Danh sách Chapter

Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1



“Anh....làm sao vậy?” Thấy Lâm Cẩn vẫn luôn nắm chặt điện thoại đứng ở ngoài ban công, dáng vẻ gầy yếu lộ ra vài phần cô đơn, Lâm Phi Phồn nhịn không được bước tới hỏi cậu.

Lâm Cẩn nhanh chóng đem điện thoại nhét vào túi, hít sâu một hơi, đem chua xót trong lòng đè ép xuống.

Cậu không thể để lộ sự yếu ớt trước mặt ở Lâm Phi Phồn được.

Năm nay Lâm Phi Phồn chỉ mới sơ trung cao tam, bảo bảo lại còn nhỏ như vậy, cậu cần phải tìm cách chống đỡ.

Nhưng vừa tính đến lại khó chịu, cậu nhẹ nhàng đi đến trước mặt Lâm Phi Phồn.

“Không có gì, anh có chút mệt.” Lâm Cẩn xoay người, khuôn mặt tuấn tú mang theo ý cười, một bộ như không có việc gì.


Nhưng cậu lại không biết chính mình hiện tại cười có bao nhiêu miễn cưỡng, tựa như một con rối gỗ, khóe miệng tươi cười nhưng ánh mắt ảm đạm đã sớm bán đứng cậu.

Thấy Lâm Phi Phồn không nói gì chỉ yên lặng nhìn mình, Lâm Cẩn trong lòng thở dài một hơi nói: “Em ngày mai còn phải đi học, đi nghỉ ngơi sớm một chút.”
Lâm Phi Phồn vẫn đứng im không nhúc nhích, đột nhiên hỏi: “Anh, vừa rồi ai gọi điện cho anh vậy? Có phải bọn cho vay nặng lãi không? Bọn chúng lại lấy em cùng bảo bảo ra uy hiếp anh?”
“Không phải, chỉ là một người quen mà thôi.” Lâm Cẩn hàm hồ nói.

Lâm Phi Phồn lại không dễ lừa gạt như vậy, cố chấp hỏi: “Chúng ta còn thiếu bọn chúng bao nhiêu tiền?”
“Không nhiều lắm.”
“Không nhiều lắm chính là bao nhiêu?”
“Em hỏi nhiều như vậy làm gì? Có phải em không tin anh đúng không?” Lâm Cẩn giả vờ tức giận, trừng mắt nhìn Lâm Phi Phồn một cái, “Được rồi, nhanh về phòng đi ngủ, tiền nợ tự anh sẽ có biện pháp.”
Lâm Phi Phồn rũ mắt đứng một bên, tay nắm chặt đến khớp xương đều trở nên trắng xanh.

Cậu chưa từng hận chính mình vô năng gầy yếu như lúc này, không thể giúp Lâm Cẩn chia sẻ một chút áp lực.

Cậu biết biện pháp trong miệng Lâm Cẩn là cái gì, đơn giản là đi cầu xin cái tên Thịnh Diễn Chi kia.

Nhưng cậu không thể hỏi, một khi hỏi ra, tương đương với việc hướng lồng ngực Lâm Cẩn đâm một dao.

Có đôi khi cậu thật hận chính mình không thể chết đi.

Đêm nay, hai anh em đều khó có thể đi vào giấc ngủ.

Lâm Cẩn nằm ở trên giường trằn trọc, trong đầu lộn xộn, nghĩ về ánh mắt chán ghét của Thịnh Diễn Chi, nghĩ về số tiền nợ bọn cho vay nặng lãi.

Mấy năm nay, cậu toàn dựa vào việc lấy lòng Thịnh Diễn Chi để kiếm thêm chút tiền trả nợ.Nhưng hiện tại người kia không cần cậu, cậu làm sao có thể trong vòng 3 ngày gom đủ 600 vạn.


Làm sao bây giờ?
Chẳng lẽ lại muốn đi tìm một kim chủ mới?
Nghĩ đến cái phương pháp này, Lâm Cẩn liền một trận ghê tởm, đột nhiên cảm thấy chính mình vừa dơ bẩn lại vừa tiện, khó trách lúc cậu nói thích Thịnh Diễn Chi lại bị hắn chán ghét đến cực điểm.

Nếu không cậu đem thân phận của bảo bảo nói cho Thịnh Diễn Chi?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Lâm Cẩn liền không khỏi suy nghĩ trở lại 6 năm trước.

Khi đó cậu không cha không mẹ, cùng em trai là Lâm Phi Phồn sống nương tựa lẫn nhau.

Bệnh tim của Lâm Phi Phồn càng ngày càng nghiêm trọng, cần phải có một số tiền lớn để làm phẫu thuật.

Thân thích đều không muốn cho Lâm Cẩn vay tiền, ngược lại kêu cậu đi mượn của bọn cho vay nặng lãi.

Lúc ấy Lâm Cẩn mới 19 tuổi, nhưng cũng biết vay nặng lãi cùng hút máu không có gì khác biệt, mượn rồi sẽ không có khả năng trả, cho nên cậu liền bò lên giường của Thịnh Diễn Chi.

Đêm hôm đó, cậu run run rẩy rẩy mà nằm ở dưới thân hắn.

Thịnh Diễn Chi tuổi trẻ lực tráng, tinh lực tràn đầy, eo lưng cường kiện hữu lực có thể làm đến dục tiên dục tử, Lâm Cẩn bị hắn lăn lộn cả một đêm!
Lần đó, Thịnh Diễn Chi không mang bất cứ đồ bảo hộ nào, cứ thế phóng thích toàn bộ vào trong cơ thể của Lâm Cẩn.

Một đêm giao dịch kết thúc, Thịnh Diễn Chi liền biến mất trong cuộc sống của Lâm Cẩn.

Ai ngờ vài tháng sau, Lâm Cẩn hoảng sợ phát hiện mình thế nhưng lại mang thai, quả thực tựa như quái vật bất nam bất nữ.


Cậu muốn tìm Thịnh Diễn Chi, nhưng cậu đối với người kia hoàn toàn không biết gì cả, không có bất kì phương thức liên hệ nào, thậm chí đối phương tên là gì cũng không biết.

Bởi vì là nam mang thai, thể chất đặc thù, Lâm Cẩn phải sinh non, chỉ có thể lựa chọn sinh đứa nhỏ này ra.

Nhưng cố tình trong lúc cậu đang mang thai, Lâm Phi Phồn lại xuất hiện vấn đề nghiêm trọng sau khi phẫu thuật, lại lần nữa vào bệnh viện.

Lúc này Lâm Cẩn cũng không thể lại bán mình đòi tiền, nhưng cậu cũng không thể nhìn em trai của mình chết, đành phải cắn răng đi vay nặng lãi.

Phảng phất như vận mệnh đang đùa giỡn với cậu, lúc bảo bảo lên ba tuổi, Lâm Cẩn lại một lần nữa gặp Thịnh Diễn Chi.

Cậu bị bọn cho vay nặng lãi ép tới không thở nổi, đành phải một lần nữa bò lên giường của Thịnh Diễn Chi, trở thành tình nhân của hắn, thẳng đến đêm nay bị Thịnh Diễn Chi ghét bỏ.

Suy nghĩ dần dần trở lại hiện thực, Lâm Cẩn liền đánh mất ý nghĩ đem thân thế bảo bảo nói cho Thịnh Diễn Chi biết.

Chính cậu bán mình là quá lắm rồi, như thế nào có thể lấy con trai đi đổi tiền.

Huống hồ Thịnh Diễn Chi đang theo đuổi người trong lòng, tuyệt đối không thể ở thời điểm này thừa nhận thân phận bảo bảo, nói không chừng hắn còn chán ghét đứa con trai đột nhiên xuất hiện này.

Lâm Cẩn nghĩ tới nghĩ lui, quyết định ngày mai đi tìm Thịnh Diễn Chi nhận sai..


0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận