Danh sách Chapter

Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1

Vụ án này được thẩm tra xử lí đến tận đây, đã rõ ràng minh xác, hung thủ nhận tội, kẻ xúi giục tự sát, manh mối chứng cứ không có cái nào thiếu, theo quy củ, có thể thuận lợi tiến vào phân đoạn kết án.

Thê tử chất nhi cách biệt hoàng tuyền, nhi tử coi như bảo bối lại là con của kẻ khác, tâm tình của Lữ Ích Thăng như thế nào, không ai chú ý, Bắc Trấn Phủ Tư cũng không khấu lưu thêm, thả ông ta rời đi.

Còn về phần Tôn Chí Hành, vì đã từng kết giao thân mật với Tằng Tam Nương, tạm thời còn không thể đi, Cẩm Y Vệ yêu cầu hắn phối hợp, nghĩ thêm vài chi tiết nữa, tốt nhất là bắt đầu từ thời khắc quen nhau kia, hữu dụng vô dụng, có thể nhớ tới, toàn bộ phải ghi xuống hết, dùng để hiệp trợ cho công tác điều tra sau này.

Hung thủ Đường Phi Hãn, tất nhiên phải mang xiềng, áp giải đi Chiếu Ngục.

Hắn cong người, thoạt nhìn rất sa sút, không còn khí phách tài tử hăng hái trước kia nữa, mỗi một bước đều đi rất trầm trọng, mỗi một bước quay đầu ít nhất ba lần, ai cũng biết hắn đang chờ đợi cái gì.

Nhưng Mục An từ đầu đến cuối đều không quay đầu lại, không nhìn hắn.

Cho dù tình cảm trước kia rất tốt, cho dù đã từng nâng đỡ nhau, đi qua bao nhiêu năm tháng khó khăn, Đường Phi Hãn làm những việc này, hắn sẽ không tán thành, cũng sẽ không tha thứ.

"Loảng xoảng......loảng xoảng......"

Tiếng xích sắt dần xa, cuối cùng biến mất, Mục An nhắm mắt, thở dài.

Hắn xoay người, vái chào thật sâu với Diệp Bạch Đinh: "Đa tạ."

Diệp Bạch Đinh biết Mục An đang cảm tạ cái gì, tạ chân tướng không bị vùi lấp, tạ người chết oan khuất có thể khiếu nại, tạ kẻ phạm sai lầm phải tiếp thu trừng phạt, tạ nhân tâm luôn công chính, thiên lý luôn rõ ràng.

Tạ tất cả những gì vừa rồi hắn nói ở trên công đường.

Những lời vừa rồi, Diệp Bạch Đinh là nói cho Đường Phi Hãn nghe, cũng là nói cho Mục An, người thanh niên này thông tuệ, chính mình cũng đã suy nghĩ cẩn thận, không cần hắn nhiều lời.

Diệp Bạch Đinh gật nhẹ đầu: "Sinh ra trên thế gian, chốn hồng trần, ngươi cứ nhớ kỹ, bản thân mình là trân quý nhất. Con đường về sau còn rất dài, yên tâm mà đi thôi."

"Ừm."

Đáy mắt Mục An hơi ướt, lại vái một vái thật sâu, mới xoay người đi ra ngoài.

Cửa lớn trống trải, ánh mặt trời rơi trên đầu vai hắn, trải dưới chân hắn, để lại cái bóng thật dài sau lưng hắn, bước chân hắn từ thong thả trầm trọng, trở nên càng lúc càng kiên định, bóng dáng cũng càng lúc càng tiêu sái.

"Hắn hiện tại khẳng định có chút khổ sở, nhưng về sau sẽ tốt."

Diệp Bạch Đinh nhìn hắn rời đi, hy vọng hắn có thể thoát ra, con đường về sau càng ngày càng tốt.

Cừu Nghi Thanh nhìn ánh mắt tiểu ngỗ tác, nhớ tới những lời hắn nói trước đó ở công đường, rất có lực lượng, khiến người tỉnh ngộ. Nhưng nếu không phải đã trải qua cùng loại đau khổ, không phải đã từng chính mình giãy giụa, vất vả bước đi, sao có thể cộng tình sâu sắc như vậy?

Có phải thật lâu trước kia, năm rộng tháng dài, tiểu ngỗ tác cũng có thơ ấu làm người khổ sở hay không, có phải đã từng tứ cố vô thân, không ai thế hắn che mưa chắn gió, chỉ có thể tự mình nhẫn nại hay không, có bị người khác ghét bỏ chê cười, tay nhỏ chân nhỏ đánh không lại người khác, thương tích đầy mình hay không......

Trái tim như bị một bàn tay bóp mạnh, mất đi tần suất vốn có.

Cừu Nghi Thanh vươn tay giữ chặt gáy Diệp Bạch Đinh, ôm người ấn vào lòng ngực, thật chặt: "Sẽ không còn ai khi dễ ngươi nữa."

Diệp Bạch Đinh không hiểu: "Hửm?"

Cừu Nghi Thanh hôn hôn đỉnh đầu hắn, ôm người chặt hơn: "Về sau sẽ không còn ai, dám khi dễ ngươi nữa."

Diệp Bạch Đinh đang giãy giụa, lại nghe được câu tiếp theo ——

"Ta không cho phép."

Thanh âm quen thuộc, hơi thở quen thuộc, ôm ấp quen thuộc, Diệp Bạch Đinh tránh không ra, tai trực tiếp đỏ bừng, cẩu nam nhân này làm sao vậy, bao nhiêu người nhìn kìa!

Kỳ thật Cẩm Y Vệ khá hiểu chuyện, vụ án đã thẩm xong rồi, những người bị hiềm nghi nên tiễn đi thì tiễn đi, nên giam giữ thì giam giữ, Thân bách hộ còn đích thân nhìn chằm chằm việc hỏi cung Tôn Chí Hành đến phần sau, bọn họ đương nhiên là nên canh gác thủ vệ, nên xử lý kế tiếp thì xử lý kế tiếp, không có ai ở lại dòm ngó, có lát đát vài người, cũng chỉ là thủ vệ cắt lược, còn vô cùng hiểu ánh mắt, Chỉ Huy Sứ vừa không thích hợp, lập tức dời mắt đi, ngó trái ngó phải ngó đằng trước, xem có tặc tử nào dám quấy nhiễu Bắc Trấn Phủ Tư vào ban ngày ban mặt hay không, chỉ là không dám nhìn Chỉ Huy Sứ.

Nói giỡn sao, bọn họ lại không phải ngốc tử, chút đạo lý đối nhân xử thế này vẫn phải hiểu, không muốn về sau yên ổn làm nhiệm vụ, nỗ lực thăng chức sao? Đắc tội Chỉ Huy Sứ, kết cục gì trong lòng mình không biết sao?

Diệp Bạch Đinh thoát không được, lại ngại kêu ra tiếng, sẽ làm người khác chú ý, chỉ có thể nhận mệnh vùi đầu vào hõm vai của Cừu Nghi Thanh, phảng phất như người khác nhìn không thấy hắn, thì không biết mất mặt là ai.

"...... xong chưa?"

"Hửm?"

"Ta nói, ngươi đủ chưa vậy!" Diệp Bạch Đinh không dám lớn tiếng, nhưng cảm giác nghiến răng nghiến lợi, đã hoàn hoàn chỉnh chỉnh biểu đạt ra.

"Không đủ."

Thanh âm Cừu Nghi Thanh hơi khàn, hai tay còn siết chặt hơn: "Vĩnh viễn đều không đủ."

Diệp Bạch Đinh:......

Ngươi có thể chọn lúc khác để lên cơn được hay không?

Ngươi ngẩng đầu nhìn xem đây là chỗ nào, đại sảnh Bắc Trấn Phủ Tư của ngươi, là chính sảnh, là nơi trang nghiêm nhất túc mục nhất, ngươi cảm thấy thích hợp sao?

Hiển nhiên Cừu Nghi Thanh cũng cảm thấy không quá thích hợp, hoặc là nói, y thấy chẳng sao cả, y chỉ không thích bộ dạng thẹn thùng của tiểu ngỗ tác bị người khác thấy, khắc chế ôm trong chốc lát, liền buông ra.

Thời gian này kỳ thật cũng không dài, chỉ là Diệp Bạch Đinh cảm thấy có chút mất mặt, mới thấy như sống một ngày bằng một năm.

"Đi...... chúng ta đi thôi." Diệp Bạch Đinh dẫn đầu xoay người, đi ra sau.

Cừu Nghi Thanh lần này không lĩnh hội tới, không ăn ý như thường ngày: "Đi đâu?"

Diệp Bạch Đinh liếc y một cái: "Đặt cược a, kẻ trong kia thiếu ta một đáp án kìa, hiện tại nên thực hiện!"

À, Thanh Điểu.

Cừu Nghi Thanh giữ chặt Diệp Bạch Đinh: "Lại chờ một chút."

Diệp Bạch Đinh đi hơi nhanh, bị kéo cái này liền lảo đảo, thiếu chút nữa là té nhào: "Ngươi làm gì vậy!"

Cừu Nghi Thanh đương nhiên không có khả năng để hắn ngã, trực tiếp vớt người vào khuỷu tay: "Tằng Tam Nương chết rồi."

"Chết rồi cũng là Thanh Điểu......" Diệp Bạch Đinh vỗ trán, "Đúng vậy, chết vô đối chứng."

Cừu Nghi Thanh: "Có thể đi lục soát nhà nàng ta."

Diệp Bạch Đinh nhướng mày: "Ngươi tự mình đi?"

Cừu Nghi Thanh cũng nhướng mày: "Ngươi không phải thẹn thùng sao?"

Ngụ ý, vừa lúc cho ngươi cái thời gian bình phục.

Diệp Bạch Đinh lập tức phản đối: "Ta mới không thẹn ——"

Ngươi mới thẹn thùng, cả nhà ngươi mới thẹn thùng!

Cừu Nghi Thanh: "Hửm?"

Diệp Bạch Đinh có trực giác ánh mắt này có chút không đúng, nuốt lời sắp nói: "...... Ta thẹn thùng."

"Ngoan một chút," Cừu Nghi Thanh ấn đầu Diệp Bạch Đinh một cái, "Ta đi đây."

Diệp Bạch Đinh nhìn theo Cừu Nghi Thanh rời đi, tai đỏ hồng, trở về noãn các của mình.

Bước chân từ chậm rì rì, trở nên càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, đóng cửa 'phanh' một tiếng, phát ra tiếng vang cực lớn.

Hắn dán lưng lên ván cửa, hai tay nắm chặt, cẩu nam nhân này nhìn vô thanh vô tức, kỳ thật rất biết cách a...... Vừa rồi ánh mắt đó là sao? Lộ liễu như vậy, dã như vậy, là muốn ăn hắn sao?

......

Cừu Nghi Thanh tự mình dẫn một tổ Cẩm Y Vệ đi ra ngoài, công tác điều tra tiến triển thực thuận lợi.

Từ lúc hoài nghi Tằng Tam Nương cùng Tôn Chí Hành, y liền phái người giám thị hết hai người kia, tìm kiếm manh mối chỉ là một cái mục đích trong đó, một cái khác, chính là đề phòng sau khi phá án, có đồng lõa tới giúp kẻ xúi giục thu thập tàn cục, tiêu hủy đồ vật, vậy chỉ cần người xuất hiện, là y có thể thuận tay đè xuống, cớ sao mà không làm?

Y đích xác lục soát nhà của Tằng Tam Nương, nhưng cũng không phải lập tức, trước hết bố trí xong nhân thủ ở bên ngoài, gọi người tiết lộ tin Tằng Tam Nương đã chết ra, đợi chừng hơn nửa canh giờ, quả nhiên, có một nam nhân trẻ mò tới, cầm đá đánh lửa cùng dầu cây trẩu, định đốt viện của Tằng Tam Nương.

Cừu Nghi Thanh lập tức hạ lệnh động thủ, tóm cổ tên này, tháo khớp hàm, áp tải về Bắc Trấn Phủ Tư, sau đó mới bắt đầu chậm rãi điều tra viện của Tằng Tam Nương.

Nơi ở của Tằng Tam Nương thoạt nhìn rất bình thường, không có gì khác với bá tánh bình thường, giống như cuộc sống mấy năm nay của nàng ta, nhìn rất bình thường, nếu không xảy ra vụ án, gian nhà như vậy, không có ai sẽ cảm thấy khả nghi.

Cẩm Y Vệ lật trong lật ngoài mấy lần, đều không phát hiện bất kỳ thứ gì không thích hợp, ngăn ngầm có, tráp khóa cũng có, đồ vật Tằng Tam Nương giấu đi không tính là thiếu, nhưng phần lớn đều là tiền tài, không liên quan gì tới vụ án, đừng nói là Thanh Điểu.LaoHuchidangtruyentrenwattpad

Nhưng Cừu Nghi Thanh là ai? Có thể đi đến vị trí Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ khi còn trẻ, thì không chỉ có bằng một thân công phu tốt, sát khí dũng cảm sắc bén, mà còn có càng nhiều tinh ý và nhạy bén đối với mọi việc, cộng với sự hiểu biết phong phú, Cẩm Y Vệ căn bản không biết là y tìm kiểu gì, thời điểm mọi người đều bó tay hết cách, y đã lật ra được một thứ ——

Một cục khăn bị vo nhăn nhúm, mới nhìn như là bị chủ nhân bỏ quên, bản thân cũng không biết đã ném ở nơi nào, thật lâu sau, cũng chưa bị lôi ra.

Mở ra nhìn, phát hiện cái khăn này kích cỡ hơi nhỏ, tinh xảo hơn nhiều so với khăn nữ nhân thường dùng, có màu lam hơi sẫm, đã lâu như vậy mà màu sắc cũng chưa phai, có thể thấy được chất liệu thủ công đều rất không tồi, chính giữa dùng chỉ vàng thêu một đóa hoa không biết tên là gì, nở rộ hoa lệ, một góc có một con rắn nhỏ cuộn lại, thân rắn được dùng chỉ thêu màu lam phiếm ánh tím, chỉ hơi sẫm hơn màu khăn một chút, không nhìn kỹ có lẽ sẽ không thấy.

Mà cái tổ chức bọn họ hiện tại đang tìm này, tên là Lam Mị, dấu hiệu của nó, chính là con rắn màu lam, cuộn lại.

Cừu Nghi Thanh sai tiểu đội Cẩm Y Vệ tiếp tục bảo trì che giấu, âm thầm cảnh giới, để phòng bị đồng lõa trong tổ chức lại đến tìm, chính mình thì cầm tấm khăn kia, trở về Bắc Trấn Phủ Tư.

Diệp Bạch Đinh đang ở trong phòng đọc sách, nhìn thấy biểu tình của y, liền biết là có thu hoạch: "Tìm được rồi?"

"Ừm." Cừu Nghi Thanh gật đầu, đặt tấm khăn kia lên bàn.

Diệp Bạch Đinh khép sách trên tay lại, cầm lấy khăn nhìn nhìn, trực tiếp oa một tiếng: "Ngươi thật là lợi hại! Nhìn bộ dáng này liền biết giấu rất xảo diệu, ngươi lại tìm ra nhanh như vậy!"

Cừu Nghi Thanh dùng vẻ mặt rụt rè 'chút việc cỏn con này có gì đáng giá nhắc tới', ngồi vào bên cạnh tiểu ngỗ tác: "Ngoã Lạt không có được mấy kẻ có đầu óc, có thể nghĩ ra cách như vậy, đã là cực hạn."

"Vậy cũng là Chỉ Huy Sứ lợi hại! Văn thao võ lược, thiên hạ vô song, mắt sáng như đuốc, tuấn như thiên thần, đối phó với bọn họ còn không phải chuyện dễ như trở bàn tay, nhìn một cái hay sao!"

"...... ừm."

"Vậy chúng ta đi nhanh thôi!"

Diệp Bạch Đinh xoay người liền muốn đi ra ngoài, lại bị Cừu Nghi Thanh kéo cổ tay lại: "Đi đâu?"

"Nhà tù Chiếu Ngục, gặp Thanh Điểu kia a!"

Diệp Bạch Đinh nói xong mới phát hiện ánh mắt Cừu Nghi Thanh không đúng, nam nhân này đang nhìn thẳng hắn, ánh mắt rất sâu, động tác nắm cổ tay hắn rất chặt, ngón tay cái cũng không thành thật, nhẹ nhàng vuốt ve ở trên làn da cổ tay hắn.

Như thế nào liền......

Hắn nhanh chóng nghĩ lại, suy đoán đại khái là do mấy câu cầu vồng thí vừa rồi, khen người...... đầu năm nay cũng coi như là câu dẫn? Cẩu nam nhân này thế nhưng thích như vậy?

Chỉ Huy Sứ cũng không phải là quan thường, coi như là dưới một người trên vạn người, mỗi ngày không biết phải nghe bao nhiêu câu khen tặng nịnh hót, thế nhưng còn không có ngán sao!

Lòng bàn tay Cừu Nghi Thanh xoa qua làn da mềm mịn nơi cổ tay của tiểu ngỗ tác, nhìn chằm chằm môi tiểu ngỗ tác, thanh âm hơi khàn khàn: "Chờ đã."

"Chờ......cái gì?" tim Diệp Bạch Đinh đột nhiên đập có chút mau.

"Ăn cơm trước."

"Ăn...... cơm?" ánh mắt Diệp Bạch Đinh có chút mê mang, "Ngươi đói bụng rồi?"

Ánh mắt Cừu Nghi Thanh liền sâu hơn: "Ngươi nghĩ sao?"

Diệp Bạch Đinh:......

Đương nhiên đây là vì ngươi lại đang cợt nhả! Tính cách lẳng lơ ngấm ngầm, đột nhiên không biết khi nào lại tán tỉnh này có thể sửa lại được không? Thực sự làm người phản ứng không kịp a!

Diệp Bạch Đinh khống chế biểu tình, dường như không có việc gì mà rụt tay lại: "Chỉ là nhất thời không nghĩ tới, chúng ta ở phương diện này cũng rất tâm hữu linh tê, ta cũng đói bụng, vậy kêu đồ lên ăn trước đi."

"Ngươi cũng đói bụng a......" cảm xúc nơi đáy mắt của Cừu Nghi Thanh như gợn lên, trong thanh âm cũng có ý cười.

Diệp Bạch Đinh trừng y một cái, nói chuyện thì nói, đừng có nhìn chằm chằm miệng người khác mà nói, cứ như là đang ám chỉ cái gì đó!

Đồ ăn được bưng lên rất nhanh, chút không khí ái muội kia cũng theo đó mà chậm rãi tiêu tán, hai người đều biết chính sự quan trọng, sau đó cũng không ai cợt nhả nữa, cơm nước xong liền cùng đi Chiếu Ngục.

Vẫn là cái phòng thẩm vấn kia, vẫn là cái bàn kia, người bị trói xích từ trên xuống dưới kia.

Tình huống của Thanh Điểu không quá tốt, đáy mắt xanh đen, mặt mũi mỏi mệt, như là đã lâu không được nghỉ ngơi đàng hoàng, khí chất toàn thân có vẻ suy sút, thoạt nhìn không quá tinh thần.

Mặt không có tinh thần, không ảnh hưởng tinh thần cái miệng của hắn, nhìn thấy có người tới, còn có thể trêu đùa ra tiếng: "Nha, Chỉ Huy Sứ cũng chịu tới xem ta?"

Cừu Nghi Thanh cũng tỉnh bơ: "Không tệ, còn chưa có chết."

Mặt Thanh Điểu lập tức lạnh xuống: "Chỉ Huy Sứ thật là giỏi đãi khách a, trừ bỏ đồ ăn nước uống, mấy thứ khác đều không cho, lúc ta gọi người, không ai quan tâm, lúc ta muốn nghỉ ngơi, tiếng ồn ào gì đều có, tiếng chân đi bên ngoài, phạm nhân kêu khóc, tiếng đánh roi, ngay cả chuột cũng kêu! Ban ngày không cho giấy và bút mực, ban đêm không cho đèn, muốn cái thoại bản nhẹ nhàng, cũng không ai phản ứng ta, không có người nói chuyện với ta, không cho ra cửa lao nửa bước ——"

Có thể thấy được cuộc sống lao tù như vậy thảm đạm cỡ nào, ngay cả nhân vật như Thanh Điểu cũng chịu không nổi, phải lải nhải, oán giận vô độ.LaoHuchidangtruyentrenwattpad

Diệp Bạch Đinh muốn chính là hiệu quả như vậy, nhếch môi một cái: "Không phải chính ngươi yêu cầu, muốn phòng sạch sẽ thanh tĩnh, hưởng thụ thật tốt sao? Chúng ta đều cho a, còn không cho bất kỳ ai quấy rầy, là chính ngươi không thích ứng, trách ai?"

Thanh Điểu:......

Cho nên vẫn là hắn sai rồi!

"Được rồi, ít nói nhảm, chúng ta cũng không phải nhàm chán không có việc gì làm, một hai phải tới xem ngươi." Diệp Bạch Đinh kéo Cừu Nghi Thanh ngồi ở cái bàn đối diện, "Tốt xấu có thể cùng người nói vài câu, như thế nào, vui đến điên rồi đi?"

Trong lòng Thanh Điểu có một

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận