Danh sách Chapter

Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1

Nến trong Chiếu Ngục luôn thắp sáng, bấc đèn lại không sáng ngời, nửa chết nửa sống, giống như tùy thời đều có thể bị tắt thở, trản dầu trên vách tường cháy liên miên bất tận, cũng chưa bao giờ thấy ngục tốt đổi qua, dường như có thể giằng co với ngươi cả đời.


Đám chuột nhắt về đêm bắt đầu hành động, rơm rạ ở góc tường, song gỗ, vải trên xiêm y, ngón chân đám tù phạm, không có gì chúng không dám cắn, các phạm nhân trên người có thương tích bị cắn quen, đã vô tri vô giác, đã không còn đại kinh tiểu quái, không còn sợ hãi, đuổi cũng không thèm đuổi.


Chiếu Ngục này, tựa hồ không có gì là lâu dài, các tù phạm chết đi rồi thay mới, các ngục tốt hăng chức điều nhiệm, chỉ có ánh nến này đám chuột này, giống như vô cùng vô tận, liên miên không dứt.


Lũ chuột ở đâu cũng có, chỉ có nơi của Diệp Bạch Đinh, chúng không quá thích, bởi vì quá sạch sẽ, trên người cũng không có mùi hôi hám dơ bẩn, thậm chí độ ấm có chút cao, cái hộp than tro nhỏ kia có chút nóng, cháy xém lông thì làm sao?


Nhìn xem nhìn xem, hắn còn không ôm trong tay cho đàng hoàng, còn đổ ra để viết chữ!


Diệp Bạch Đinh chuyên tâm, đại não nhanh chóng chuyển động, suy nghĩ đều là vụ án. Khẩu cung ký lục, kết quả nghiệm thi, sơ đồ hiện trường, tất cả đồ vật đều bị Thân Khương lấy đi giao lên trên, trên tay hắn cái gì cũng không có, nhưng hắn đều nhớ rõ.


Có mấy điểm mấu chốt yêu cầu thời khắc chú ý, hắn liền viết xuống, có vài quan hệ nhân tế đáng giá suy đoán, hắn liền dùng sợi dây gắn kết lại, sưởi ấm gì đó đã sớm bị hắn quên sau đầu, trên sàn nhà lao đã sắp bị hắn dùng than tro vẽ đầy......


Hung thủ trốn ở nơi nào? Suy nghĩ cái gì? Vì sao đều có liên quan đến mấy người chết này, quan hệ đã được xây dựng như thế nào? Sát khí là cái gì?


Hắn là đối tượng mà người chết Lương Duy trân ái hướng tới ảo tưởng tính dục, là người mà người chết Xương Hoằng Võ vô cùng coi trọng, trước khi chết một khắc cũng muốn nở nụ cười...... vậy có khả năng, hắn đồng thời cũng là người chú ý chiếu cố Tưởng Tế Nghiệp hay không?


Làm chuyện tốt sao không lưu danh? Tại sao phải trốn kỹ như vậy, không để cho bất luận kẻ nào biết? Ba cái người chết đều là người trong lòng bị thương tổn lớn, không có hạnh phúc, an ủi bọn họ tất nhiên sẽ trả giá rất nhiều tinh lực và thời gian, đã trả giá nhiều như vậy, tại sao lại lưu loát giết chết, không cảm thấy đáng tiếc sao?


Hung thủ muốn, rốt cuộc là cái gì?


Ngày hôm sau Thân Khương đến đưa cháo, sợ đến nỗi cằm đều rớt: "Tổ tông, ngươi lại làm cái gì nữa!"


Chữ đầy đất đầy tường như vậy, có dọa người hay không hả!


Nhìn kỹ lại, cha chả, đều là tên người, tin tức mấu chốt của vụ án! Tuyến đối tuyến, điểm nối điểm, từng cái từng cái logic rõ ràng, tin tức minh xác!


"Ngươi vậy mà nhớ rõ tất cả?" Đây là cái trí nhớ đáng sợ gì vậy!


Mười mấy canh giờ không ngủ, đáy mắt Diệp Bạch Đinh đã phủ kín tơ máu, không trả lời câu hỏi của Thân Khương, hỏi lại hắn: "Từ đám tin tức này, ngươi nhìn thấy gì?"


Thân Khương thả hộp đồ ăn xuống, nghiêm túc nhìn mấy thứ này một lần, thở ra: "...... Thảm."


Không có gì khác để nói, chính là thảm, quá thảm.


"Lương Duy từ nhỏ cha mẹ song vong, không có tộc nhân chiếu cố, một đường toàn dựa vào chính mình dốc sức làm, có thể đọc sách, lên làm quan, không biết đã ăn nhiều ít khổ, quan trường nào có dễ như vậy? Đừng nói muốn nhiều hơn, chỉ là nỗ lực giữ được như hiện tại, cũng đã rất khó, hắn lại không có chỗ dựa, cũng không có quan hệ thông gia cạp váy*, bình thường phải làm bao nhiêu cân nhắc tính kế, bát diện linh lung? Có mệt hay không? Bên cạnh hắn không có người biết ấm biết lạnh, không ai chiếu cố, không ai thấu hiểu, lúc buồn bực chỉ có thể cô độc đến căn gác nhỏ của mình, mượn rượu tưới sầu...... Cuối cùng bị giết, cũng không có người thiệt tình vì hắn khóc, tưởng niệm hắn, hoài niệm hắn."


*là quan hệ từ nhà vợ


"Tưởng Tế Nghiệp thì có nhà, có cha mẹ, nhưng có còn không bằng không có, từ nhỏ đã cha không thương mẹ không yêu, bị ức hiếp như vậy, gãy xương nhiều lần như vậy a, cha mẹ thì cả cái rắm cũng không dám thả, còn trách hắn phải mời đại phu, nhiều chuyện, nói thật hắn trưởng thành cái gì ta cũng không thấy lạ, ta đã thấy ví dụ tương tự, giết người phóng hỏa đều có, nhưng hắn không có, còn làm buôn bán khởi động một cái gia tộc lớn như vậy, ta còn rất bội phục...... Đáng tiếc cũng đã chết, cũng không ai niệm hắn tưởng hắn, cha mẹ kia của hắn, còn đang tranh giành sở hữu sản nghiệp với Tưởng gia kìa."


"Xương Hoằng Võ vừa sinh ra liền khắc chết mẹ đẻ, được nuôi dưới danh nghĩa người khác, nơm nớp lo sợ, như đi trên băng mỏng, hiện tại tuổi tác đã hai mươi mấy, rõ ràng rất có năng lực, xử lý công việc vặt cũng có thể tự làm tốt, nhưng vẫn co rúm không tự tin, sợ hầu hạ người khác không tốt, chiếu cố không chu toàn đến, thường xuyên lòng mang áy náy, cả gia đình không mấy người nhớ hắn tốt, ngay cả thê tử tục huyền cũng không thật tình ngưỡng mộ hắn......"


Mỗi một người, đều quá thảm.


Thân Khương cúi đầu nhìn nhìn mũi giày đã mòn vẹt của mình, tuy nói Cẩm Y Vệ cũng rất bận rộn, Chỉ Huy Sứ mới nhậm chức quá tàn nhẫn, coi người như gia súc mà sai sử, nhưng cũng cấp xiêm y cấp cơm thêm tiền thưởng, xong việc còn có thể luận công...... Cảm giác thành tựu cảm giác hạnh phúc thật quá tốt mà!


"Ngươi nói hung thủ mưu cầu cái gì chứ? Chỉ vì giết mấy cái người mệnh khổ như vậy?"


Mắt Diệp Bạch Đinh hơi rũ: "Ta lại chỉ thấy có hai chữ —— khống chế."


Thân Khương sửng sốt: "A?"


Diệp Bạch Đinh: "Trên đời có thể tồn tại một người như vậy, từ nhỏ đã rất thảm, quá trình trưởng thành cũng thực thảm, chưa bao giờ đạt được nửa điểm quan ái, chưa bao giờ cảm giác được một chút ấm áp......"


"Có a!" Thân Khương chỉ chỉ lên mặt đất lên tường, "Không phải mấy người này đều là vậy sao?"


Diệp Bạch Đinh gật đầu: "Là ví dụ cực đoan, ta tin, nhưng ta càng tin tưởng nhân tính, thế gian luôn có kẻ ác, người có thiện tâm càng nhiều, có vài người khả năng hoàn cảnh sinh hoạt không tốt, quá trình trưởng thành không như ý, nhưng bọn họ nhất định gặp được thiện ý ấm áp, cho dù là một chút, trong nháy mắt, nhưng mấy người chết này không có, một chút đều không có, vì sao?"


Thân Khương: "Cũng có a, ngươi không phải nói Lương Duy có cái người trong lòng gì đó? Người như Lương Duy có thể thích người khác, người này nhất định đối với hắn rất tốt a! Còn có Tưởng Tế Nghiệp, ngươi không phải cũng nói hắn nhất định đã gặp cái gì, mới có thay đổi, không bị lệch lạc đi? Xương Hoằng Võ cũng vậy, tuy là con vợ lẽ, Xương gia không quá thương yêu, nhưng hắn có cái huynh trưởng là con vợ lẽ đương gia, muốn nói một gương mặt tươi cười cũng chưa gặp qua là không có khả năng."


"Không sai, điểm này rất mấu chốt," Diệp Bạch Đinh híp mắt, "Vì sao người chết ở toàn bộ thời thơ ấu hoàn cảnh sống đều không có thay đổi gì, thậm chí càng ngày càng ác liệt, cố tình đến lúc thiếu niên phát dục, ngay tiết điểm quan trọng để tính cách cùng tam quan hình thành, đột nhiên có thay đổi, có yêu thích?"


Thân Khương trầm mặc: "Đúng vậy...... vì sao? Nếu có thể làm chuyện tốt, vì sao không làm sớm một chút?"


Chẳng lẽ trước đó đều mắt mù, nhìn không thấy?


Hắn hiểu ý của Kiều thiếu gia, mấy năm nay cũng gặp qua không ít phạm nhân, nghe qua không ít bản cung khai, đích xác là như thế, người có hung ác đi nữa, thời kỳ trưởng thành hoặc nhiều hoặc ít đều tiếp thu thiện ý từ người khác, mặc kệ là bản thân bọn họ có thích hay không, có thái độ với nó như thế nào, nhất định là gặp qua, một chút đều không có......thì rất kỳ quái.


Diệp Bạch Đinh ánh mắt hơi liễm: "Ta càng nghiên về hướng là có người cố tình."


"Có người cố tình?"


"Có thể có người ở trong đám người chọn lựa ra, trong phạm vi có thể nhìn thấy được, tìm kiếm hàng mẫu như vậy, sau đó tỉ mỉ bồi dưỡng, làm cho bọn họ biến thành như vậy hay không?"


Thân Khương càng nghĩ càng thấy ớn: "Ngươi...ngươi là nói cảnh ngộ bi thảm trước kia của mấy người chết này, là có người cố ý thúc đẩy?"


Diệp Bạch Đinh gật đầu: "Đúng vậy, người này biết tình cảnh của đám hài tử này, nhưng không lập tức vươn viện thủ, mà còn thúc đẩy nó tăng lên, tạo ra càng nhiều nan đề, gia tăng bọn họ khốn cảnh, làm cho bọn họ trượt dài trong trong bóng đêm vô hạn, không nơi nương tựa, nhìn không thấy tương lai, tràn ngập tuyệt vọng, ở thời điểm bọn họ tuyệt vọng nhất —— trở thành cứu rỗi bọn họ."


"Hài tử chưa từng cảm thụ qua 'tình yêu', đột nhiên bên người xuất hiện một cái anh hùng như vậy, thương tiếc hắn, quý trọng hắn, bao dung hắn, sưởi ấm hắn, ngươi cảm thấy đứa nhỏ này sẽ như thế nào?"


"Sẽ......sẽ coi anh hùng này thành thiên thần, sẽ nghe lời hắn, sẽ kính hắn yêu hắn, nguyện ý vì hắn làm bất luận chuyện gì hắn muốn......" Thân Khương nuốt nước miếng một cái, "Thậm chí có thể vì bảo hộ hắn, không tiếc trả giá sinh mệnh!"


Diệp Bạch Đinh nhắm mắt: "Không sai."


Đầu tiên là chế tạo ra hoàn cảnh thương tổn, đả kích ngươi, cô lập ngươi, làm ngươi sống te tua xơ mướp, lại trở thành cứu rỗi, quan tâm ngươi, sưởi ấm ngươi, đồng thời vẫn duy trì địch ý hoàn cảnh dành cho ngươi, thậm chí còn chậm rãi dựng lên ấn tượng 'chỉ có hắn đối tốt với ngươi, chỉ có ở gần hắn ngươi mới an toàn', chờ ngươi toàn thân toàn tâm tiếp nhận rồi, hắn sẽ làm ngươi giúp hắn làm một ít việc, hoặc là dựa theo ý tưởng của hắn mà làm việc, giai đoạn sau đó, quá trình lặp lại, dần dần, ngươi liền sẽ trở thành cấm luyến của hắn.


Ngươi không phạm pháp, ngươi là tự do, nơi nào đều có thể đi, nhưng tâm của ngươi đã bị khóa lại, từ đó mất đi tự do.


Hung thủ này, là PUA đại sư*, ở trong mắt người chết sắm vai cha mẹ hoặc ái nhân, nhưng làm chính là hành vi khống chế, thành lập nên quyền uy thật lớn, mọi việc đều được, không có thất bại.


*là pick-up artist master, đại loại là những người lọc lõi trong chuyện hẹn hò, câu dẫn người khác, làm người khác phải lo nghĩ về mình, phụ thuộc mình, từ đó khống chế họ, xoay họ vòng vòng...


Thân Khương rùng mình một cái: "Này không phải biến thái sao! Chơi cái gì không tốt đi chơi cái này! Hung thủ mưu cầu cái gì, muốn người khác trung tâm làm việc cho hắn sao!"


Diệp Bạch Đinh không mở miệng.


"Người này có tâm cơ như vậy, nhất định có bề ngoài ôn nhu thiện lương, thoạt nhìn rất có thể gạt người, có thể là Lâu thị tẩu tử của Xương Hoằng Võ hay không?" Thân Khương từ trong ngực móc ra một tờ giấy, đưa cho Diệp Bạch Đinh, "Kỳ thật ta tới cũng là vì cái này, manh mối mới——"


Diệp Bạch Đinh lập tức mở ra, nhìn kỹ.


Thân Khương: "Vụ án Lương Duy, tiểu thiếp tên An Hà kia, là từ thanh lâu chuộc ra, tiểu thiếp này có 'quá vãng trải qua' rất phong phú, đều quen biết Tưởng Tế Nghiệp Xương Hoằng Võ, quản gia Lý bá trước khi làm quản gia cho hắn, là nô tài Xương gia đá ra, cũng từng làm chưởng quầy ở cửa hàng của Tưởng Tế Nghiệp; hỏi cung mấy người trong vụ Xương Hoằng Võ, Xương Hoằng Văn Lâu thị Trương thị Xương Diệu Tông, cả hộ viện, đều từng mua đồ ở cửa hàng của họ Tưởng...... nhìn qua một vòng, người tương quan của ba vụ án đều có rất nhiều chỗ giao nhau, hỏi đến cùng chính là ai cũng biết nhau, hung thủ khẳng định ở trong số người này!"


"Lúc đầu ta còn không dám nghĩ, nhưng ngươi nói như vậy, ta đột nhiên nhớ tới, Lâu thị này nghe nói ôn nhu hiền huệ, tâm cũng thiện, ở từ ấu đường* giúp đỡ nuôi không ít hài tử, có thể chính là nàng hay không?"


*giống như làng trẻ mồ côi


Diệp Bạch Đinh lại đối với mảnh giấy tràn ngập manh mối mới này cảm thấy rất hứng thú, nhìn nhìn, lại quơ quơ: "Ở đâu mà có? Ngươi lại tăng ca thêm giờ đi điều tra?"


"Sao có thể a," nói đến cái này Thân Khương liền thở dài, "Đây không phải là có ngươi nói cái gì kia...... Ô hương gì đó sao, việc lớn, đầu nhi phái toàn bộ người đi, tự mình nhìn chằm chằm, ta bận đến vắt giò lên cổ, sao có thể không điều tra hỏi cung? Là trong lúc vô tình phát hiện."


"Trong lúc vô tình a......" Diệp Bạch Đinh nhếch môi, "Vậy ngươi hiện tại lại đi tra xem, lần này không tra người chết, liền tra mấy người trên giấy này, đều trải qua chuyện gì, có quá khứ ra sao."


Thân Khương hai mắt đăm đăm: "Vậy việc của lão tử thì sao? Không làm sẽ bị Chỉ Huy Sứ giết!"


Diệp Bạch Đinh nhướng mày: "Ngươi lại đây đưa cháo cho ta, hắn giết ngươi?"


"Vậy thì không có."


"Ngươi cảm thấy hắn vì cái gì còn chưa giết ngươi? Là thật sự không biết?"


Không bị hỏi, Thân Khương còn chưa ý thức được vấn đề này, Kiều thiếu gia vừa hỏi như vậy, hắn liền do dự, ánh mắt Chỉ Huy Sứ sắc bén như vậy, có cái tiểu binh đi tiểu biến mất một lát đều có thể biết, sẽ không biết hắn đi đâu sao?


"Vì...vì cái gì?"


"Đương nhiên là hắn duy trì phá án," Diệp Bạch Đinh vẻ mặt 'ngươi là ngu ngốc sao' đầy ghét bỏ, "Thân tổng kỳ ngươi gần đây có khả năng như vậy, trở về Chiếu Ngục không phải 'nghiệm thi' thì là 'suy ngẫm sửa sang lại', mỗi khi đi ra ngoài tất nhiên có thu hoạch ——"


Thân Khương: "Nhưng hắn không biết a ——"


Diệp Bạch Đinh: "Phải không?"


Thân Khương cả người sửng sốt, nếu......nếu đầu nhi đều biết......hắn chẳng phải là xong đời rồi!


Diệp Bạch Đinh: "Ta hỏi ngươi, lúc ngươi đem chuyện ô hương báo lên, Cừu Nghi Thanh có phi thường kinh ngạc hay không?"


Thân Khương nghĩ nghĩ: "Bất ngờ là có......quá kinh ngạc...thì không đến mức."


"Cho nên, trình độ nhạy bén của vị Chỉ Huy Sứ này, tuyệt đối không phải ngươi ta có thể nhìn thấu."


Diệp Bạch Đinh nghĩ, vì sao mấy cái thi thể đó cuối cùng đều mang tới bên này kiểm nghiệm? Lúc đầu Cừu Nghi Thanh không biết hắn, lúc sau thì sao? Xương cốt của Tưởng Kính Nghiệp là tình cờ......bị hắn phát hiện sao? Cho dù cái này là tình cờ, người chết Xương Hoằng Võ thì sao?


Hắn đoán, Cừu Nghi Thanh có khả năng cũng không xác định vụ án sẽ dính tới thứ hại người như ô hương, nhưng nhất định là y ngửi được mùi gì đó không bình thường, cho nên trước tiên bố cục......đưa tất cả mọi người vào lưới.


"Đi đi thôi, ta có dự cảm, chuyến này tin tức thu thập tốt, để ta xác nhận mấy cái chi tiết, là ta có thể nói cho ngươi hung thủ là ai."


"Xác định chi tiết là có thể lôi hung thủ ra......" hai mắt Thân Khương sáng quắc, "Vậy hiện tại chẳng phải là đã có người đáng nghi nhất? Là Lâu thị sao? Là nàng sao!"


Diệp Bạch Đinh nhếch môi: "Ngươi đoán xem."


Thân Khương:......


Diệp Bạch Đinh: "Thuận tiện, đem tin tức này nói cho Cừu Nghi Thanh, làm y lợi dụng thêm."


"Gì? Nhưng ta không rõ a......"


"Ngươi không cần rõ, cứ làm theo là được, y sẽ hiểu."


Thân Khương:......


Người thông minh ghê gớm đúng không! Cái gì cũng không nói, không cần quen biết nhau cũng ăn ý nhau đúng không!


Còn chỉ lo truyền lời, người khác tự hiểu thâm ý......


Chơi xấu như vậy, muốn đem lão tử giết quách đi không, cho các ngươi trợ hứng a!

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận