Danh sách Chapter

Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1



Từ chung cư đi ra, bên ngoài bóng đêm bao phủ, trên đường không có một bóng người, xung quanh chỉ có những chiếc xe chạy vụt qua trước mặt, Lâm Cẩn cô đơn đi trên con đường rộng lớn.

Lâm Cẩn hơi hơi cúi đầu, bước nhanh đến bệnh viện gần nhất.

Cậu dùng khăn giấy gắt gao mà bưng kín mặt, nhưng hai miệng vết thương kia chảy rất nhiều máu.

Thời điểm cậu đến được bệnh viện, ba tờ khăn giấy đều đã bị máu nhiễm đỏ.

Y tá xử lý vết thương cho cậu là một cô gái nhỏ nhìn có chút đáng yêu, lúc khử trùng cho Lâm Cẩn nhịn không được hỏi một câu: “Anh như thế nào để gương mặt bị thương thành như vậy?”
“Không cẩn thận cứa trúng.” Lâm Cẩn gượng cười nói.

Cô mới không tin.

Cô đã xử lý qua đủ loại vết thương, là không cẩn thận cứa trúng hay là cố ý làm, điểm này cô ít nhiều vẫn nhìn ra được.

Giống Lâm Cẩn trên mặt có đến hai vết thương, rõ ràng là bị người ta cầm dao rạch nha, làm gì có ai không cẩn thận cứa lên mặt mình đến hai lần chứ.


Cũng không biết là ai tàn nhẫn như vậy, cư nhiên ở trên mặt người ta rạch hai đường, thật khiến người khác đau lòng mà.

Y tá nhìn kĩ gương mặt của Lâm Cẩn, đáng tiếc nói: “Anh lớn lên thật đẹp trai nha, đặc biệt giống Giang Tinh Thần, chính là một đại minh tinh rất nổi tiếng.

Nếu trên mặt để lại sẹo, nửa bên mặt liền bị phá tướng rồi.”
Tay Lâm Cẩn đặt ở trên đùi nắm thật chặt, trong lòng có chút khổ sở, nhưng vẫn cong môi cười nói: “Người xưa từng nói, người bị phá tướng tất sẽ có đại phúc.”
Y tá bị cậu chọc cười: “Anh tâm thái cũng thật tích cực nha.”
Tâm thái Lâm Cẩn xác thật so người bình thường còn muốn tốt hơn.

Cậu 19 tuổi liền gánh vác trách nhiệm lo cho gia đình, phải tự học cách chăm sóc em trai cùng bảo bảo mới sinh.

Bởi vì chỉ có bằng sơ trung, cậu chỉ có thể làm nhân viên phục vụ, cũng chẳng được bao nhiêu tiền, sau đó được chị Chu nhìn trúng, liền bước vào giới giải trí.

Nhưng mà giới giải trí vô cùng phức tạp, chỉ dựa vào mặt thôi không đủ, còn phải có người nâng đỡ, bằng không lớn lên đẹp cũng vô dụng.

Lúc đầu Lâm Cẩn không muốn bồi rượu, chị Chu cũng không miễn cưỡng, cười lạnh nói: “Được thôi, cậu cứ giữ lấy cái gọi là thanh cao đi, đến lúc đó đừng có mà hối hận!”
Sau này bị chị Chu ném qua một bên, chỉ có thể diễn vài vai pháo hôi, đa số đều không có lời thoại.

Chỉ duy nhất một lần có được vai nhiều suất diễn nhất, chính là vai thị vệ.

Cậu xuất hiện được sáu tập, đạo diễn vẫn luôn khen cậu diễn có linh tính, nói cậu trời sinh chính là ăn bát cơm này, còn muốn cho cậu diễn nam số hai trong phim mới.

Nhưng nhân vật nam số 2 kia lại bị một tiểu minh tinh đang nổi đoạt mất.

Ở cái giới này, kỹ thuật diễn có tốt cũng vô dụng.

Lâm Cẩn chỉ có thể tiếp tục diễn vai pháo hôi, nếu không phải sau này cậu bị bọn cho vay nặng lãi bức đến đường cùng, cậu cũng sẽ không bò lên giường của Thịnh Diễn Chi.

6 năm qua cậu đã nếm qua rất nhiều đau khổ, bị người làm khó dễ, bị người nhục nhã, thậm chí ngay trước mặt mọi người bị chỉ vào mặt mà mắng, những điều đó cậu đều đã trải qua, giới giải trí chính là ai cao hơn sẽ đem người ở dưới mình dẫm nát chẳng chút lưu tình.

Nếu không phải tâm thái của cậu đủ mạnh thì đã sớm suy sụp.


Ở trong vòng lăn lộn lâu như vậy, Lâm Cẩn biết rõ chẳng có ai cho không mình cái gì.

Cậu lấy 600 vạn từ Thịnh Diễn Chi.

Vốn dĩ nói rạch sáu vết, hiện tại chỉ mới rạch hai đường, tính ra vẫn là cậu kiếm lời.

Xử lý xong vết thương, Lâm Cẩn về đến nhà thì bảo bảo đã ngủ, Lâm Phi Phồn thì đang ở trong phòng khách làm bài.

Thấy Lâm Cẩn mang theo vết thuơng trở về, Lâm Phi Phồn lập tức đứng lên: “Anh, mặt anh bị làm sao vậy?”
“Không có gì, đêm nay đóng phim bất cẩn cứa trúng, qua hai ngày sẽ tốt thôi.”
Lúc trước Lâm Cẩn đóng phim cũng đã từng bị thương, Lâm Phi Phồn cũng không nghi ngờ gì nói: “Em đi nấu bữa khuya cho anh.”
“Được, nấu cho anh chén mì đi.” Lâm Cẩn đêm nay cũng không ăn được gì, dạ dày trống rỗng, ẩn ẩn đau, miệng vết thương trên mặt cũng đau luôn.

Cậu đi vào phòng tắm, nhìn gương mặt có hai đường rạch đỏ chói trong gương, phát ngốc một lúc lâu, thẳng đến khi Lâm Phi Phồn kêu cậu ra ngoài ăn mì mới hồi phục tinh thần lại.

Sáng sớm hôm sau đã có người tới cửa đòi tiền.

Thấy Lâm Cẩn thế nhưng thật sự lấy ra 600 vạn, đối phương nhướng mày nói: “Ha, cũng có chút bản lĩnh.

Đủ rồi, đây là giấy nợ của cậu, lần sau có nhu cầu cứ liên hệ chúng tôi.”
Lâm Cẩn nhàn nhạt nói: “Không có lần sau.”
Cậu không bao giờ đi mượn tiền của bọn cho vay nặng lãi nữa!
Bọn chúng lấy tiền xong rời đi, Lâm Phi Phồn mới nhìn kĩ vết thương trên mặt Lâm Cẩn, mơ hồ đoán được cái gì: "Anh, 600 vạn có phải hay không anh dùng vết thương trên mặt để đổi về?”
Lâm Cẩn thần sắc hơi cứng lại, ôm bả vai em trai hướng bàn ăn đi đến: “Không có, em đừng có suy nghĩ lung tung, 600 vạn là Thịnh tổng cho anh phí chia tay.”
Gương mặt luôn không cảm xúc của Lâm Phi Phồn khó có được biểu tình kinh ngạc.

Sau một lúc lâu, mới thấp giọng nói: “Anh, chúng ta đã trả hết nợ, về sau anh đừng lại đi tìm hắn, được không?”
Cậu không muốn Lâm Cẩn lại chịu ủy khuất.

Lâm Cẩn cười gật đầu: “Được.”
Trả xong hết nợ, hai anh em tâm tình đều thật tốt, phảng phất như mấy cục đá đè trên người đã biến mất, không khí cũng trở nên nhẹ nhàng hẳn.


“Ba ba!” Lâm Nặc dụi dụi mắt từ phòng ngủ đi tới, giống như cơn gió bổ nhào vào chân Lâm Cẩn.

Vừa nhấc đầu liền nhìn thấy vết thương trên mặt Lâm Cẩn, bé đầu tiên là ngẩn ngơ, ngay sau đó nhăn lông mày nhỏ nói: “Ba ba, ba bị thương.

Có phải là rất đau hay không?”
“Không đau, vết thương nhỏ mà thôi.” Lâm Cẩn đem bé bế lên đặt trên đùi.

Bé hôn hôn lên trán cậu, lại xem hai vết thương trên má, sau đó phồng miệng nhẹ nhàng thổi khí: “Ba ba khẳng định là rất đau, con giúp ba thổi thổi một chút.”
Trước kia bảo bảo đi tiêm vắc-xin ở bệnh viện, y tá sẽ một bên thổi khí một bên chậm rãi đẩy kim tiêm vào cánh tay bé, như vậy liền sẽ không quá đau, không nghĩ tới Tiểu Nặc sẽ ghi tạc trong lòng.

Lâm Cẩn ôm bé vào lòng, cười nói: “Cảm ơn bảo bối.

Tối nay chúng ta đi ăn buffet được không?”
Nhóc thực thích ăn buffet, bởi vì bên trong có rất nhiều loại kem cùng đồ uống, còn có thể ăn nhiều món khác nhau.

Đối với một đứa trẻ lòng luôn tràn đầy hiếu kì thì việc này quả thật là vô cùng mới lạ.

Quả nhiên, bé hai mắt sáng lấp lánh, giọng đầy phấn khích nói: “Dạ!”
Lâm Cẩn trong tay có mấy tấm vé cao cấp của nhà hàng buffet, là lúc trước Thịnh Diễn Chi tiện tay đưa cho cậu.

Cậu cũng chưa từng dùng, tính toán đêm nay đi tiêu bớt.

Cậu nghĩ Thịnh Diễn Chi hẳn là chướng mắt cái nhà hàng kia nên mới đem vé ném cho mình, hắn khẳng định sẽ không đến đó ăn đâu ha.

Nhưng mà....cậu đoán sai rồi!!?.


0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận