừa canh cặn đều cho con ăn, mẹ thấy hết rồi.


Thôi rồi, lần này thì cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được nỗi oan này.

Giang Hải bày ra biểu tình hết sức vô tội, còn Cố Uyển Như giận đến nghiến răng.

Giang Hải chỗ nào cũng tốt, nhưng lại tranh giành cha mẹ với mình, điểm này chính là không tốt.

Cô oán hận nghĩ thầm trong bụng, chờ tới công ty rồi xem, xem em xử lý anh thế nào.

Cố Uyển Như lại không hề chú ý tới, thời khắc này, cô đã tự coi mình trở thành nữ chủ nhân chân chính.

Theo cách nói của Giang Hải, kết hôn phải hưởng tuần trăng mật.

Cũng tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, việc nên làm phải làm cho xong.

Tìm Cố Uyển Như suốt năm năm, cũng đã xác lập quan hệ, chút tâm tư này không phải nam nữ đều muốn sao?
Hai người ở cùng với nhau thời gian không ngắn, ngay cả hôn môi cũng chưa từng, nói ra ai mà tin chứ.

Công ty không có Cố Uyển Như cũng không phải sẽ ngừng hoạt động.

Cứ tính như tập đoàn Uyển Như mất tất cả, Giang Hải cũng không bận tâm.

Nhưng Cố Uyển Như để tâm, huống chi, lúc này Lập gia còn như hổ đói rình mồi.

Dọc đường đi, Cố Uyển Như vẫn không nói gì, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

“Giang Hải, nếu Lập gia lại đến dây dưa, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Cố Uyển Như thật sự không biết phải làm thế nào.

Gia thế lớn, không phải người thường có thể đối đầu lại.

Giang Hải thản nhiên cười: “Họ tới, chính là tự tìm đường chết.


Anh vốn không muốn để lộ thân phận, dù sao thân phận Đế vương cũng tương đối mẫn cảm.

Nhưng nếu Lập gia tùy ý làm bậy, Giang Hải cũng chỉ đành một lần nữa cho những người kia biết Đế vương rốt cuộc là thân phận gì.

Đế vương, người Lập gia đến ngước nhìn cũng không đủ tư cách.

Tuy rằng ở phương Bắc, nhưng trong khu vực có nhiều dòng tộc sát nhau, Lập gia cũng chỉ tính là một gia thế hạ đẳng, ngu xuẩn tới mức buồn cười.

Từ khi bán trung tâm thương mại cho Giang Hải, Tần Hạo đã trở thành cảnh tay phải đắc lực nhất của tập đoàn Uyển Như.

Nơi nào cần, nơi đó có Tần Hạo.


Nắm trong tay sản nghiệp của anh em Tần Hạo, lại cảm nhận được sự trung thành khi phán đoán tình hình của hai anh em bọn họ.

Giang Hải đã chuẩn bị đường lui cho bọn họ, vẫn luôn có cổ phần ở tập đoàn Uyển Như.

Tập đoàn Uyển Như cho đến nay, dù có đập xuống chút bụi cũng đáng tiền hơn trung tâm mua sắm kia.

Thật sự phải cảm ơn hai anh em họ.

Các dự án phía Tây đang gõ trống khua chiêng, tiến hành rầm rộ, từng khu từng khu đang trong quá trình xây dựng.

Tần Hạo là người hiểu đạo lý, khéo léo việc đối nhân xử thế, Lôi Nhân Hào sắp xếp cho anh ta làm quản lý công tác khai thác, điều tiết phối hợp.

Một góc công trường, Tần Hạo đang nói chuyện phiếm cùng mấy người giám đốc thi công.

“Cố gắng làm tốt, tập đoàn Uyển Như sẽ không tệ bạc với các anh, chỉ cần nỗ lực sẽ nhận được thù lao gấp nhiều lần so với nơi khác.


Đây là suy nghĩ của Cố Uyển Như, công nhân nhất định phải cầm được tiền mới có cảm giác thành tựu thuộc về bản thân mình, ông chủ cũng mới có tôn nghiêm.

Nếu không, dù cho tâp đoàn Uyển Như có phát triển đến đâu, tiền của bản thân có kiếm được nhiều bao nhiêu cũng chỉ là kẻ thất bại.

Những lời này không biết đã cảm động bao nhiêu người, đây cũng chính là một trong những lý do về năng lực tập trung của tập đoàn Uyển Như.

“Anh Tần, cái này không cần anh nói, chúng tôi cũng không phải lũ ngốc.


“Giám đốc Cố tốt bụng, đây chẳng phải cho chúng ta thể diện sao?”
“Người nào làm không tốt, tôi là người đầu tiên phản đối.


Lúc này, phụ trách hậu cần Bình Mao chạy vào.

“Anh Tần, có chuyện rồi……”
Lông mày Tần Hạo nhăn lại, nhìn bộ dạng hoảng hốt của Bình Mao, e là xảy ra chuyện không nhỏ.

Bình Mao uống một ngụm nước, làm mát cổ họng đang khát khô của mình.

“Bắt đầu từ đêm qua, mấy công trường bắt đầu thiếu nguyên vật liệu thi công.


“Vốn cho rằng nguồn hàng xảy ra vấn đề, nhưng vừa rồi mới nhận được tin tức, có người cấm đường, tất cả xe cộ qua lại đều bị chặn lại cả.


“Cấm đường?” Tần Hạo tưởng mình nghe lầm, thành phố Giang Tư bây giờ còn có người dám làm loại chuyện ngớ ngẩn này?
Bình Mao gật đầu, Tần Hạo hỏi: “Ở đâu?”
Bình Mao nói địa điểm, Tần Hạo vừa nghe đã hiểu được, chỗ kia, đã ra ngoài phạm vi của thành phố Giang Tư.

Tần Hạo nói: “Người của công ty bảo vệ thành phố Giang Tư có quản việc này không?”
Bình Mao cúi đầu, có chút không dám nhìn Tần Hạo.

Một hồi lâu mới nói: “Nghe nói bên kia ngăn đường, người của công ty bảo vệ đã đi rồi.


“Chỉ là……”
“Chỉ là mấy tiếng đồng hồ rồi vẫn chưa quay lại, sợ là người cũng bị người ta giữ lại rồi.


Tần Hạo nheo mắt, dám giữ người thành phố Giang Tư lại, lá gan đúng là không nhỏ.

Muốn làm rõ ràng việc này, trước hết phải làm rõ được rốt cuộc là ai muốn gây rắc rối.

Lập tức gọi điện thoại cho Tần Hiên, để anh ta sắp xếp đàn em đắc lực đi tìm hiểu tình hình.

Suy nghĩ lại, vẫn quyết định báo việc này cho Giang Hải.

.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận