Danh sách Chapter

Chapter 308 Chapter 307 Chapter 306 Chapter 305 Chapter 304 Chapter 303 Chapter 302 Chapter 301 Chapter 300 Chapter 299 Chapter 298 Chapter 297 Chapter 296 Chapter 295 Chapter 294 Chapter 293 Chapter 292 Chapter 291 Chapter 290 Chapter 289 Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


“Ông Hắc, ông đừng vội, cứ từ từ nói” Một người bước lên, cúi người nói.
Nói mãi mà mới nói có vài chữ thôi, tự bản thân Ông Hắc cũng phiền lắm rồi, đến cả nói chuyện còn khoa tay múa chân để ra dấu: “Cút...!cút...!cút....”
Lần này đại khái là có thể nghe hiểu được, nghe nói có người gây chuyện, vừa mới đuổi tới nơi đông người này nào biết được là chuyện gì chứ.
Ra dấu tay ngang dọc nhìn bảy tám người kia, nhanh chóng lùi về phía sau mấy bước.
“Cút.”
Lần này chỉ có một chữ, nên mọi người hiểu được ngay lập tức.
Hít hai hơi thật sâu, vỗ vỗ ngực cho thuận khí.
Thế này mới có thể bình tĩnh lại được.
Chỉ vào những người bảo vệ đang nằm bẹp dưới đất không thể đứng dậy được kia nói: “Đưa...!đưa đi.”
Đến rất nhanh mà đi cũng rất nhanh, hiện trường lập tức trở nên yên tĩnh khiến lòng người run rẩy.
Ông Hắc nhìn chằm chằm Thất Hồn, cuối cùng cũng bình tĩnh lại: “Tửu quỷ, ở đâu rồi?”
“Không biết.” Thất Hồn nhẹ nhàng nói.
“Nếu là đồ vật của ông ta, xếp hạng cao tự nhiên cũng không phải là vấn đề gì.” Ông Hắc cuối cùng cũng nói được một cách lưu loát.
“Thứ này tới rất chi là đúng lúc, có thể để tôi đưa đi bây giờ luôn được không?”
Giọng nói lại trở nên hài hòa thân thiện hơn, hỏi một cách cực kì khách sáo.
Thất Hồn nhìn Lâm Đan bị dọa ngốc rồi nói: “Tôi đã tặng cho cô ấy rồi, cô ấy quyết định.”
“Hai người...!là...” Ông Hắc đánh giá hai người.
“Là bạn, bạn bè bình thường” Thất Hồn lại nói.
Ông Hắc suýt chút nữa thì không nói ra được bị sặc nước bọt mà chết.
Thuốc được luyện chế theo phương pháp của Tửu quỷ, có thể tặng cho một người bạn bình thường được sao?
Không thể không biết, nếu nói ra giá trị của loại thuốc này, không biết có bao nhiêu người sẵn sàng đổi vợ đổi con để lấy được.
Thật sự chỉ là một người bạn bình thường thôi ư? Ai mà tin được chứ.
Sắc mặt Lâm Viên Hàn hơi xấu, liếc mắt nhìn những người bảo vệ ở phía gần đó.
Lúc này, Lan Kiều bước lên phía trước, rất chi là cung kính chào hỏi Ông Hắc và nói ra tên của nhà mình.
“Thứ này là bạn của tôi tặng cho ông Lâm.”
“Ông Lâm muốn dùng thứ này để đổi một cơ hội.”
Ông Hắc nói: “Cơ hội gì, không cần tìm lão già chết tiệt kia, tìm tôi là được rồi.”
Đồng ý nhanh như thế.
Không ai dám nghi ngờ lời nói của Ông Hắc, trên mảnh đất phương Đông này, vẫn không có mấy người không dám nể mặt mũi của Ông Hắc.
Ai mà chẳng có lúc bị bệnh chứ, Ông Hắc tồn tại như lão tổ tổng của mọi nhà.

Lâm Viên Hàn vui mừng, kinh ngạc, lập tức nói: “Tôi muốn kêu gọi một chút đầu tư, còn có....”
“Đừng nói nhiều lời, đưa đồ cho tôi trước đi.”
Nói xong thì quay người, chỉ vào một người đứng ở gần đó: “Gì nhỉ, người kia, cậu lại đây.”
“Ông ta có yêu cầu gì, giao cho cậu xử lý.”
Không ai không tin lời nói của Ông Hắc, nhưng Thất Hồn vẫn chặn đường ông ta.
“Để đồ lại, khi nào làm xong rồi mới được đưa đi.”
“Cậu...” Ông Hắc sửng sốt.
Ông ta đành phải dừng bước chân: “Nói đi, cần bao nhiêu tiền? Cần dự án nào?”
Lâm Viên Hàn tiến lên phía trước, thấp giọng nói vài câu.
Ông Hắc trầm ngâm một lúc rồi nói: “Tôi nhớ rồi.”
Lâm Viên Hàn cũng không tiện nói thêm điều gì, nhưng mà Thất Hồn vẫn không nhường đường.
“Ôi chao, cái cậu nhóc này.” Ông Hắc coi như là phục rồi, ông ta vẫn không dám đắc tội Thất Hồn.

Ai mà biết được quan hệ giữa Thất Hồn với Tửu quỷ là gì chứ.
Lan Kiều mỉm cười: “Ông Hắc, tôi có ý này xem có được không nhé?”
Ông Hắc uhm một tiếng.
Lan Kiều nói: “Chúng tôi tin tưởng Ông Hắc, nếu đã đồng ý thì chắc chắn sẽ làm được.”
“Nhưng mà, tôi có một đề nghị này.

Hãy để bạn của tôi với ông Lâm và ông cụ Diệp ngồi cùng một bàn với nhau.”
“Ông xem, thế có được không?”
Ông Hắc thế mà lại không trả lời: “Chỗ ngồi, tôi chỉ có thể sắp xếp cho một người được thôi, các người tự quyết định đi.”
Thất Hồn lạnh nhạt nói: “Thế thì để ông Lâm đi.”
Giang Hải muốn ngồi ở chỗ kia thì chẳng có người nào có thể ngăn cản được, hơn nữa, với thân phận là Đế vương thì tùy tiện lấy ra một chút đồ nào đó cũng đủ làm cho Diệp gia phải quỳ xuống rồi.
“Cảm ơn.” Lâm Đan thấp giọng nói cảm ơn.
Thất Hồn chẳng nói gì, quay người rời đi.
“Khoan đã....”
Cô gọi Thất Hồn đứng lại, hỏi: “Tôi còn chưa biết anh tên là gì, còn có....”
“Tôi là Thất Hồn, là một đứa trẻ mồ côi.” Thất Hồn đi về phía Giang Hải.
Lan Kiều ở bên cạnh suýt chút nữa thì ngất lăn ra rồi, đúng là đầu gỗ, còn không bằng một cục đá.
Lâm Đan đã đủ chủ động rồi, còn không nhân cơ hội này mà xúc tiến thêm đi?

Nếu như Thất Hồn được bằng một nửa của Giang Hải thôi thì bây giờ có thể vào động phòng luôn rồi ấy chứ.
Giang Hải cũng suýt nữa thì chết vì tức, nhưng chỉ biết lắc đầu mà thôi, những kĩ năng sống như dũng cảm, tỉ mỉ, mặt dày thật sự là không phải ai cũng nắm được.
“Thật sự là quá ngốc.”
Thất Hồn còn cái: “Tôi không ngốc.”
“Thành phố Giang Tư có bao nhiêu dự án tốt? Thế mà lại đẩy hết cho người khác, còn nói không ngốc à?”
“Tập đoàn Uyển Như có bao nhiêu kĩ thuật tiên tiến, tùy tiện chọn một cái cũng có thể khiến cho một doanh nghiệp bay lên.

Cậu nói cậu có ngốc không?”
“Cô ta cần tiền, cậu không thể đưa à? Cho dù là tặng quà tặng cũng được, thế này còn chưa đủ ngốc à?”
Sắc mặt Thất Hồn trở nên khó coi, lời nói của Giang Hải, từng câu từng chữ như chọc vào lòng anh ta.
Nhưng mà có ai bán thuốc hối hận đâu cơ chứ.
Đám người bước vào thì Giang Hải lại bị chặn lại.
“Thưa anh, anh không cò quà sinh nhật à?”
“Không có thì không được vào à?”
Sắc mặt Lan Kiều đột nhiên thay đổi, Giang Hải muốn làm gì đây, muốn tạo sự khác biệt ư?
Anh đến chúc thọ, mà có thể đến tay không ư?
May là ở trong túi vẫn có chút đồ lúc trước, mỉm cười bước lên phía trước muốn lấy ra.
Nhưng Giang Hải lại kéo Lan Kiều ra phía sau, cười lạnh nói: “Tôi từng nói rồi, việc của tôi thì tự tôi giải quyết.”
Lúc này, sắc mặt mấy người bảo vệ cuối cùng cũng có chút không dễ nhìn rồi.
Lại gây sự, chắc chắn sẽ gọi bảo vệ ném người ra ngoài.
Giang Hải chậm rãi lấy ra một chiếc dây chuyền, lắc lắc nhẹ trước mặt người kiểm tra an ninh.
“Dựa vào thứ này, có thể vào được không?”
Cổ họng người kiểm tra an ninh cuộn lại, khuôn mặt mang theo vẻ nghi ngờ.
Mặt dây chuyền ngôi sao Đại Diên này, mặc dù chẳng đáng bao nhiêu tiền, nhưng lại là đồ trang sức mà mỗi người trong Diệp gia đều phải đeo.
Sợi dây chuyền này có kí hiệu của Diệp gia, dại diện cho Diệp gia.
Người kiểm tra an ninh có chút không hiểu rõ ý của Giang Hải là gì.
Muốn nói mình là người Diệp gia ư?
Hay là có mối quan hệ tâm đầu ý hợp với người nào của Diệp gia?
Giang Hải nói: “Cái này là của Diệp Thụy Nguyệt tặng cho tôi, cũng bảo tôi có thể dựa vào vật này để vào.”

“Nếu như mọi người còn nghi ngờ, thì đi hỏi là được, tôi đợi ở đây cũng được.”
Diệp Thụy Nguyệt là đứa cháu gái nhỏ tuổi nhất của ông cụ Diệp, ông cụ vô cùng yêu chiều Diệp Thụy Nguyệt.
Dây chuyền là vật ở trên người mình, ai cũng không nghe nói người Diệp gia sẽ tặng vật này cho người ta.
Sắc mặt người kiểm tra an ninh có chút do dự, hỏi thế nào được chứ.
Nếu thật sự đi hỏi thì sợ làm chậm trễ các vị khách quý, nếu không hỏi thì lại sợ Giang Hải là kẻ lừa đảo.
Nếu như Giang Hải là con rể tương lai của Diệp gia, thì như thế là đắc tội rồi, sau này sẽ bị bắt nạt là cái chắc.
Trong đó có một người kiểm tra an ninh đảo mắt: “Thưa anh, là chúng tôi có mắt không tròng, mời anh vào.”
Giang Hải lập tức nhấc chân đi vào.
Một người kiểm tra an ninh khác cau mày: “Làm sao anh lại cho anh ta vào?”
“Thế thì anh đi hỏi cô Diệp đi.”
“Cái này....”
“Không đi hỏi thì anh còn nhiều lời làm gì nữa? Người có thể vào đến đây, có ai không bị kiểm tra mười lần, tám lần chứ, sợ cái gì.”
Lan Kiều tò mò nhìn Giang Hải, đây là một người đàn ông kì lạ, càng ngày càng không nhìn thấu được.
“Anh quen với cô chủ Diệp gia à?” Lan Kiều hỏi.
“Có duyên gặp mặt một lần.”
“Chỉ gặp mặt một lần mà cố ta có thể tặng anh vật tùy thân được ư?” Lan Kiều rất kinh ngạc.
Diệp gia từ trước tới nay vẫn luôn thống nhất một loại mặt dây chuyền, cũng không phải là bí mất gì, thậm chí để phân biệt xem có phải là người Diệp gia hay không thì chỉ cần xem có đeo mặt dây chuyền hay không.
Lan Kiều không khỏi suy nghĩ Giang Hải làm thế nào để tình cờ gặp gỡ Diệp Thụy Nguyệt mới có thể lấy được vật tùy thân của đối phương.
Giang Hải không nói, Lan Kiều cũng không hỏi thêm.
Mấy người bước chân vào vườn hoa, đình đài lầu các đẹp không tả nổi.
Nhưng lúc này, người chật như nêm.
Từng người từng người một bước lên cầm ly rượu trên tay, thành những quý ông quý bà trò chuyện với nhau, cười nói vui vẻ.
Ba người Giang Hải mù tịt nhìn bốn phía, có chút bất ngờ.
Ngài Lục Nhị từ trong nhà sải bước chân ra ngoài, quả nhiên là thần của Thiên Lương có khác, khí thế thật phi thường.
Mà theo sau, là một cô gái có thần thái rất ngầu.
Cô gái mặc một chiếc váy dạ hội trễ vai màu hồng nhạt tôn lên vóc dáng chuẩn theo tỉ lệ vàng một cách trọn vẹn nhất.
Tuy cô mặc quần áo và trang sức nữ tính nhưng lại toát lên cảm giác anh hùng hào kiệt.
Từng bước chân chậm rãi khoan thai nhưng lại vô cùng mạnh mẽ.
Những người ở xung quanh nhìn thấy Ngài Lục Nhị thì khách sáo chào hỏi ầm ĩ cả lên.
Sự cung kính bộc lộ từ trong từng lời nói.
Ngài Lục Nhị lạnh lùng đáp lời, quanh năm chiến đấu canh gác nơi Thiên Lương, luồng khí sát phạt của toàn thân làm người ta nhìn mà khiếp sợ.
Nhìn xung quanh rồi sau đó đi về phía Giang Hải đang đứng.
“Ngài Lục Nhị.”
“Ngài Lục Nhị....”
Tiếng chào hỏi khiêm tốn không ngớt truyền vào tai, nhưng mà anh ta vẫn đi thẳng tới chỗ Giang Hải.

“Anh Giang” anh ta khẽ gật đầu rồi giơ tay ra.
Giang Hải lạnh nhạt cười một tiếng coi như là chào lại, sau đó giơ tay ra bắt tay với anh ta.
“Người kia là ai thế?”
Không có ai nhận ra Giang Hải, nhưng đều rất chi là tò mò, Ngài Lục Nhị là một người lúc nào cũng kiêu ngạo, lạnh lùng như băng thế mà lại khách sáo như thế với người thanh niên cực kì bình thường kia.
“Chưa từng thấy bao giờ.”
“Chắc là cậu chủ của nhà nào đó, có thể được bắt tay với Ngài Lục Nhị, cả đời này của anh ta cũng đủ kiêu ngạo rồi.”
“Cô gái xinh đẹp đi phía sau Ngài Lục Nhị là ai vậy?”
“Cái này mà anh cũng không biết nữa hả, Phương Mỹ Kỳ.”
“Là em gái của Ngài Lục Nhị, người ngoài hay gọi là Thiết Mộc Lan.”
Chẳng người nào chú ý rằng, đốt ngón tay của hai bàn tay đang nắm lấy nhau kia, vì sử dụng quá nhiều lực nên đã cứng như hòn đá rồi.
“Ngài Lục Nhị có gì chỉ bảo?” Sắc mặt Giang Hải bình tĩnh.
Anh ta trả lời: “Đã nghe tới tên tuổi của anh Giang từ lâu rồi, gặp mặt thật không như lời đồn.”
“Làm anh thất vọng rồi.” Nói rồi, Giang Hải càng tăng thêm sức mạnh vào tay.
Anh ta cũng gia tăng lực nắm tay ngay sau đó, hai ngón tay đã có dấu hiệu run rẩy.
Nhưng mà sắc mặt hai người lại vô cùng bình tĩnh, không nhìn thấy bất cứ cảm xúc nào cả.
Phương Mỹ Kỳ đứng ở một bên âm thầm kinh ngạc, có thể nắm chặt được lực nắm tay của anh trai mình không có mấy người, có thể đấu một trận ngang sức ngang tài thế này lại càng hiếm thấy.
Phương Mỹ Kỳ không khỏi có chút hứng thú.
Giang Hải nhìn về phía Phương Mỹ Kỳ.
Một bộ váy dạ hội trễ vai màu hồng phấn để lộ da thịt trắng như tuyết, xinh đẹp như tiên nữ trong tranh vẽ.
Điều khiến Giang Hải kinh ngạc là trên người Phương Mỹ Kỳ có một luồng sát khí mạnh mẽ, chính trực không yếu hơn Lục Nhị là bao.
Giang Hải hỏi: “Đây là....”
“Phương Mỹ Kỳ.” cô giơ bàn tay ngọc ra, trắng như ngó sen, năm ngón tay như hoa tuyết nở rộ trên thiên sơn.
Vào lúc hai người Giang Hải buông tay ra thì Lan Kiều mới chú ý tới, có thể do hai người sử dụng lực nắm quá lớn nên dạ thịt trên tay đã trở thành hình dạng kì lạ.
“Giang Hải! Rất vui khi được quen biết cô Phương.”
“Trăm nghe không bằng một thấy, đúng là người phụ nữ thành đạt.”
Hai bàn tay một đen một trắng ở cùng một chỗ.
Bàn tay mượt mà, dịu dàng mềm mại như không xương, mềm mại như ngọc, phảng phất có chút trơn mướt và êm ái.
Chỉ là trong lòng bàn tay có chút chai sạn, là do quanh năm cầm vật nặng tạo thành.
Thiết Mộc Lan của Thiên Lương, thế mà lại có thể bảo dưỡng một đôi bàn tay tốt đến như thế.
Còn chưa kịp thưởng thức thì một sức mạnh đã dâng trào lên.
Sắc mặt Giang Hải không thay đổi, để lộ ra chút ý cười.
Phương Mỹ Kỳ nhìn thẳng vào Giang Hải, cười nhạt, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh Giang đã nương tay.”
Từ đầu tới cuối Giang Hải không hề dùng lực, phân cao thấp với một người phụ nữ, Giang Hải không có hứng thú.
“Tôi không biết cô đang nói gì.” Giang Hải thu tay lại..

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận