Danh sách Chapter

Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1

Đối mặt với vẻ mặt đương nhiên, 'đơn giản như vậy còn phải nghĩ' của Kiều thiếu gia, Thân Khương có chút mê mang, cái này......thật sự rất đơn giản sao?


Chỉ một cái chớp mắt hắn liền lắc đầu, ai mẹ nó không có việc gì để ý nhiều như vậy a! Tên Bố Tùng Lương kia còn là ngỗ tác đó, không phải cũng không chú ý tới cái này, không nghiệm đến cái giờ Dần gì đó sao?


Nói có sách mách có chứng, Kiều thiếu gia này nói không chừng là được việc! Mỗi ngày ru rú trong tù, còn có thể biết hiện tại là ngày mấy, ban ngày hay là ban đêm, bên ngoài có chuyện gì mới mẻ...... Hắn có nên xem xét lại kỷ luật của đám ngục tốt hay không đây?


Nhưng Cẩm Y Vệ bọn họ vốn dĩ đã rất có kỷ luật, đến giờ thay ca, chức trách rõ ràng, một quyển thật dày, có người vi phạm, lập tức kéo xuống phạt quân trượng, Chỉ Huy Sứ mới tới khốc liệt vô tình, quy củ càng nghiêm, bọn họ đều bị quản thành tôn tử, nào dám phạm kỷ? Ngục tốt cũng là người, làm việc thời điểm còn không cho phép người ta nói đùa một chút kể chút chuyện nhà? Lại không phải nói cái gì cơ mật......


Có trách, cũng chỉ có thể trách vật nhỏ này đầu óc quá tốt.


Thân Khương thu hồi đầu óc lơ mơ: "Cho nên người chết thật là ngã chết?"


Diệp Bạch Đinh: "Người chết đích xác là từ chỗ cao té xuống, xương sườn gãy, nhưng đây là thương sau khi chết."


"Thương sau khi chết?"


"Người chết té mạnh trên mặt đất, trừ bỏ nội thương trong phế phủ, thân thể còn nhiều chỗ có thương tích bị đâm thọc, vết cắt này có chảy máu, dưới da lại không có hiện tượng sưng đỏ, tụ máu, không có kết vảy, không có tổ chức mềm bị co rút, là vì bị thương sau khi chết."


"Vậy hắn......"


"Ngạt thở cơ học." tay trái Diệp Bạch Đinh đỡ phần mặt người chết, "Phần mặt hơi xanh tím sưng to, thi đốm ám màu đỏ tím, dưới kết mô mắt có xuất huyết lấm tấm......nguyên nhân ở đây."


"Ngạt thở?"


Thân Khương nghe không hiểu ba chữ 'cơ giới tính', ngạt thở thì hắn hiểu: "Cho nên thật là nghẹn chết? Tên nhãi Bố Tùng Lương kia nói đúng rồi sao? Hắn là say rượu bất tỉnh nhân sự, bị chính thứ mình nôn mửa ra làm nghẹn chết?"


Diệp Bạch Đinh lắc lắc đầu: "Ta đã nói, người chết là ngạt thở cơ học."


"Gà...... gà gì......"* Thân Khương trừng lớn cặp mắt chuông đồng, "Rốt cuộc là gà gì ngạt thở!"


*thuật ngữ 'ngạt thở cơ học', phần 'cơ học' trong tiếng Trung là ba chữ 'cơ giới tính' - jixiexing, Thân ngốc tử nghe 'ji' hài âm thành 'ji' = kê, gà


Diệp Bạch Đinh: "Ngoại lực cơ học dẫn đến ngạt thở, như ấn, siết, trùm, bóp, treo cổ, treo......các kiểu, không phải là trường hợp cụ thể nào."


Thân Khương nhìn nhìn thi thể: "Nhưng cần cổ hắn không có vết siết."


Diệp Bạch Đinh nhẹ nhàng bóp mở miệng người chết: "Môi dưới cắn bị thương, khóe miệng có vết rách rất nhỏ, niêm mạc môi trên dưới có vết thương cộm, lợi cũng bị xuất huyết, nhìn kỹ phần da mặt cũng có điểm xuất huyết rất nhỏ dưới da, phần miệng mũi có vài vết trầy không rõ ràng —— người chết tuyệt đối không phải uống say bị chính mình nôn sặc, vô ý thức ngã xuống lầu chết, hắn là bị người trùm đến ngạt chết!"


"Nhưng bị trùm chết không có khả năng không giãy giụa a," Thân Khương chỉ vào tay người chết, "Trên tay hắn không có thương tổn, móng tay cũng rất sạch sẽ."


"Ngươi nhìn chân hắn."


"Chân?"


Thân Khương nhìn xuống —— người chết mang giày, nhìn không ra trên chân có thương tích gì, nhưng đôi giày này mang rất lệch. Đây là ủng da trâu ngắn rất phổ biến trong kinh thành gần đây, chất liệu hơi cứng, chủ yếu là tạo hình đẹp, bọc rất kín, khó mang cũng khó cởi ra, nếu không phải giãy giụa dùng sức rất lớn, chỉ là ngã thẳng từ trên lầu xuống, không có khả năng lệch thành như vậy.


Cho nên......người chết thật đúng là có giãy giụa?


Vậy thì tại sao trên tay không có vết gì? Có ai giãy giụa mà chỉ động chân động răng không động tay không?


"Người chết ngay lúc đó đích xác là đã uống rượu, nghe mùi thì uống không ít, say không say thì chưa biết, nếu có thể giải phẫu thì tốt rồi......" Diệp Bạch Đinh ngừng lại một chút, quay đầu hỏi Thân Khương, "Có thể giải phẫu sao?"


"Giải...giải phẫu......ngươi muốn mổ thi?" Thân Khương theo bản năng lui về phía sau một bước, "Đương nhiên không được!"


Diệp Bạch Đinh không thể nói gì được, quay đầu lại: "Đáng tiếc, bằng không mở xương sọ ra nhất định sẽ phát hiện não sưng tấy, chứng thực nghiệm chứng của ta."


Thân Khương nuốt nước miếng một cái: "Ngươi thật dám a? Mổ thi?"


Diệp Bạch Đinh mỉm cười: "Mỗ bất tài, am hiểu nhất, chính là phương pháp mổ thi kiểm nghiệm."


Thân Khương:......


"Đáng tiếc trong tay không có công cụ," tầm mắt Diệp Bạch Đinh lướt qua vách tường phía bắc, trên đó treo đầy hình cụ lớn lớn bé bé, chuyên môn dùng để ép hỏi khẩu cung, hoặc đe dọa phạm nhân, "Bên kia có mấy thứ thật ra rất sắc bén, có thể tạm thay thế."


Thân Khương cảm giác phía sau lưng có chút lạnh: "Kêu ngươi nghiệm thi, đừng nói lung tung rối loạn, nhanh lên! Ngươi chỉ có thời gian một chén trà nhỏ!"


Vừa dứt lời, liền thấy sắc mặt đối phương biến đổi ——


"Tìm được rồi!"


Diệp Bạch Đinh lục tìm trong tóc người chết, lấy ra một sợi tơ màu cam hồng giơ ra trước mặt Thân Khương.


Thân Khương thấy rõ ràng, sợi tơ nhìn qua là chất liệu lụa tốt nhất, màu sắc rất tươi sáng: "Cho nên?"


"Sợi tơ này hoàn toàn không phù hợp với quần áo và phối sức trên thân người chết, vì sao xuất hiện trong tóc của hắn?" Diệp Bạch Đinh lông mày và lông mi giãn ra, đáy mắt sáng như ánh trăng, "Thân tổng kỳ nhìn sợi tơ này, có thể nghĩ đến cái gì?"


Thân Khương nhìn nhìn, nhìn không ra.


Diệp Bạch Đinh trầm mặc một lát: "Người chết chết ở đâu? Hoàn cảnh như thế nào?"


Thân Khương: "Trong nhà hắn, hoa viên nhỏ kế bên cửa hông, có căn lầu nhỏ mới xây mùa hè năm nay, trang hoàng hoa mỹ, kỹ càng từng chỗ, tầng cao nhất đặt tên là Trích tinh đài, là chỗ tiêu tiền nhiều nhất, nghe nói hắn thường một mình uống rượu ngắm trăng ở tầng cao nhất, khung cảnh rất lịch sự tao nhã, đặc biệt hưởng thụ, ai ngờ hắn sẽ ngã chết ngay tại chỗ này?"


Đuôi mắt Diệp Bạch Đinh hơi rũ: "Cho nên đây là một nơi thanh nhã u tĩnh, thích hợp nhất cho việc uống rượu ngắm trăng, người chết nhiều lần ở trên đó uống say rồi ngủ, ban đêm không xuống lầu là chuyện bình thường ——"


"Không xuống lầu thì đã sao?"


"Hiện giờ đã có thu sương, ban ngày thì thôi đi, ban đêm......sẽ không lạnh sao? Uống say, liền không biết tự đi tìm chỗ ấm áp?"


Thân Khương đột nhiên đấm một cú vào lòng bàn tay: "Lão tử biết rồi, là chăn!"


Người đương thời kết hôn, đặc biệt là kẻ có tiền, chăn đều rất chú ý, màu sắc lấy hồng là chủ đạo, chất liệu màu cam hồng như vậy, hắn gặp qua nhiều, đại đa số dùng làm chăn, còn rất phù hợp với tình huống này: "Hắn là bị người trùm chăn đến chết ngạt?"


Cho nên trên tay mới không thấy dấu vết giãy giụa, bởi vì hắn bị chăn bao lại ấn đến chết!


Diệp Bạch Đinh lại nói: "Thi thể này là đoạt tới đi?"


Thân Khương sửng sốt: "Sao ngươi biết?"


Lại thần rồi, thần nữa rồi, Kiều thiếu gia này sao cả cái này cũng biết!


Diệp Bạch Đinh: "Này có gì khó? Người chết da trắng nõn, quần áo ngăn nắp, làn da mịn màng hơn so với người cùng lứa tuổi, vừa nhìn là biết điều kiện gia đình không tồi, lại nhìn tay phải, ngón giữa có vết chai bên cạnh, không phải sư gia cũng là viên chức, hơn nửa đêm ăn mặc thành như vậy, thong dong có thừa lại tận tình hưởng thụ, ta đoán hắn khẳng định sẽ không đi đến nơi hẻo lánh không cảm giác an toàn, cho dù là do hứng thú nổi lên, leo núi ngắm cảnh, cũng chắc chắn là có đồng bạn, không có đồng bạn, bên người cũng nhất định sẽ có hạ nhân, ban đêm gặp chuyện, trễ nhất là ngày hôm sau ban ngày sẽ bị phát hiện, Bắc Trấn Phủ Tư ba ngày mới đến, có thể thấy được là đoạt lấy từ nơi khác."


Thân Khương ưỡn ngực, có chút tự hào: "Coi như ngươi tinh mắt."


Ở Bắc Trấn Phủ Tư làm việc, cái khác không nói, trương dương là khẳng định trương dương, bá đạo là khẳng định bá đạo, chỉ có bọn họ khi dễ người khác, không có ai dám đi theo chân bọn họ gây chuyện làm bọn họ ăn mệt!


Diệp Bạch Đinh hơi mỉm cười.


Hắn có phán đoán này, đương nhiên không đơn giản bởi vì cái này, người chết tay đã được cẩn thận nghiệm qua, góc độ co lại có chút không đúng, khi Bố Tùng Lương nghiệm thi đã thập phần ghét bỏ, chạm cũng chưa chạm vào tay người chết, vậy sự thay đổi rất nhỏ này, chỉ có thể đến từ một ngỗ tác trước đó, thêm nữa ngỗ tác kia tất nhiên cũng đã nghiêm túc tự hỏi, vì sao trên tay không có dấu vết giãy giụa......


Thân Khương nhìn kiểu gì cũng cảm thấy nụ cười này của Kiều thiếu gia không thích hợp, còn chưa nghĩ ra nguyên nhân, liền thấy Kiều thiếu gia lột quần thi thể ra!


Thủ pháp nhanh chóng còn sạch sẽ lưu loát!


"Cái đồ chơi này......cũng phải nhìn a." Mãnh hán mắt trâu chợt thấy có chút xíu xấu hổ.


Sắc mặt Diệp Bạch Đinh nghiêm túc: "Đương nhiên."


Thân Khương liền thấy được thứ nhìn cay mắt: "Bất quá là người chết bị rỉ ra......có cái gì đáng nhìn? Ngươi đừng cảm thấy bọn lão tử chưa thấy qua thi thể, mấy tên bị treo cổ, một nửa đều bị rò rỉ!"


Diệp Bạch Đinh vươn hai ngón tay xách quần người chết lên, lộ ra một mảng lốm đốm màu xám trắng bất quy tắc ở đáy quần, nhìn như bản đồ, phần biên rõ ràng, lại nhìn bụng dưới người chết, cũng có vết dài màu xám trắng, hình dạng lại không giống bản đồ, có chút giống vảy ——


"Thân tổng kỳ gọi cái này là rò rỉ?"


Thân Khương:......


Đây thì đúng là không phải rò rỉ, màu sắc này tính chất này, là nam nhân thành niên đều sẽ cảm thấy quen thuộc, đây là mễ thanh ban*! Nhưng mà ——


*ehem cái này lão chỉ đoán thôi chứ ko tìm được giải thích tỉ mỉ, anh zai thi thể này ko đơn thuần chỉ là di t.inh mà là lên đỉnh rồi bắn luôn, mới tạo ra mấy cái vết đó


"Người chết rò rỉ cái này......cũng không tính là khác thường đi?"


"Chết do ngạt thở cơ học, có xác suất nhất định là sẽ dẫn phát phản ứng sinh lý bất đồng," Diệp Bạch Đinh cẩn thận kiểm nghiệm dấu vết trên xác chết, "Nhưng rò rỉ không tự chủ được và kích phát cho xuất ra, khác nhau rất lớn."


Cơ chết kích phát bất đồng, dấu vết vị trí liền bất đồng, hung thủ tỏa định phương hướng càng không giống nhau.


Thân Khương: "Dù sao cũng khẳng định là không phải tự tìm đường chết, mà là bị giết, có hung thủ, đúng không?"


Diệp Bạch Đinh gật gật đầu.


Đồng tử người chết hơi nhỏ, khi tử vong đại khái do kích thích sinh lý đến hưng phấn, mặc kệ là khi người chết tử vong có trạng thái gì, ngày thường sinh hoạt có thái độ như thế nào, kiểu chết này không có khả năng tự mình tìm kích thích là có thể hoàn thành, nhất định là bị giết!

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận