Danh sách Chapter

Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1

Vừa dứt lời, Lâm Cẩn liền cảm giác cái tay đang đặt ở bên hông mình chợt siết chặt, lực tay rất lớn, cánh tay mơ hồ có chút căng thẳng, giống như muốn đem cậu khắc vào trong xương cốt.

"Nếu em muốn sinh con cho anh, anh đương nhiên sẽ thỏa mãn em!" Thanh âm Thịnh Diễn Chi khàn khàn, ánh mắt đầy lửa nóng, hàm chứa dục v0ng mãnh liệt, làm cho thân thể của Lâm Cẩn cũng nóng lên.

Các trưởng bối còn đang ngồi ở trong phòng khách, gương mặt Lâm Cẩn nóng lên, ngượng ngùng đẩy Thịnh Diễn Chi: "Anh khắc chế ánh mắt một chút, đừng nhìn em như vậy."

"Khắc chế không được." Ngay cả hô hấp của Thịnh Diễn Chi cũng có chút dồn dập, dứt khoát kéo Lâm Cẩn đứng lên, nói với Thịnh lão gia tử: "Ông nội, Tiểu Cẩn hơi mệt, chúng con về phòng nghỉ ngơi trước."

Lực chú ý của Thịnh lão gia tử đều đặt ở trên người chắt trai bảo bối, nào còn có tâm tư đi quản những người khác, xua tay: "Được được được, tùy các con."

Thịnh Diễn Chi lập tức kéo Lâm Cẩn đi lên lầu.

Hiện tại các vị trưởng bối Thịnh gia đều ở phòng khách, người hầu cũng ở dưới lầu đợi, lầu hai vô cùng im ắng. Hai người còn chưa tới phòng ngủ, Thịnh Diễn Chi đã vội hừng hực hôn Lâm Cẩn.

"Ưm......" Lâm Cẩn nức nở, bị Thịnh Diễn Chi vững chắc đặt lên trên tường, hơi thở nóng rực ập vào mặt, mang theo hơi thở hormone mãnh liệt.

Cả người cậu nhũn ra, không tự chủ được dán sát vào thân thể của Thịnh Diễn Chi, đón ý hùa theo lực đạo hung ác của đối phương.

Chất vải mỏng vào giờ phút này trở nên đặc biệt vướng víu, cả hai đều khát vọng kết hợp càng thêm chặt chẽ.

Thời điểm Thịnh Diễn Chi vội vàng muốn cởi áo sơmi của Lâm Cẩn thì......

"Khụ khụ!" Một âm thanh ho khan trầm thấp uy nghiêm đột nhiên truyền đến, kinh động đến hai người đang hôn nhau nồng nhiệt trên hành lang, Thịnh Diễn Chi và Lâm Cẩn trong nháy mắt bị kinh hách.

Lâm Cẩn cả người cứng đờ, mặt đỏ bừng, dư quang liếc đến Thịnh lão gia tử, Thịnh lão phu nhân, còn có lão quản gia cùng người hầu, Tiểu Nặc đang ghé vào đầu vai lão gia tử mơ màng sắp ngủ.

Thời gian từng giây chạy trên hành lang yên tĩnh không một tiếng động, tình cảnh xấu hổ tới cực điểm.

Thịnh Diễn Chi trong giây lát bình tĩnh lại, túm Lâm Cẩn ra phía sau che chở, Thịnh lão gia tử nhíu mày nói: "Không phải nói mệt mỏi sao? Mau về phòng đi!"

Thịnh lão phu nhân từ tốn nói: "Tiểu Nặc mệt rồi, chúng ta dẫn nó đi nghỉ ngơi. Các con tuổi trẻ khí thịnh, nhưng cũng phải kiềm chế một chút, đừng nháo đến quá muộn."

Lâm Cẩn vô cùng xấu hổ, mặt như sắp bị thiêu cháy, hận không thể đào một cái hố để chui vào.

Cố tình Thịnh lão phu nhân còn nói thêm một câu: "Nếu có thể có thêm một chắt gái nữa cũng không tồi."

Thịnh Diễn Chi gật gật đầu: "Chúng con sẽ nỗ lực."

Thịnh lão phu nhân vẫn là đau lòng Lâm Cẩn, vì thế dặn dò Thịnh Diễn Chi: "Tiểu Cẩn cũng không dễ dàng, loại chuyện này không cần cưỡng cầu, con không được miễn cưỡng Tiểu Cẩn."

Thịnh Diễn Chi vâng một tiếng: "Con tự có chừng mực."

Thịnh lão phu nhân và Thịnh lão gia tử rời đi, Lâm Cẩn mới dám ngẩng đầu lên, khuôn mặt tuấn tú đỏ như sắp nhỏ máu, môi cũng cắn ra dấu răng, từ lỗ tai xuống cổ phủ một màu hồng nhạt.

"Sao da mặt em lại mỏng như vậy." Thịnh Diễn Chi cười một tiếng, véo véo mặt Lâm Cẩn, xúc cảm tinh tế làm hắn lại lần nữa ngo ngoe rục rịch.

Lâm Cẩn hít sâu một hơi, thoạt nhìn phi thường bình tĩnh: "Em đi uống nước."

Nói xong, cậu đi cùng tay cùng chân về hướng cầu thang bên kia.

Thịnh Diễn Chi đầu tiên là cười nhẹ, sau đó nhịn không được ha ha nở nụ cười, một phen giữ chặt lấy Lâm Cẩn, ôm người mang vào phòng ngủ.

Lâm Cẩn thẹn quá hóa giận: "Anh làm gì? Em muốn uống nước!"

"Anh đút em!" Thịnh Diễn Chi bá đạo ngăn chặn miệng cậu lại.

Thịnh lão phu nhân nói không sai, người trẻ tuổi hỏa khí thịnh vượng, đụng vào nhau chính là thiên lôi câu địa hỏa, căn bản không có cách nào khống chế.

May mắn hiệu quả cách âm của phòng ngủ rất tốt, Thịnh Diễn Chi đè Lâm Cẩn ra làm loạn, nháo đến nửa đêm cũng không ảnh hưởng đến người khác.

Mây mưa cuồng nhiệt qua đi, Lâm Cẩn mềm mại ghé vào ngực Thịnh Diễn Chi, nhắm hai mắt, bởi vì lúc nãy khóc lóc xin tha, mí mắt mỏng manh lộ ra màu hồng nhạt kiều diễm.

Thịnh Diễn Chi càng nhìn càng mê muội, tiến lại gần hôn tới tấp, ở bên tai cậu thấp giọng nói lời âu yếm, nhão dính dính quấn lấy Lâm Cẩn.

"Ừm......" Lâm Cẩn mệt mỏi bất lực, có lệ trả lời hắn.

Đêm nay cũng không biết tại sao, rõ ràng mệt mỏi như vậy, nhưng như thế nào cũng không ngủ được, cả người vừa đau nhức vừa mềm nhũn, không còn nửa phần sức lực.

"Đừng hôn......" Lâm Cẩn cảm giác được bụng nhỏ truyền đến một trận cảm giác ướt nóng, rốt cuộc cũng mở miệng, thanh âm khàn khàn.

Thịnh Diễn Chi ôm cậu, thấp giọng nói: "Anh muốn em nhanh chóng sinh thêm một đứa nữa."

Lâm Cẩn mở mắt ra, không nói chuyện, chỉ là lười nhác liếc mắt nhìn hắn.
0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận