Danh sách Chapter

Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1

"Các ngươi nhìn xem ——"


Diệp Bạch Đinh né sang bên cạnh, để Cừu Nghi Thanh cùng Thân Khương nhìn rõ ràng hơn.


Thân Khương nhìn một cái da đầu tê rần: "Đây...đây...đây chẳng lẽ là dời leo!"


Bên phải eo bụng người chết, cho đến xương sống phía sau lưng, có dải mụn nước màu đỏ hồng trải dài khá rõ rệt, màu sẫm mà dày đặc, vừa nhìn thấy dễ bị dọa nhảy dựng, chính là bệnh dời leo hay xà bàn sang theo lời dân gian, y học hiện đại gọi là bệnh zona.


"Bệnh này đa phần phát vào mùa xuân thu," vì xâm nhập tuyến thần kinh, tuổi càng lớn càng đau đớn khó nhịn, Diệp Bạch Đinh cẩn thận kiểm tra dải dấu vết này, "Quá trình trị liệu cũng rất thống khổ, trên người người chết chỉ còn dấu vết, không thấy bọt nước vảy da, hiển nhiên là bệnh đã lành, chỉ là dấu vết chưa mờ đi, cần thời gian...... Nửa tháng trước bà ta tổ chức hoa yến, chắc là lúc đó đã lành kha khá, nếu trước đó nữa, bà ta nhất định có một đoạn thời gian đóng cửa không ra."


Thân Khương không hiểu: "Về lý thì ta đều hiểu, cũng từng gặp người bị dời leo, nhưng ngươi cũng nói là bệnh đã lành rồi, cũng không ngăn cản việc bà ta cùng người khác tư thông a......"


Sao lại không nên có?


Cừu Nghi Thanh nhìn hắn như nhìn thằng ngốc: "Bà ta là nữ nhân."


Thân Khương thật cẩn thận: "Cho nên?" đây không phải là chuyện ai cũng biết sao?


Cừu Nghi Thanh nhìn Thân Khương trong chốc lát: "Hay là ngươi trở về làm lại tổng kỳ đi."


Thân Khương:......


Diệp Bạch Đinh: "Nữ nhân thích xinh đẹp, bình thường ra cửa đều sẽ sửa soạn sạch sẽ khéo léo, huống chi là có tình nhân? Không có nữ nhân nào nguyện ý bị tình lang nhìn thấy bộ dạng xấu xí của mình, trừ phi người kia không phải tình lang ——"


"Đúng a......" Thân Khương giờ mới phản ứng, "Tưởng chơi thì khi nào không thể chơi, lại không phải cái bệnh gì nan y, nhịn một chút lành lại chơi a, nữ nhân lại không giống nam nhân, lúc hứng lên muốn ôm cũng ôm không không được, mà cứ như vậy, nam nhân thấy không chừng bị héo?" =))


Còn chưa nói xong đã bị Cừu Nghi Thanh dùng cán Tú Xuân đao gõ ót: "Nói chuyện cho đàng hoàng."


Thân Khương ôm đầu: "Vậy nếu Trang thị không cùng nam nhân......thì sao lại nhiễm hoa liễu? Nửa tháng này sợ xấu, phải nhịn, lâu hơn nữa thì đang bệnh, đau đớn, càng làm không được chuyện kia, hoa liễu này chắc không phải là khơi khơi mà tới đi?"


Chẳng lẽ...... Kiều thiếu gia nhìn lầm rồi? Cái này căn bản không phải là hoa liễu?


Diệp Bạch Đinh biết mình không có khả năng nhìn lầm, mỗi loại bệnh phương thức biểu hiện đều bất đồng, hắn nhìn rất rõ ràng, đây là giang mai, đường truyền lớn nhất chính là tính giao. Có điều không phải nhất định phải làm chuyện này mới có thể bị lây bệnh, tỷ như tay ngươi tiếp xúc nguồn virus, không rửa sạch, đã cởi bỏ quần áo tiến hành tự mình an ủi...... Hoặc là quần lót, bồn tắm dùng để tắm gội....bị động tay động chân, đều có tỷ lệ nhiễm nhất định, người chết rốt cuộc là vì sao bị nhiễm, rất khó nói.


Hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Chuyện Trang thị cùng Thẩm Hoa Dung bị bệnh hoa liễu, thật sự giấu rất kín, không ai biết sao?"


Thật không biết, hay là làm bộ không biết, kỳ thật đã thầm thảo luận với nhau?


Đáy mắt đen kịt của Cừu Nghi Thanh lạnh xuống: "Hai người này có tư thông hay không, và người khác cho là có hay không, là hai việc khác nhau."


"Có lẽ hung thủ muốn, cũng không phải hai người kia thật sự...... người này căn bản không để bụng chuyện này, hắn/nàng muốn, chính là miệng đời phỉ nhổ, là người khác đối với bọn họ xa lánh, là bọn họ thân bại danh liệt, cho dù cái gì cũng không làm thì cũng phải cõng tiếng dơ, bị người xem thường, bị người âm thầm thóa mạ khinh thường, mà bọn họ không thể giải thích, ngày ngày chịu đựng thống khổ tra tấn......"


Diệp Bạch Đinh hỏi Thân Khương: "Trang thị có đi xem bệnh không?"


Vụ án này vừa mới xảy ra, Thân Khương không biết, ấp úng nhìn về phía Cừu Nghi Thanh: "Xem......xem qua hay không....cần đi tra?"


Cừu Nghi Thanh gật đầu: "Xem qua, chỉ tầm trước sau so với Thẩm Hoa Dung, cùng đại phu, Thường Sơn."


"Cũng là buổi tối?"


"Đúng vậy."


"Vậy thì đại phu này có chút đặc biệt a, người khác mở y quán đều ở ban ngày, trời tối đóng cửa, mà hắn thì ban đêm làm việc, đêm hôm khuya khoắt cũng có người đi tìm......" Diệp Bạch Đinh vừa nghiệm thi, vừa phát tán tư duy, "Đại phu này chẳng lẽ chuyên khám hoa liễu, bị nhiễm đều đi tìm hắn?"


Thân Khương liếc nhìn thần sắc Chỉ Huy Sứ, sờ sờ cằm: "Xem ra phải mời đến hỏi cung một chút!"


Diệp Bạch Đinh xem biểu hiện của thi thể xong, hỏi Cừu Nghi Thanh: "Có thể giải phẫu kiểm nghiệm?"


Cừu Nghi Thanh lắc đầu: "Không kịp."


Diệp Bạch Đinh liền hiểu, thời gian rất gấp, không kịp thao tác: "Không sao, vậy nhìn sơ một chút thực quản...đèn lưu li?"


Thân Khương vừa nghe chính là việc của mình, nhanh chóng chạy ra cửa —— liền thấy lão già Thương Lục đã cười tủm tỉm, đem đèn đưa tới.


Hắn giật lấy, quăng qua một ánh mắt ý vị thâm trường, khích lệ kiêm nhắc nhở: Có lòng học hỏi là chuyện tốt, cũng hy vọng ngươi đừng không biết điều, biết vị trí bản thân ở đâu.


Đèn lưu li chế tác hoàn mỹ, độ trong suốt khá cao, là cây đèn sáng nhất ở đây, Thân Khương xách lên cao cao, tới gần Kiều thiếu gia, liền thấy Kiều thiếu gia tay trái ấn mở miệng người chết, tay phải cầm nhíp thò vào trong, còn chưa nhìn rõ hắn ấn là nơi nào, liền thấy được khác lạ trong yết hầu người chết.


"Cũng có dấu vết bị bỏng, Trang thị cùng Thẩm Hoa Dung hẳn là vào nửa tháng trước, ăn cùng một thứ."


"Kỳ quá...... đó chính là hoa yến do bà ta tổ chức a, cũng có thể bị?" Thân Khương rất giật mình.


"Như thế, giao thoa giữa hai người chết liền rất quan trọng." Diệp Bạch Đinh nhìn về phía Cừu Nghi Thanh.


Cừu Nghi Thanh gật đầu: "Trước đây vì cái chết của Thẩm Hoa Dung, khi tra Diệu Âm phường, từng nghe được một cái tin tức, Từ Lương Hành trượng phu của Trang thị, cũng là khách quen của phường. Vì lúc ấy chỉ có vụ án quận mã, ta không theo đuổi, hiện tại nghĩ lại, có lẽ đã có vấn đề."


Diệp Bạch Đinh: "Lại một kẻ thích nghe khúc? Giống Thẩm Hoa Dung, có cô nương quen?"


Cừu Nghi Thanh gật gật đầu, lại lắc lắc đầu: "Cô nương quen thì mỗi lần đến mỗi khác, lúc nào cũng có mặt, vẫn là nhạc sư Sử Mật."


Thân Khương bừng tỉnh đại ngộ: "Vậy Sử Mật này có vấn đề a!"


Diệp Bạch Đinh biết trọng điểm của Cừu Nghi Thanh là ở chỗ khác: "Mặc kệ Sử Mật có phải hung thủ hay không, có quan hệ với vụ này hay không, nếu vẫn luôn có mặt, nhất định sẽ nhìn thấy nghe thấy một vài......thứ người ngoài không biết."


Ánh mắt lạnh lẽo của Cừu Nghi Thanh lướt qua Thân Khương, đến trên người Diệp Bạch Đinh mới nhu hòa một chút: "Hiện tại an bài hỏi cung, ngươi có vấn đề gì không?"


Diệp Bạch Đinh đương nhiên không có vấn đề, nhưng đây là ý muốn cho hắn tham dự?


Hắn vừa mới lắc đầu, Cừu Nghi Thanh đã hạ chỉ thị, quay qua Thân Khương: "Đi an bài."


Thân Khương:......


Được thôi, nghỉ ngơi cái gì mà nghỉ ngơi, não người thông minh va chạm vài cái liền tóe lửa bốn phía, manh mối bay đầy trời, loại không não như hắn, vẫn là chạy chân làm việc đi.


Thân Khương rời đi, Cừu Nghi Thanh cũng không lưu lại, bỏ xuống một câu 'cơm nước xong lại đây, không được phép đến trễ ', rồi cũng rời đi.


Tốc độ cực nhanh, làm Diệp Bạch Đinh thiếu chút nữa hoài nghi người này là cố ý tránh đi, cố ý chừa cho hắn thời gian tị hiềm và ăn cơm.


Thương Lục đúng lúc xách cái hộp đồ ăn đến: "Thân bách hộ chân cẳng mau, Cẩm Y Vệ đưa lệnh bài ra, không ai dám không theo, thời gian thật sự là có chút gấp gáp, thiếu gia cũng đừng trở về ăn cơm, ở chỗ này của ta chắp vá một bữa, như thế nào?"


Diệp Bạch Đinh có chút do dự, hắn không quay về, hàng xóm hai bên đói chết thì sao? Nhưng vừa thấy hộp đồ ăn trong tay Thương Lục mở ra, dọn lên bàn......


Đói chết thì đói chết đi, mỗi người có mệnh số riêng, mắc mớ gì tới thiếu gia vô tội đáng thương ốm yếu như hắn?


Diệp Bạch Đinh rụt rè ngồi vào bàn, văn nhã nâng đũa: "Nếu vậy....liền quấy rầy Thương huynh một bữa."


"Đừng khách khí, ngài có phân phó gì, tùy tiện nói," Thương Lục cười tủm tỉm, "Thân bách hộ hắn có thể làm được, lão nhân cũng có thể, nhiều bằng hữu nhiều con đường mà, thiếu gia mời ——"


Chiếu Ngục, chờ mãi chờ mãi, mắt thấy giờ cơm sắp trôi qua, Kiều thiếu gia vẫn chưa trở về!


Tần Giao tức giận vê bùn bắn Tương Tử An: "Đều do ngươi! Nhìn cẩu cái gì, làm ra vẻ cái gì, còn uy hiếp Kiều thiếu gia, làm lão tử không có cơm ăn!"


Tương Tử An cầm quạt đỡ trái đỡ phải, trốn tránh vô cùng chật vật: "Ngươi đồ thô lỗ man rợ, dừng tay lại cho tại hạ! Còn dám lỗ mãng, tại hạ làm bữa tiếp theo của ngươi cũng không có thịt ăn ngươi tin hay không!"


......


Thân Khương quả nhiên chân cẳng rất nhanh, trước sau bất quá hơn một canh giờ, mọi chuyện liền làm tốt, đem những người nên mời đều mời tới Bắc Trấn Phủ Tư.


Vẫn là gian phòng kia, vẫn là chỗ ngồi được sắp xếp kia, hai cái án kỉ, ở giữa một cái, nhích xuống dưới một cái, chẳng qua lúc này không có bình phong, tầm nhìn trống trải, nơi nào cũng nhìn đến.


Hai người còn chưa kịp nói chuyện, Cừu Nghi Thanh liền đến, Diệp Bạch Đinh chỉ phải dùng ánh mắt hỏi Thân Khương: Chạy nửa ngày như vậy, ăn cơm chưa? Khát hay không? Nếu không đi xuống lót dạ một chút?


Thân Khương lặng lẽ vẫy vẫy tay, nói cho Kiều thiếu gia không có việc gì.


Hắn là ai? Chính là từng bước một từ tầng dưới chót bò lên, tới bách hộ, đã sớm luyện ra bản lĩnh vừa đi đường vừa ăn cơm, bận lên làm sao có thời giờ ngồi, mấy cuốn bánh vào tay liền gặm, đói là đói không được.


Bất quá hôm nay là ngày gì, mặt trời mọc hướng Tây, Kiều thiếu gia cuối cùng mọc ra chút lương tâm, biết quan tâm người khác?


Diệp Bạch Đinh liền an tâm, thản nhiên ngồi xuống bên cạnh cái án nhỏ bên dưới, là cái duy nhị* trong phòng.


*chỉ có 2 cái, tiểu Bạch ngồi mẹ nó 1 cái =))


Thân Khương:......


Ta thảo?


Chỉ Huy Sứ ngồi trên là bình thường, địa vị của người ta bày ra đó mà, cái phía dưới này, chẳng lẽ không nên là vị trí của bách hộ hắn? Ngươi một cái tù nhân, làm sao dám ngồi đó? Muốn mặt hay không?


Ngươi còn dường như không có việc gì mà đùa nghịch văn phòng tứ bảo, trải giấy mài mực, là muốn làm bộ ghi làm ghi chép công văn? Ngươi có thể nghiêm túc nhìn một cái mớ chữ chó quào của ngươi hay không, ngươi dám viết người khác dám xem sao!


Diệp Bạch Đinh chẳng những dám ngồi ở chỗ đó, còn thập phần thản nhiên trả về một cái ánh mắt, tựa hồ rất kinh ngạc: Ngươi không phải nói là không mệt, sao còn ý kiến?


Thân Khương:......


So với ngài vừa mới quan tâm hỏi han, là vì giành chỗ ngồi, người khác liền không thể là khách khí khách khí sao? Con người rắn rỏi cũng rất ủy khuất a!


Cừu Nghi Thanh tựa hồ hoàn toàn không chú ý tới 'sóng ngầm kích động' giữa hai người: "Bắt đầu đi."


Thôi vậy.


Thân Khương sờ sờ mũi, coi như nể mặt thân hình như đèn mỹ nhân của Kiều thiếu gia, không cùng hắn so đo, mặt khác tiện tay chỉ một người, ra hiệu cho đối phương đứng ở ven tường cầm giấy bút ghi chép, lúc này mới chắp tay với Cừu Nghi Thanh: "Hồi Chỉ Huy Sứ, thuộc hạ chuẩn bị tốt, chính là có cái vấn đề —— thuộc hạ ghét cái ác như kẻ thù, sợ khống chế không được, nếu lúc hỏi cung kẻ hiềm nghi không phối hợp, có thể động thủ sao?"


Hắn nhớ tới vụ án trước đó, Xương Hoằng Văn ở trong phòng bạo tẩu, thiếu chút nữa làm Kiều thiếu gia bị thương, Chỉ Huy Sứ võ công cao cường, hoàn toàn có thể ngăn chặn loại chuyện này, nhưng không thể lần nào cũng đều trông cậy Chỉ Huy Sứ động thủ a, hắn phải đề phòng trước.


Tầm mắt của Cừu Nghi Thanh lướt qua hắn, muốn nghiêm túc bao nhiêu có bấy nhiêu: "Bắc Trấn Phủ Tư ta, cũng không lạm dụng tư hình."


Thân Khương khí thế nháy mắt yếu đi, không được a......


Cừu Nghi Thanh lại tiếp: "Có quy củ rõ ràng, người tới đây phải theo, người nào điêu ngoa vô lễ, biết rõ còn phạm, phải chịu phạt."


Thân Khương khí thế lập tức trở về, đây là được rồi!


"Vậy thuộc hạ trước hết mời Từ Lương Hành?" vừa mới chết vợ góa vợ, mặc kệ ngươi là ai!


Cừu Nghi Thanh: "Được."


Từ Lương Hành rất nhanh được Cẩm Y Vệ mời tới trong sảnh.


Phòng phi thường an tĩnh, không có ai mở miệng, không khí trong áp lực có chút xấu hổ.


Thân Khương trộm liếc nhìn Chỉ Huy Sứ ngồi ở trên, ngài không hỏi......là muốn ta hỏi? Nhìn về phía Kiều thiếu gia, Kiều thiếu gia cho cái ánh mắt cổ vũ, ý tứ là, lên đi.


Lên cái rắm chớ lên, đích xác là như vậy thì càng có uy, hiện giờ Thân bách hộ hắn khả năng như vậy, địa vị bất đồng, vấn đề là hỏi cái gì a? Bắt đầu từ đâu? Đang khẩn trương, liền thấy Kiều thiếu gia cười thần bí, bắt đầu nâng bút viết lên giấy.


Thân Khương cứng đờ, không phải chứ, lại tới chiêu này? Ngươi viết ta đọc?


Được thôi. Hắn dường như không có việc gì nhích nhích đến gần Kiều thiếu gia, quả nhiên kỹ năng mà trời cao bức ép ngươi học, không có một cái nào là vô dụng.


"Bệnh trên người Trang thị, ngươi có biết không?"


"Không ——"


Thân Khương đè lại cán Tú Xuân đao, ngoài cười nhưng trong không cười: "Từ đại nhân nói chuyện cho đàng hoàng nha, ở chỗ này mà nói dối, có hậu quả gì —— Từ đại nhân kiến thức rộng rãi, chắc là hiểu."


Từ Lương Hành cứng đờ một cái chớp mắt: "...... Biết."


Thân Khương: "Nói."


Từ Lương Hành: "Còn không phải là dời leo sao? Bởi vì bệnh này, bà ấy hơn hai tháng không ra cửa, thật vất vả mới lành, nghẹn khó chịu, nên mới làm cái hoa yến."


"Bớt vòng vo qua chuyện khác," Thân Khương cười lạnh, "Ngươi biết ta nói chính là cái gì, hoa liễu thì sao? Sao lại nhiễm? Nhiễm từ ai?"


"Cái này bản quan đâu có biết? Bà ta không nói thật với bản quan, chỉ nói là di chứng của dời leo, không phải đều là bọt nước sao? Bản quan làm sao mà biết được, vẫn là sau lại nghe mấy đại phu nói, mới biết bọt nước và bọt nước là không giống nhau, cái bà ấy bị sau đó, là hoa liễu."


Sắc mặt Từ Lương Hành xanh lè, tựa như phẫn nộ, lại tựa như ủy khuất: "Ta còn chờ bà ấy khai thật với bản quan đó, ai ngờ bà ấy chết trước."


Diệp Bạch Đinh ngòi bút không ngừng, xoát xoát xoát viết chữ, Thân Khương chồm qua nhìn một cái, đôi mắt đều trừng lớn, cái này cái này cái này ——


Được thôi, ngươi muốn hỏi thì hỏi.


"Vợ chồng các ngươi, chuyện trong phòng hài hòa sao?"


Từ Lương Hành trực tiếp ngây ngẩn, loại vấn đề này......


Thân Khương cao giọng: "Nói rõ!"


Từ Lương Hành: "Cũng không thể nói là không hài hòa, chỉ là tuổi đều lớn, dục vọng liền thiếu, hơn nữa bà ấy bị nhiễm bệnh này, chúng ta đã ba bốn tháng không ngủ với nhau."


Thân Khương lại đọc một cái những gì Kiều thiếu gia viết, cảm thấy tiết tháo bản thân phỏng chừng muốn rớt sạch sẽ nội trong hôm nay.


"Không nhìn ra đi?" Hắn cân nhắc dùng từ, để hỏi ra không quá bén nhọn, "Lão nhân 60 hứng lên còn phải làm một phát đó, nữ tuy ngại ngùng hay nhẫn nhịn, cũng có người 30 như lang 40 như hổ, các ngươi ngày ngày không ở cùng nhau, có nhu cầu, làm sao mà giải quyết? Chính mình chơi?"


Từ

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận