Danh sách Chapter

Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1

Cái...cái gì? Quỳ xuống? Một lời không hợp liền phạt quỳ?


Thân Khương khiếp sợ, Thân Khương ủy khuất, động một chút bắt quỳ xuống, Chỉ Huy Sứ ngài làm sao vậy? Đây không phải phong cách của ngài a!


Hắn quay qua Kiều thiếu gia, muốn dùng ánh mắt xin cái ý kiến ——


Kiều thiếu gia cho hắn ý kiến, gật gật đầu với hắn, ý tứ là: Quỳ đi.


Sợ Thân Khương đầu óc thẳng quá không rõ, hắn lại bồi thêm một câu: "Dùng tư thế của người chết."


Thân Khương nháy mắt minh bạch, đây là làm hắn hoàn nguyên hiện trường? Hai ngài sao không nói sớm a!


Đổi thành khi khác, hắn không nói hai lời liền làm, nhưng hắn mới vừa ăn bản tử, vết thương trên mông còn chưa lành đâu, với tư thế quỳ hai tay bắt chéo sau lưng hai chân bị trói mặt dán xuống đất mông chổng lên trời kia của người chết, hắn làm sao? Làm không được a!


Cừu Nghi Thanh: "Hửm?"


Không cần nhiều, chỉ một cái giọng mũi, Thân Khương liền hiểu, làm không được cũng phải làm! Hai vị này làm gì có chuyện thương hương tiếc ngọc? Phải làm hắn quỳ, phải làm hắn quỳ! Không phải đâu, hai ngươi chơi cái gì không được kiểu gì cũng phải chơi ta sao!


Nhưng mà hắn chỉ là cái bách hộ bé nhỏ không đáng để tâm, chỉ có thể quỳ.


Cừu Nghi Thanh cùng Diệp Bạch Đinh dựa theo tỉ lệ trên sơ đồ, cùng lui về phía sau vài bước, dừng chân nhìn lại.


Diệp Bạch Đinh: "Không quá giống với thưởng thức."


Cừu Nghi Thanh: "Cũng không có gì để thưởng thức."


Diệp Bạch Đinh nhíu mi: "Lùi về thời điểm lúc gây án, hẳn là đêm khuya, khoảng cách này, tối lửa tắt đèn, hẳn là thấy không rõ?"


Cừu Nghi Thanh gật đầu: "Cũng không giống như đang suy nghĩ là giết như thế nào, hung thủ rõ ràng có kế hoạch tốt, bước nào đi trước bước nào đi sau, sắp xếp rất tốt."


Diệp Bạch Đinh như suy tư gì: "Đây là con hẻm tối tương liên với phố chính, hung thủ thong thả hành hung giết người ở đây, không sợ bị người biết, ngoại trừ bóng đêm, có phải còn xác định......người chết sẽ không có ai theo hay không?"


Cừu Nghi Thanh híp mắt: "Như thế, hung thủ đối với hoàn cảnh xung quanh chắc là rất quen thuộc, cũng đối ——"


Ánh mắt Diệp Bạch Đinh bắt đầu sắc bén: "...cũng đối với người chết phi thường quen thuộc."


"Ta......thuộc hạ ta có thể đứng lên chưa?" Thân Khương dùng tư thế kỳ cục quỳ trên mặt đất, yếu ớt giãy giụa.


Nhưng mà không ai để ý đến hắn.


Diệp Bạch Đinh tiếp tục: "Vết thương trí mạng bên trái gáy người chết cực kỳ sâu, vị trí miệng vết thương ở phía sau cổ hơi lệch xuống, gần như chạm vai, trước cổ thì nhếch lên, qua cổ họng, phương hướng miệng vết thương cắt qua hẳn là từ sau ra trước, góc độ lệch như thế, chắc là hung thủ dùng tay trái ấn người chết trên mặt đất, tay phải cầm hung khí, hoàn thành quá trình này."


Cừu Nghi Thanh gật đầu: "Miệng vết thương sau, lại không thấy dấu vết cắt đi cắt lại, hung thủ đối với chỗ yếu hại trên cơ thể người có hiểu biết nhất định, khả năng có võ công, nhưng võ công không cao."


"Có...có chút tê...hai vị gia...... Ta có thể đứng dậy sao?" Thân Khương cảm giác mình muốn chết.


Nhưng mà vẫn không ai để ý đến hắn.


Diệp Bạch Đinh: "Phương hướng quỳ này có chút kỳ quái...... Đối diện hình như là thanh lâu?"


Cừu Nghi Thanh: "Diệu Âm phường, cô nương bán nghệ không bán thân, làm chính là dịch vụ 'tri âm', cầm sư là đắt nhất."


Các ngươi còn nói...còn nói! Rốt cuộc dây dưa xong chưa? Có thể cho ta đứng dậy, hai ngươi lại ngọt ngọt ngào ngào hay không? Mông thật sự đau quá a......


Thân Khương đang hừ hừ, nghĩ xem phải làm gì để gây sự chú ý của hai người này, đột nhiên thấy Cừu Nghi Thanh bất mãn nhìn qua: "Ngươi vì sao còn quỳ rạp trên mặt đất?"


Diệp Bạch Đinh còn 'quan tâm thăm hỏi': "Tay gãy rồi?"


Thân Khương:......


Hai ngươi có phải người không! Kêu lão tử đứng dậy sao! Không gọi lão tử làm sao dám đứng! Rõ ràng là các ngươi sai còn trả đũa, bách hộ là có thể vũ nhục sao? Bách hộ không phải người sao!


Như thế nào, chơi nửa ngày tiểu tình thú bị lật xe, thẹn quá thành giận, lăn lộn người khác cho hả giận?


Thân Khương lại hối hận, vừa rồi chỉ lo mông đau, không cẩn thận nghe, hai người này như thế nào đã lạc đề rồi? Hình như là...... Diệu âm phường? Cô nương bán thân hay không?


Bán thân hay không, liên quan gì đến các ngươi, chẳng lẽ ——


Các ngươi muốn cùng đi thanh lâu chơi?


Đến khi bò dậy từ trên mặt đất, cả người Thân Khương đã chết lặng, cái gì cũng không nghĩ, chỉ muốn an an tĩnh tĩnh nằm trong chốc lát, nhưng mà hai tên nam nhân còn lại không có ý định buông tha hắn.


Diệp Bạch Đinh chỉ vào dấu chân trên sơ đồ hiện trường, hỏi hắn: "Cái này nhìn không ra, ngươi tự mình đi qua hiện trường, nhất định nhớ rõ, dấu chân này thoạt nhìn có đặc điểm gì, là nam hay nữ?"


Thân Khương:......


Cái này hắn làm sao biết?


Hắn nỗ lực nghĩ nghĩ, lại nghĩ nghĩ, vẫn là phân biệt không ra: "Dấu chân này cũng không thâm, chỉ là có dấu, hai ngày này lại không có đổ mưa đổ tuyết, trên mặt đất không bùn không bụi...... Thật sự nhìn không rõ."


Hắn lại không có bản lĩnh chỉ bằng dấu chân phân biệt nam nữ, không biết, thì không thể nói bừa, vạn nhất nói sai, dẫn hướng phá án sai lầm, làm sao bây giờ?


Diệp Bạch Đinh: "Ta chỉ hỏi ngươi, dấu chân kia lớn hay nhỏ?"


Thân Khương: "Không...không lớn cũng không nhỏ đi, xem như trung bình?"


Diệp Bạch Đinh nhíu mày: "Rộng hay hẹp?"


Thân Khương rụt một chút, thanh âm càng thấp: "Không...không rộng cũng không hẹp đi......trung bình?"


Diệp Bạch Đinh mắt trợn trắng: "So với của ngươi thì sao? Dấu chân của mình chắc là quen thuộc đi!"


Thân Khương lần này không nói lắp: "Vậy khẳng định không to bằng của ta, cũng không rộng bằng của ta."


Diệp Bạch Đinh trầm ngâm, cho nên hung thủ nhất định là người có thân cao và thể trọng không vượt qua Thân Khương, nếu là nam tử, nhất định không mập.


"Có rảnh, bổn sứ đi nhìn xem," Cừu Nghi Thanh hỏi Thân Khương, "Người phát hiện thi thể nói như thế nào?"


Thân Khương: "Phố Cam Tuyền tuy náo nhiệt, nhưng quận mã chết trong con hẻm tương liên với đường chính, có tường che lấp, cũng không thấy rõ, từ ngõ nhỏ đi vào trong không có cửa nẻo gì, nếu có cũng là cửa hông nhà người khác, ngày thường khóa không dùng để ra vào, lần này mặt trời lên cao như vậy mới bị phát hiện. Người đầu tiên phát hiện chính là một bà tử, bởi vì không biết, lại cảm thấy rất dọa người, trực tiếp báo quan, nói là không đụng đến bất cứ thứ gì, hiện trường chính là bộ dáng chúng ta nhìn thấy......"


"Ta hỏi bà ấy, từ chạng vạng hôm qua đến sáng nay có gặp qua người nào khả nghi, có nghe được động tĩnh gì hay không, bà ấy đều nói không có, vẫn bình thường, không gặp ai, bà ấy cũng không biết quận mã, chưa thấy qua, đêm qua ngủ sớm, gần đó cũng không có động tĩnh gì kỳ quái, muốn nói dọa người, chính là lúc này đã vào đông, gió đêm rất lạnh, nức nở nức nở, như ai đang khóc......"


Diệp Bạch Đinh: "Cho nên bà ấy không biết người chết có thân phận tôn quý, là một quận mã. Người nhà người chết đâu? Có thể gặp được chưa?"


Thân Khương: "Là đám tôn tử của Kinh Triệu Phủ kia đến nơi, nhận ra người, tiếng gió mới truyền ra ngoài, mọi người mới biết là ai. Khi chúng ta bên này nhận được tin, phủ quận chúa bên kia chắc là cũng được báo tin, nhưng chúng ta ở gần đi nhanh, vụ án không thể kéo dài, mới dọn về đây trước, phỏng chừng không bao lâu nữa, bên quận chúa sẽ có người tới tìm."


Diệp Bạch Đinh gật đầu: "Vậy thì vừa lúc, ngươi có thể thuận tiện hỏi cái cung."


"A?" Thân Khương nhìn nhìn Kiều thiếu gia, nhìn nhìn Cừu Nghi Thanh, lại nhìn Kiều thiếu gia, có chút thật cẩn thận, "Không phải đâu, ta hỏi cái gì a?"


Ở ngay dưới mí mắt Chỉ Huy Sứ nháy mắt ra hiệu, hắn hơi ớn, nhưng loại chuyện này hắn thật sự yêu cầu phương hướng, tổ tông, một hai ba của ngươi đâu? Nhanh nhanh bày ra cho ta a!


Diệp Bạch Đinh: "Ngươi nói đi?"


Thân Khương nghĩ nghĩ, tốt xấu gì cũng là cơ hội mở miệng, nếu hữu dụng, không chừng sẽ được Chỉ Huy Sứ nhớ kỹ, phi thường cẩn thận mở miệng: "Hung thủ tàn nhẫn là có chút tàn nhẫn, dù sao trước khi giết người còn mua tiền giấy cho người ta, là lòng có áy náy? Vậy nếu bài tra cửa hàng nhang đèn gần đó, có thể có thu hoạch hay không?"


Diệp Bạch Đinh nhắm mắt lại, không hỏi hắn nữa, quay đầu nhìn về phía Cừu Nghi Thanh: "Chỉ Huy Sứ cảm thấy sao?"


Tầm mắt Cừu Nghi Thanh lướt qua cấp dưới ngu xuẩn, trầm ngâm một lát: "Vừa rồi đã nói, hung thủ có kế hoạch tốt, bước đi rõ ràng, sát ý này chắc là đã có từ lâu; vết thương trí mạng được cắt rất dứt khoát, không có nhát thứ hai, lại cắt rất sâu, mặc kệ có võ công hay không, đối với chỗ yếu hại của cơ thể người quen thuộc hay không, hung thủ vẫn không đủ kinh nghiệm, hoặc là, chắc chắn chưa từng giết người, đây là lần đầu tiên; hung thủ đứng thật lâu ở hiện trường vụ án, không sợ có người phát hiện, không phải đối với hoàn cảnh rất quen thuộc, thì là đối với người chết rất quen thuộc, dùng phương pháp nào đó dụ người chết đến—— nếu thời gian tử vong có thể tinh chuẩn hơn, có lẽ sẽ trợ giúp rất lớn cho việc phá án."


Diệp Bạch Đinh gật đầu, rất đồng ý: "Lời Chỉ Huy Sứ rất có lý, tóm lại, phương hướng phá án là bước quan trọng kế tiếp."


Cừu Nghi Thanh: "Nhưng là?"


Đôi mắt Diệp Bạch Đinh long lanh, khóe môi nhếch lên độ cung nho nhỏ: "Không có nhưng mà, chỉ có chút ít bổ sung."


Cừu Nghi Thanh: "Nói đi."


Diệp Bạch Đinh: "Ta cảm giác vụ án này có sắc thái tình cảm rất mạnh mẽ, hung thủ có mục đích minh xác, chính là muốn giết người này, trước dụ đến nơi, gõ bất tỉnh, cột chắc, bịt miệng, ra lệnh quỳ xuống, ấn đầu giết chết, lấy máu, rải tiền giấy...... từ đầu đến cuối đứng yên thật lâu ở hiện trường, mỗi một bước đều có kế hoạch thật kỹ càng tỉ mỉ, bước đi rõ ràng, động thủ quyết đoán, giống như đã diễn luyện trong đầu vô số lần, có lẽ ngay cả khả năng phát sinh ngoài ý muốn đều đã tính trước, có gặp phải cũng không sợ, như vậy chấp nhất muốn giết một người —— có phải có thù gì hay không?"


"Tư thế quỳ rất vi diệu, người nào mới cần thiết phải quỳ xuống? Là thân phận thấp kém, hay là tội ác tày trời, cần phương pháp như vậy để thỉnh cầu thứ tội? Vì sao muốn lấy máu, dùng phương thức như vậy, trong quá trình giết người tại sao máu lại tất yếu như vậy? Ở mục đích gì, quá trình này mới không thể thiếu? Phương hướng ta nghĩ đến chỉ có một —— huyết tế. Hung thủ cho rằng người chết có lỗi với ai đó, hoặc là hại ai đó, cần thiết có máu để tế điện, lấy mệnh bồi thường."


"Còn có tiền giấy, án mạng bình thường, hung thủ sẽ hảo tâm tế điện người chết sao?"


Nghe đến đó, Thân Khương tức khắc hăng hái: "Cho nên là thẹn ——"


Diệp Bạch Đinh liếc xéo: "Thân bách hộ chớ có quên, gần đây ngày gì vừa mới qua."


Ngày gì?


Thân Khương nghĩ nghĩ, thiếu chút nữa đem đùi chụp gãy, ngày gì, Tiết hàn y a! Ngày đốt tiền giấy thiêu quần áo cho người chết! Trước và sau ngày này, mấy cửa hàng nhang đèn rất đông khách, có thể bài tra ra cái rắm!


Diệp Bạch Đinh: "Tiền giấy, quần áo, vàng mã, chuẩn bị đầy đủ như vậy, không giống cho kẻ thù tống chung, ta lý giải là —— hung thủ là đang hỏi tội, thực thi hành quyết đối với người được chọn lựa nào đó, còn về phần tế phẩm, là vì an ủi vong linh, tế điện, là cho người nào đó đã sớm không ở thế gian."


Cừu Nghi Thanh: "Hôm Tiết hàn y, hung thủ tế điện ai, chính là mấu chốt của án này."


Thân Khương lại không rõ, cái này sao lại là mấu chốt?


Nhưng mà hắn không cần hiểu, Diệp Bạch Đinh hiểu là được: "Chỗ này," hắn chỉ vào đầu ngõ của sơ đồ hiện trường phạm tội, hỏi Thân Khương, "Hung thủ cùng người chết tương ngộ như thế nào? Hơn nửa đêm, chỗ nào cũng nhìn không rõ, đổi lại là ngươi, ngươi sẽ mặc kệ là ai kêu một tiếng, đều đi vào loại hẻm tối này? Cho dù là người quen, một chút nghi ngờ đều không có, không cảm thấy có nguy hiểm? Thân phận người chết lại không bình thường, là quận mã, bình thường quy củ là bất kỳ lúc nào ra cửa đều phải có người đi theo, vì sao hiện trường chỉ có một mình hắn, người khác đâu? Gã sai vặt, người hầu của hắn đâu? Ai cũng mặc kệ, để chủ tử ra cửa một mình? Hay là có người trong lúc đó cản trở giở trò, bên trong có nội quỷ?"


"Hung thủ đối với người chết quen thuộc tuyệt đối không phải theo nghĩa bình thường, không phải quá mệnh giao tình, đặc biệt tín nhiệm, mà là nắm bím tóc của hắn, biết nhược điểm của hắn, mới có thể hơn nửa đêm cũng có thể kêu hắn đến."


Diệp Bạch Đinh chỉ về phía đình thi đài: "Còn nữa, quần áo trên người người chết, có vẻ rất hoa lệ, chất liệu vừa nhìn là biết quý, nhìn kỹ liền cảm thấy không hài hòa, đây cũng không phải là y trang thành bộ, rõ ràng là áo ngủ rồi tùy tiện phủ thêm kiện áo ngoài —— người chết là vội vã từ hoàn cảnh nào đó chạy ra, hoặc là đã để người hầu hạ đi ngủ, nhưng căn bản không ngủ, một mình lặng lẽ chạy ra —— vì cái gì? Có chuyện gì mà gấp như vậy, cần phải lập tức xử lý?"


Thân Khương đấm vào lòng bàn tay: "Đúng vậy, có lẽ hắn căn bản là không gọi người đi theo, lần này mới một người chết ở đó!"


Diệp Bạch Đinh: "Hắn chẳng những không gọi người đi theo, bản thân hắn cũng từ đầu tới cuối không lên tiếng, là lời mời bí mật gì, làm hắn coi trọng như vậy? Trời tối như vậy, đêm lạnh như vậy, hắn lúc ấy không sợ hãi sao? Nếu sợ hãi, tại sao lại phải đi?"


Cừu Nghi Thanh nhướng mày: "Nếu phải xác định đêm qua người chết ngủ ở đâu —— nhất định không ở nhà."


Diệp Bạch Đinh ánh mắt lưu chuyển, đáy mắt đầy tán thưởng: "Chỉ Huy Sứ anh minh."


Thân Khương lại ngây dại, như thế nào liền anh minh rồi? Vì cái gì chỉ mình hắn nghe không hiểu? Rốt cuộc từ đâu ra kết luận, vì cái gì người chết nhất định không ở trong nhà a! Có thể nói rõ hay không!


Còn có Kiều thiếu gia, ngươi vuốt mông ngựa thì vuốt mông ngựa, đôi mắt sáng như vậy, ngươi còn cười, mi mắt cong cong, như hồ nước xuân, làm cho cả gian phòng như ngập hoa đào, đem trình độ nâng cao như vậy, về sau người khác phải sống sao? Người khác vuốt mông ngựa cười không đẹp được như vậy, hoa đào không phiêu dật như vậy thì làm sao bây giờ? Xứng đáng bị ghét bỏ xui xẻo sao!


Diệp Bạch Đinh vẽ một vòng tròn trên sơ đồ: "Đêm khuya rét lạnh, ăn mặc đơn bạc như vậy, quận mã thoạt nhìn không giống người nội lực cao cường như Chỉ Huy Sứ, nếu gần còn chịu lạnh được, đi quá xa sợ là không được, người chết đêm qua nhất định liền ở gần đó!"


Thân Khương:......


Quá tốt, hiện giờ lão tử đã hiểu, các ngươi một cái hai cái nói chuyện có thể đừng vân sơn vụ nhiễu hay không, nói rõ ràng không phải là được rồi, có thể đơn giản chút, giao tiếp đơn giản chút được không!


Diệp Bạch Đinh: "Mặt khác, người hành nghề y cũng rất quan trọng. Người chết sinh bệnh, dù sao cũng phải gặp đại phu đi? Dù sao cũng phải mua thuốc đi? Dù sao cũng phải bị hỏi bệnh sử đi? Có lẽ có thể hỏi ra cái gì đó. Khả năng là bệnh này và người có quan hệ thân mật với hắn không liên quan đến vụ án này, nhưng trước mắt không có nhiều manh mối, khẳng định là phải bài tra một phen."


Những gì nên nói đã nói hết, Diệp Bạch Đinh chớp chớp mắt, khóe môi ngậm cười, lộ ra cái răng trắng.


"Còn nữa—— Chỉ Huy Sứ lúc nãy nhắc tới thời gian tử vong, ta đích xác có thể rút ngắn hơn, nhưng yêu cầu công cụ."


Cừu Nghi Thanh: "Công cụ?"


Diệp Bạch Đinh mỉm cười nhìn về phía Thân Khương: "Đúng vậy, công cụ."


Thân Khương chân mềm nhũn, ngươi nói đây là công cụ sao? Ngươi không phải muốn mổ thi đi!


"Công...công cụ, ta có thể đi thúc giục một chút, nhưng mổ thi......" Hắn đảo tròng mắt, nói bóng nói gió, muốn dùng phương thức này yên lặng nhắc nhở Chỉ Huy Sứ, lời này trọng điểm không ở công cụ, là ở hai chữ cuối a!


Cừu Nghi Thanh nhìn về phía Diệp

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận