Danh sách Chapter

Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1

Xương gia là gia tộc có quy củ, cấp bậc phi thường nghiêm, liên tiếp ba đời đều có kinh quan* ngũ phẩm trở lên, trên có màu quần áo hình thêu của lão thái thái ở góa, dưới có nha hoàn sai vặt ai có thể đi đâu ai không thể đi đâu, đều có nghiêm khắc yêu cầu.


*quan ở kinh thành, gần vua, thường là béo bở hơn quan cùng cấp bật nhưng không ở kinh thành


Diệp Bạch Đinh không cảm thấy cái này có gì kỳ quái, nam quyền vương triều, xã hội phong kiến, đích thứ tôn ti, thời đại này hình thái ý thức chủ lưu chính là như vậy, gia đình cùng loại có rất nhiều, nhưng chính là một gia tộc nơi chốn giảng quy củ như vậy, một thế hệ này người đương gia thế nhưng không phải con vợ cả, mà là nhị phòng con vợ lẽ, Xương Hoằng Văn.


Không phải đại phòng địa vị cao cả, không phải con vợ cả chịu chú ý, Xương Hoằng Văn khi còn nhỏ cuộc sống nghĩ cũng biết, là rất khổ sở, từ lúc hắn cầu học trải qua liền nhìn ra được, toàn bộ quá trình phi thường không được như mong muốn, nhưng hắn vẫn đi lên, nói hắn vận khí tốt cũng được, nỗ lực cũng được, con đường làm quan hắn đi vừa nhanh vừa ổn, mà nay 34 tuổi, đã đến chức Công Bộ thượng thư, còn về đám con vợ cả đại phòng sao, có chút thảm, thiên tư tầm thường, chẳng làm nên trò trống gì, chậm rãi bị dạt ra, người ngoài căn bản không quen biết.


Xương Hoằng Văn nếu là gia chủ của thế hệ này, đặc quyền đương nhiên rất nhiều, chuyện con vợ lẽ khác không thể làm, hắn có thể, đường con vợ lẽ đi không được, hắn càng có thể, nhưng phân đặc quyền này chỉ có một mình hắn, ngoại trừ hắn, trong nhà vẫn trọng đích thứ, quy củ bất biến.


Cái nhà này thoạt nhìn bản khắc lại bao dung, nghiêm khắc lại tùy ý, mâu thuẫn thành như vậy còn có thể hài hòa chung sống, không có bất luận đồn đãi xấu xa gì truyền ra, nghe nói đều là công lao của Xương Hoằng Văn, nói hắn quá mức quân tử, khiêm tốn không tranh, là người tốt, thê tử cũng ôn nhu hiền huệ, cần cù quản gia.


Người chết Xương Hoằng Võ là đệ đệ của Xương Hoằng Văn, đồng dạng sinh ra ở nhị phòng, đồng dạng là con vợ lẽ, nhỏ hơn Xương Hoằng Văn mười mấy tuổi, vừa sinh ra liền khắc chết mẹ đẻ, nhị phòng thái thái không muốn nuôi, liền đặt dưới danh nghĩa mẹ đẻ di nương của Xương Hoằng Văn, xem như là đệ đệ có quan hệ thân cận nhất với Xương Hoằng Văn, nhưng đệ đệ này một chút cũng không giống ca ca, văn không được võ không xong, tư chất tầm thường, đầu óc còn ngốc, được một cái là không biết giận, là người hiền lành, sẽ không tranh đoạt bất cứ thứ gì, sách đọc không được, quan không làm nổi, được ca ca phù hộ, làm mấy việc vặt trong nhà, chậm rãi trở thành người không thể thiếu.


Xương Hoằng Võ ở cái nhà này là không có đặc quyền, toàn bộ con vợ lẽ nên tuân thủ khuôn sáo, hắn đều phải tuân thủ, nhưng con vợ lẽ khác thì thành thành thật thật ở yên trong viện của mình, không gây chuyện là được, hắn thì không được, quản lý công việc vặt rất nhiều chuyện, cũng tạp, luôn cần đi khắp nơi, an bài, gặp phải việc bị trách phạt cũng càng nhiều, nên hắn thường xuyên lo sợ bất an, sợ mình làm sai, làm còn chưa đủ.


Hắn từng cưới một thê tử, hôn nhân không đến một năm, vợ cả liền bệnh cấp tính qua đời, ba tháng trước, tục cưới Trương thị con gái của một thương hộ, Trương thị mạo mỹ tính kiều, hai người cảm tình rất hảo.


Ngày 17 tháng 9 đó, là tiệc mừng thọ lão thái thái, khách quý chật nhà, Xương Hoằng Võ vô cùng bận, này cũng phải quản, kia cũng phải xem, thường thường còn phải giải quyết mấy vấn đề đột phát, bồi bồi khách nam, mệt mỏi cả ngày, eo cũng sắp không đứng thẳng nổi, theo lời nha hoàn: Khóe miệng cũng sùi bọt mép, cũng không biết bao lâu không uống nước.


Diệp Bạch Đinh đầu ngón tay lướt qua những dòng khẩu cung, dừng ở hai chữ 'thư phòng',


Một ngày bận bịu cường độ cao như vậy, thật vất vả cuối cùng một đợt khách nhân cũng đã tiễn đi, tình cảm cùng tân hôn thê tử cũng tốt, Xương Hoằng Võ vì sao không trở về phòng, muốn đi thư phòng, đọc sách? Cùng thê tử giận dỗi? Hay là cùng ngày đã xảy ra chuyện gì, cần phải giao đãi, thảo luận với ai đó?


Dựa theo thời gian, người chết chưởng lý công việc vặt trong nhà thật lâu, đã sớm thành thạo, hẳn là không có gì cần cùng ai công đạo thảo luận, cho dù là có, ngày hôm sau cũng không muộn, không cần gấp gáp như vậy; xét từ tính nết, người chết là người hiền lành, ngày thường đối người nhà được coi là dốc lòng chiếu cố, thường cảm thán mình làm còn chưa đủ, hẳn là sẽ không có oán hận chất chứa gì với ai? Nếu có nháo qua, sẽ không ở một ngày như vậy vô duyên vô cớ gây chuyện.


Cả một ngày này, Xương gia từ trên xuống dưới, tất cả mọi người rất mệt, hung thủ cũng không thể ngoại lệ, vì sao không sớm một chút hoặc muộn một chút, cứ phải chọn đêm đó để động thủ? Cho dù không mệt, không sợ người nhiều mắt tạp, bị nhìn thấy sao?


Diệp Bạch Đinh đại não chuyển động, một khắc chưa đình mà tự hỏi, nằm mơ đều đặt mình vào hiện trường phạm tội, hoàn cảnh, động cơ, phương thức phương pháp lựa chọn......


Ngày hôm sau thức dậy, tinh thần kém cỏi không tập trung, khi chia cháo còn đem phần nhiều vốn dĩ của mình đưa ra ngoài.


Hắn cho rằng hôm nay Thân Khương sẽ đến sớm, nhưng đợi thật lâu người cũng chưa tới......Tên ngốc này không muốn thăng quan phát tài?


Buổi trưa qua thật lâu, hắn mới thấy Thân Khương thong thả tới.


"Lên, theo ta đi." Thân Khương nhìn trái nhìn phải, đè thấp thanh âm, thần thần bí bí.


Diệp Bạch Đinh không rõ nguyên do, men theo tường đi theo hắn, chuyên chọn chỗ âm u mà đi, quẹo qua cánh cửa, đi vào một phòng, phòng rất nhỏ, chính giữa đặt một cái bàn, trên bàn có một bộ thường phục tiểu binh Cẩm Y Vệ.


"Thay quần áo."


"Thay......quần áo của các ngươi?" Diệp Bạch Đinh nhíu mày.


"Như thế nào, thiếu gia còn coi thường?"


"Không dám, chỉ là ——" Diệp Bạch Đinh vừa định hỏi tại sao, ánh mắt ngưng lại, khóe môi nhếch lên, "Chỉ là không biết Thân tổng kỳ hôm nay ăn cái gì, mà lá gan phì ra."


Quá rõ ràng, đây là để cho hắn ra Chiếu Ngục, mặc quần áo của tiểu binh mới có thể giấu người tai mắt!


Thân Khương chậc một tiếng: "Nản, còn tưởng là bí hiểm chút, liền biết tâm cơ này của ngươi, hù không được."


Diệp Bạch Đinh: "Đừng nói nhảm nữa, đi đâu? Làm cái gì?"


Thân Khương cười hắc hắc: "Chuyện trong tay của đầu nhi có tiến triển lớn, không biết muốn tai họa ai, chọn một đống người đi theo, hôm nay Bắc Trấn Phủ Tư trống không, Thân tổng kỳ ta độc đại! Có cơ hội này, còn chạy cái gì chân hỏi cái gì cung, lão tử trực tiếp đem người mời tới, thiếu gia ngươi tự mình hỏi!"


Diệp Bạch Đinh thập phần bất ngờ: "Người Xương gia tới Bắc Trấn Phủ Tư? Xương Hoằng Văn chính là Công Bộ thượng thư......" Cũng có thể mời đến?


Thân Khương trừng mắt: "Công Bộ thượng thư thì làm sao vậy? Gia còn là Cẩm Y Vệ đó! Chiếu Ngục kia, có một cái tính một cái, đều là viên chức! Gia tự mình thỉnh, Xương Hoằng Văn hắn dám không tới!"


Được thôi. Ngươi là Cẩm Y Vệ, ngươi ngưu bức.


Diệp Bạch Đinh cầm quần áo, thay, đến kiện cuối cùng, có chút không hạ thủ được.


Thường phục của tiểu binh là màu xanh ngả chàm, không xấu, chất liệu rắn chắc, còn rất thoải mái gọn gàng, nhưng thường phục này lại phối với chiến củng*, nền màu vàng, còn thêu một vòng hoa tím nhỏ. Cái này...... đám mãnh nam mặc vô luận võ bắn tên, cũng không đến mức nào, hắn mặc vào, có phải có chút ẻo lả hay không?


*củng là cái váy, hoặc quần váy, trong trường hợp này là váy nhoa, 'chiến củng' là cái quáy xếp li xòe xòe mấy anh Cẩm y vệ mặc đó, các bé quăng lên google là sẽ ra, có điều đồ trên hình ngầu do mấy anh là level cao, thấy tiểu Bạch nó tả cái quáy tiểu binh lão cũng ngại mặc nữa chứ đừng nói là nó...=)))


"Cái này có thể không mặc được không?"


"Không thể!" Thân Khương kiên định lắc đầu, "Bắc Trấn Phủ Tư có quy củ, ai quần áo bất chỉnh, 20 trượng!"


Diệp Bạch Đinh:......


Tổng kỳ chế phục phối với đai lụa quấn giáp ngực viền tơ vàng, mặc kệ là đầu đội khăn vạn tự hay mũ giáp, đều rất ra dáng, ngươi đương nhiên nguyện ý!


Thấy Kiều thiếu gia cọ tới cọ lui không chịu mặc chiến củng, lựa chọn bắt bẻ, giữa mày đều nhăn thành một cục, Thân Khương nhìn không nổi: "Nhanh lên, còn không phải là chiến củng sao, Chỉ Huy Sứ cũng mặc!"


Diệp Bạch Đinh thiếu chút nữa khống chế không được, một khuỷu tay chọc vào tử huyệt của hắn.


Cừu Nghi Thanh là mặc phi ngư phục! Dù là củng thì cũng là cao quý xa hoa có khí tràng, có thể giống nhau sao!


Hắn nhịn không được âm dương quái khí: "Thân tổng kỳ nhắc mãi Chỉ Huy Sứ như vậy, người ta chịu không nổi, về trước xem ngươi."


Thân Khương: "Tổ tông! Ngươi đừng có miệng quạ đen, nhanh lên đi!"


Người ngoài không được vào Chiếu Ngục, đi vào liền ra không được, trên tay không có công văn, Cẩm Y Vệ cũng không thể làm bậy, cũng may Bắc Trấn Phủ Tư địa bàn tương đối lớn, nơi để địa phương, tùy tiện thu thập là có thể có.


Thân Khương gọi người dọn dẹp tiểu thính cách Chiếu Ngục gần nhất, trong ngoài dẫn người bố trí xong xuôi, bảo đảm ra có gì bất trắc, Kiều thiếu gia vượt không được ngục, lúc này mới thỉnh Diệp Bạch Đinh đi qua.


Cửa hai bên là thông nhau, Diệp Bạch Đinh căn bản không tính là đi ra ngoài, chưa thấy được nửa điểm ánh mặt trời, nhưng mà không khí sạch sẽ không ít, mùi vị so với Chiếu Ngục tươi mát hơn nhiều. Tiểu thính cố ý chế tạo ra bầu không khí nghiêm túc, không có cửa sổ, ban ngày ban mặt còn thắp ánh đèn, dựa tường chỉ thả một cái án kỉ, trung gian cách một cái bình phong, hoa mai ánh tuyết đồ, đủ lạnh, đủ đơn giản.


Diệp Bạch Đinh rũ đuôi mắt: "Ngươi để cho ta đứng?"


"Chứ sao nữa? Để ngươi ngồi chỗ ta đây?" Thân Khương nhìn ánh sáng xuyên qua bình phong hơi mỏng , "Không sợ bị nhìn đến?


"Thân tổng kỳ có thể ăn nhiều hạch đào."


"A?"


"Ích trí bổ não."


Thân Khương lập tức trừng mắt.


Diệp Bạch Đinh hỏi hắn: "Ta hỏi ngươi, kêu ta lại đây là để làm gì?"


Thân Khương: "Hỏi cung a."


Diệp Bạch Đinh: "Ta há miệng hỏi? Người khác xuyên thấu qua bình phong là có thể nhìn được bóng người, liền phân biệt không ra ai đang há miệng?"


"Đúng nha."


"Phía dưới thêm cái án và kỷ, đưa lên giấy và bút mực ——" Diệp Bạch Đinh quay đầu nhìn Thân Khương, "Ta viết, ngươi hỏi."


Thân Khương vỗ đùi, chỉ huy phía dưới đi làm: "Như vậy là được!"


Hắn ngồi thủ vị, hắn hỏi chuyện, dù có chậm một chút, người khác cũng chỉ sẽ cho rằng hắn suy nghĩ thâm thúy, bình tĩnh, định liệu trước!


Nhanh chóng làm người đem kỷ nhỏ án nhỏ bày xuống bên cạnh, Thân Khương rất hưng phấn: "Tới! Dẫn người —— thiếu gia, chúng ta hỏi ai trước?"


Diệp Bạch Đinh không mở miệng, viết hàng chữ cho hắn.


Thảo ——


Hưng phấn nơi đáy mắt Thân Khương nháy mắt biến thành thô tục, này con mẹ nó nơi nào là hỏi cung người khác, đây là khảo thí hắn còn gì! Cái thể loại chữ chó quào gì đây, bản lĩnh không đủ cũng đừng học cuồng thảo* gì đó được chứ, hắn nhận không ra a!


*là một loại chữ/thư pháp nhìn khá là..., bản thân chữ thảo đã khó đọc, còn cuồng thảo...


"Hửm?" Diệp Bạch Đinh nghiêng nghiêng đầu nhìn hắn, "Chữ của ta không dễ đọc?"


Thân Khương nào dám nói không dễ, dám trêu cho Kiều thiếu gia sinh khí, Kiều thiếu gia liền dám tính kế hắn chết cũng không biết mình chết như thế nào, chỉ có thể chính mình nỗ lực phân biệt kia đám chữ chó quào kia: "Khá...khá tốt, có phong thái đại gia, ngươi muốn hỏi người đầu tiên là Trương thị người chết tục huyền đúng không? Người tới, mang Trương thị ——"


Trương thị thật nhanh được dẫn tới, mắt hạnh má đào, vai thon eo liễu, tố y vòng ngọc, dáng người hết sức phong lưu.


Thân Khương lao lực mò mẫm chữ Diệp Bạch Đinh viết, từng bước từng bước tự hỏi: "Nghe nói ngươi cùng người chết cảm tình rất tốt?"


"Đúng vậy," Trương thị dùng khăn che mắt, hoa lê dính hạt mưa, "Phu quân thương ta nhất, hễ có thời gian, liền sẽ đến bồi ta, quần áo trang sức, ăn uống, cũng không tiếc rẻ tiền tài, cái gì đều mua cho ta, ta không cao hứng, càng tốn tâm tư dỗ dành...... Hắn đối với ta không thể tốt hơn, mà giờ buông tay liền đi, ta sống làm sao đây......"


Vào Chiếu Ngục liền không có tương lai, mọi người ít nhất, cũng sẽ khóc một lần, có thể là lúc tiến vào, có thể là lúc vô vọng, có thể là lúc đã nghĩ thông, nhờ cái lớp học này, Diệp Bạch Đinh thuần thục nắm giữ các loại khóc kể, khóc thật khóc giả một chút là có thể nhìn ra.


Quan sát một lát, hắn nhấc bút lông, xoát xoát xoát viết lên giấy, chuyển qua cho Thân Khương xem ——


Thân Khương nín một lúc lâu, mới mở miệng hỏi: "Người chết săn sóc nghe lời, ngươi bị dỗ ngọt đến vui vẻ, đồng thời có phải cũng cảm thấy hắn không tiền đồ hay không? Có phải ngẫu nhiên ở bên ngoài, sẽ cảm thấy không dám ngẩng đầu hay không?"


"A cái này......" ánh mắt Trương thị hơi lóe, "Lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, ta có biện pháp gì? Cuộc sống còn không phải cứ như vậy sao......"


Diệp Bạch Đinh lại xoát xoát viết chữ, Thân Khương lại hỏi: "Khi vụ án xảy ra ngươi ở nơi nào?"


"Phòng ngủ."


"Có nhân chứng không?"


"Cái này...... không có."


"Ngươi có từng đi qua thư phòng?"


Vấn đề càng lúc càng nhanh, Trương thị thật sự khẩn trương: "Không...không có! Ngày đó ban ngày bận quá, thiếp thân mệt chịu không được, tới buổi tối hận không thể nằm liệt trên giường, căn bản đi bất động, trà cũng quên đưa qua cho phu quân......"


"Quần áo trên người người chết là thay lúc nào?"


"Cái này......" Trương thị cẩn thận nghĩ nghĩ, "Trong ngày nhiều khách, quần áo phu quân thay đổi rất nhiều bộ, đại nhân nói là bộ nào?"


"Theo ngươi nhớ rõ, nói hết ra."


Trương thị liền hồi tưởng, từng câu nói: "Thiếp thân nhớ rõ, sáng sớm mặc chính là bộ gấm có hoa văn tròn hỷ khánh kia......"


"Ngón tay ngươi bị thương, làm sao vậy?"


Trương thị rụt rụt ngón tay: "Cắt...cắt cành hoa."


"Được rồi, ngươi đi ra ngoài đi."


Toàn bộ quá trình khá là nhanh.


Thân Khương hồ nghi nhìn về phía Diệp Bạch Đinh: "Này đều hỏi ra cái gì?" Cũng không có cái gì mấu chốt a, không phải cũng như không hỏi, "Ngươi cũng không thể nhìn tiểu tức phụ nhà người ta bộ dạng đẹp liền nhẹ tay thiên vị a!"


Diệp Bạch Đinh cũng lười nhìn tới hắn: "Trượng phu vừa chết, tố y cũng muốn phối với ngọc trắng, mũi giày gắn nam châu, phần cổ quần áo che kín người khác nhìn không thấy, cũng muốn mang chuỗi ngọc năm màu, biểu tình phù hoa trương dương, nói chuyện luôn nâng cằm, tư thế đứng vũ mị —— Trương thị là người thích khoe giàu, trọng mặt mũi, ăn mặc chi phí cao tất nhiên có thể làm nàng có mặt mũi, trượng phu không thể độc đại một phương lại chẳng làm nên trò trống gì làm nàng cảm thấy mất mặt; nàng khóc quá giả, cho dù người chết đối với nàng là chân tình, nàng đối với người chết không nhất định là chân tình; nàng thường xuyên ra vào thư phòng người chết, sẽ dùng cách đổi trà biểu hiện 'tình yêu' của mình; đối với hoàn cảnh hiện trường rất quen thuộc, cho dù là thời gian eo hẹp lại cảm xúc mất kiểm soát mà gây án, cũng có thể có năng lực thu thập hiện trường; thêm nữa —— ngón tay nàng có thương tích."

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận