Danh sách Chapter

Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1

Lý Tuyên Mặc cuối cùng cũng không thể nói nữa.


"Hô hô......"


Cổ họng hắn run rẩy, khóe môi máu trào ra càng lúc càng nhiều, độc phát thân vong.


Không biết trong thời khắc này hắn mang tâm tình gì, hối hận hay không, cam tâm hay không, những cảm xúc làm hắn chết không nhắm mắt đó là vì người khác, hay là vì chính mình.


Diệp Bạch Đinh một chút cũng không thấy thương hại, tầm mắt chuyển ra ngoài cửa sổ: "Không tồi, tuyết ngừng, ngươi cũng nên chết."


Thật châm chọc có phải hay không? Ngươi dùng gió thổi tuyết rơi đủ loại thời tiết để báo trước cái chết của người khác, cho đến hôm nay, chết chính là ngươi.


Người chết ở trong phòng quá đen đủi, còn sơ, Thân Khương lập tức gọi người tiến vào, mang thi thể ra ngoài.


Xử lý xong, hắn nhìn bốn phía, thần bí hề hề hỏi Diệp Bạch Đinh: "Thiếu gia vừa rồi nói là thật sự? Chỉ bằng phân biệt nhân cách nguy hiểm gì gì đó, ngươi liền cái gì cũng biết?"


"Sao có thể?" Diệp Bạch Đinh nhìn hắn như nhìn ngốc tử, "Ta dụ hắn."


Thân Khương:......


Tâm lý học đích xác có các loại phương pháp người ngoài nghề không hiểu, nhưng chuyện lớn như phá án, vẫn phải dựa vào sự thật chứng cứ, sao có thể chỉ dựa vào suy đoán đã định ra người chịu tội?


"Người như Lý Tuyên Mặc, ta không nói như vậy, sao hắn có thể nổi giận, không nổi giận, sao chịu trao đổi với ta?"


"Cho nên......chúng ta có chứng cứ đi?" Thân Khương chỉ lo nghe lệnh hành sự, thật ra đã quên vụ này.


Diệp Bạch Đinh dùng vẻ mặt 'ngươi nói cái chó gì vậy': "Đương nhiên là có chứng cứ, vải đỏ để lại ở hiện trường nổ lôi hỏa đạn, ngươi không phải đã biết?"


Thân Khương đương nhiên biết, ngoại trừ hai mảnh vải đỏ kia, hắn còn biết Chỉ Huy Sứ lúc tra xe lôi hỏa đạn, từ cửa hàng châu báu tìm được một mảnh vải đen, kích cỡ giống nhau như đúc, chỉ là màu sắc bất đồng.


Cừu Nghi Thanh gật đầu: "Ngoại trừ lôi hỏa đạn ở cửa hàng châu báu, lôi hỏa đạn ở những chỗ khác cũng đều được bao bằng vải đen, kích cỡ như nhau, loại vài này có đặc tính, phòng ướt phòng trùng, màu sắc vốn là đen, sau khi đốt cháy biến thành đỏ, phía dưới mảnh vải đỏ, có mã hóa khác nhau."


Người đầu tiên vọt vào đám cháy chính là Tôn Bằng Vân, khi vội vã có thể không chú ý tới, nhưng hắn không mù, nhớ lại thì nhất định biết là có một thứ như vậy, Lý Tuyên Mặc sở dĩ mang nó về, có lẽ là muốn tính trước đường lui, lúc thích hợp có thể vu oan cho Tôn Bằng Vân.


Thân Khương lại không hiểu: "Vậy tại sao hắn không ở lúc châm lôi hỏa đạn thuận tiện lấy vải đi?" Đây không phải là làm điều thừa, thêm việc cho chính mình sao?


Diệp Bạch Đinh thở dài: "Tất nhiên là lấy không được."


"A?"


"Lôi hỏa đạn chôn lâu năm, miếng vải đen đã sớm dính vào nhau, ngươi nói lấy kiểu gì?" Diệp Bạch Đinh buông tay, "Không sợ thất thủ, làm chính mình nổ banh xác?"


Thân Khương lúc này mới minh bạch, cho nên cần phải chờ đến cháy hết mới đi lấy, mà Lý Tuyên Mặc thân là hỏa sư công văn, làm chuyện này quá tiện, cũng quá thuận tay.


"Hãng xe ngựa là thông gia với nhà ông ngoại hắn, lôi hỏa đạn là hắn kích nổ, lửa cũng là hắn châm......"


Chủ mưu của vụ án này, không phải hắn thì là ai!


"Tới tới ăn cơm thôi —— vừa rồi mọi người đều vất vả, ăn no rồi mới tiếp tục làm việc! Lão bản nương của Trúc Chi Lâu tặng đồ ăn đến, biết chúng ta hôm nay bận, sợ là không có cơm ăn, đã sớm chuẩn bị, món nào cũng ngon kìa!"


Bọn họ đang nói chuyện, bên ngoài kêu lớn, mùi hương cay rát theo kẹt cửa bay vào...... Diệp Bạch Đinh tức khắc thèm không chịu được, khi nói chuyện nước miếng liền muốn đón gió giàn giụa 3000 trượng.


Cừu Nghi Thanh gật đầu, cho người bưng đồ ăn vào, giọng nói ý vị thâm trường: "Hôm nay vất vả, cho phép ngươi ăn mấy miếng, chính mình chú ý, hiểu?"


Thấy mũi chân của y đã quay ra ngoài, đầu Diệp Bạch Đinh gật như gà con mổ thóc: "Biết rồi biết rồi, ngươi cứ việc đi bận rộn, ta sẽ ngoan ngoãn, tuyệt đối sẽ không sinh bệnh nữa!"


Nơi này từ trong ra ngoài, phạm nhân Chiếu Ngục cần phải kiểm kê, mật thám cần phải bắt, tường bắc bị nổ sập của Bắc Trấn Phủ Tư cũng phải có giải thích, ngoài đường không biết thế nào, còn có thiên tử tế điển bên kia......


Có cái nào không cần đến Chỉ Huy Sứ bận tâm?


Cừu Nghi Thanh gật gật đầu, liền đi ra ngoài.


Ngay cả Thân Khương cũng không rảnh, lùa hai miếng cơm, phải chạy đi làm việc.


Thân phận Diệp Bạch Đinh tương đối mẫn cảm, thoạt nhìn là công thần, kỳ thật vẫn là tù nhân của Chiếu Ngục, lúc này đương nhiên không thể tùy tiện chạy loạn, mang gánh nặng đến cho người trông coi, hắn liền ngoan ngoãn ngồi ở noãn các, cầm lấy đũa, bắt đầu ăn cơm.


Hôm nay món ăn đặc biệt phong phú, gà ớt, thịt hầm, nạc dăm sốt dầu tỏi ớt*, canh giò hầm đậu......


*quỳ, món này lão google thì nó giống kiểu thịt vai luộc xong rải sốt dầu tỏi ớt băm lên, ko biết dịch kiểu sao....nước mắt bi thương rỉ ra từ khóe miệng


Nhìn một cái là có thể chảy nước miếng, kẹp một miếng bỏ vào miệng, tư vị càng tuyệt diệu! Cay rát thơm ngon, hương vị y như trong ký ức!


Diệp Bạch Đinh bưng chén cơm tẻ lên, ăn như gió cuốn mây tan, tì vị được thỏa mãn, ăn đến cuối cùng, hốc mắt lại có chút ẩm ướt.


Người nước mình, luôn là cố thổ nan li, dạ dày biết nỗi nhớ quê, hình dung tưởng niệm một người, cũng muốn dùng chữ 'canh cánh trong lòng', thời điểm thèm nhất, nhớ nhất, cô độc nhất, muốn ăn, vĩnh viễn là cái món ăn khi còn nhỏ, đã chôn sâu trong ký ức kia.


Hồi ức cùng hiện thực giao điệp, hắn biết mình thích hương vị này, nhưng vì sao......lại có cảm giác quen thuộc đặc biệt như vậy? Tựa như một miếng khi còn nhỏ đã từng ăn qua, trưởng thành rồi tìm như thế nào cũng tìm không thấy, cuối cùng lại có thể ăn đến?


Diệp Bạch Đinh duỗi tay lau đi ướt át nơi khóe mắt, biểu tình ngơ ngẩn, hắn thật sự nhớ nhung, là hương vị này, hay là......người đã tạo ra nó?


......


Cừu Nghi Thanh nhanh chóng đem mọi chuyện ở Bắc Trấn Phủ Tư xử lý xong, tuần tra một lần đường phố kinh thành, quét sạch toàn bộ tai họa ngầm, thuận tiện đi một chuyến Ngũ Thành Binh Mã Tư, xác định đã hết nguy cơ, cơm cũng chưa kịp ăn, trực tiếp quất ngựa ra khỏi thành, nghênh đón thiên tử hồi cung.


Quá trình này cũng không tính là dài, thiên tử nghi thức đã ở trên đường về, thu được tin tức y mang đến, khí thế của toàn bộ đội ngũ vì đó mà chấn động, biểu tình bách quan không ai giống ai.


Không có việc gì? Nguy hiểm đã bình ổn? Bọn họ ngoại trừ lo lắng một trận, thì không còn chuyện gì hết?


Vậy thì khẩn trương làm cái rắm gì a!


Thiên tử nghi thức đã sắp vào thành, cũng giống lúc sáng ra khỏi thành, các bá tánh tự phát đi ra nghênh đón, tung hô vạn tuế, đường phố kinh thành không khí náo nhiệt lại hài hòa, ngoại trừ tuyết rơi buổi sáng giờ đã ngừng, thì phảng phất như không hề phát sinh bất kỳ cái gì ngoài ý muốn.


Lần này bình loạn có công, lại thêm vụ án phá được xinh đẹp, toàn bộ lôi hỏa đạn lưu lạc bên ngoài đã được thu hồi, phạm nhân bị tóm gọn, Hoàng Thượng long tâm đại duyệt, người chưa trở lại cung, thánh chỉ đã hạ, chỉ riêng danh sách phần thưởng tiền tài đồ vật cho Bắc Trấn Phủ Tư đã tràn lan một bàn.


Sắc trời đã tối, hôm nay mọi người đều mệt mỏi, Hoàng Thượng cũng không có giữ Chỉ Huy Sứ lại hỏi kỹ, dặn dò vài câu, rồi sai người đưa y ra cung.


Hành lang trong hoàng cung rất dài, ngươi vĩnh viễn cũng không biết, ở chỗ rẽ nào sẽ gặp được ai.


Tỷ như Cừu Nghi Thanh, liền 'ngẫu nhiên gặp được' Ban Hòa An, xưởng công Tây Hán vừa lúc đi ngang qua.


Ban Hòa An tóc mái đã hoa râm, biểu tình mỗi lần xuất hiện đều là thong dong, lần này cũng vậy, giống như làm vậy thì người khác sẽ không thấy được ông ta âm dương quái khí: "Tâm tư Chỉ Huy Sứ thật là tinh tế, tế điển ngoài thành dựa vào viện binh của Đông Xưởng, giúp ngươi bài trừ nguy hiểm, trong kinh thành, liền dựa Tây Hán cùng Ngũ Thành Binh Mã Tư của nhà ta giúp ngươi canh giữ, chuyện lớn như ngoại tộc mưu phản, ngoại trừ Bắc Trấn Phủ Tư kia của ngươi, nơi nào cũng không loạn, ngươi cũng bớt thật nhiều việc a."


Câu câu châm chọc, chỉ thiếu nước trực tiếp mắng Cừu Nghi Thanh da mặt dày, chỉ biết chiếm tiện nghi của người khác.


Cừu Nghi Thanh mí mắt cũng chưa thèm nâng: "Xưởng công không phải cũng không giúp Bắc Trấn Phủ Tư của ta sao?"


Nếu thật sự giúp, Bắc Trấn Phủ Tư sao lại chật vật lâu như vậy, Cẩm Y Vệ cần gì phải gian nan đến mức đó?


Ban Hòa An ngoài cười nhưng trong không cười: "Địa bàn của Chỉ Huy Sứ, cần gì nhà ta quản? Một đám người của ngài, toàn là khó lường kìa!"


Cừu Nghi Thanh vô tâm tư khua môi múa mép với ông ta, lướt qua định đi: "Xin lỗi không tiếp được."


"Nhà ta nghe nói......tiểu ngỗ tác ra từ Chiếu Ngục kia của ngươi, là bị ngươi ôm trở về?"


Ban Hòa An xoay người, cười tủm tỉm nhìn theo bóng lưng Cừu Nghi Thanh: "Chỉ Huy Sứ thích người ta, người ta có biết không?"


Bước chân của Cừu Nghi Thanh không hề khựng một nhịp, tiếp tục đi về phía trước.


Ban Hòa An giương giọng: "Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm, Chỉ Huy Sứ, ngươi cũng biết trong hậu cung này có câu, nói là cái gì đều có thể giấu, chỉ có một thứ giấu không được sao? Chỉ Huy Sứ bất cận nhân tình như vậy, không sợ người khác động thủ với tiểu bảo bối kia của ngài sao?"


Cừu Nghi Thanh không thèm quay đầu lại, gió bắc lạnh căm căm cuốn theo lời của y trở về, thô lệ lại lạnh thấu xương: "Ngươi có thể động một chút thử xem."


Ban Hòa An:......


Ông ta cũng không sợ bị uy hiếp, đã tuổi này rồi, nhìn rất thông thấu, người nào có thể chọc, người nào không thể chọc, muốn chọc, chọc như thế nào, trong lòng rất rõ ràng, tuy thám tử dưới trướng dò ra nhiều tin tức như vậy, rốt cuộc cũng không có cách nào xác nhận, lúc này mới thử một lần —— Cừu Nghi Thanh đúng là một nhân vật, thế nhưng giấu cũng không muốn giấu.


"Chỉ Huy Sứ a Chỉ Huy Sứ, ngươi chính là nợ nhà ta một lần......"


......


Cừu Nghi Thanh ở bên ngoài dặn dò một ít việc, lúc trở về, màn đêm đã buông xuống, ngọn đèn dầu mới vừa thắp lên.


Tuyết ngừng, gió đêm thế nhưng cũng trở nên ôn nhu, tuy vẫn trước sau như một lạnh lẽo, nhưng từng luồng nhỏ mịn, phả vào mặt, phi thường an tĩnh, không giống như dao cắt lúc sáng, thổi đến đau đớn, có ánh trăng sáng trong, vươn khỏi tầng mây tưới xuống một quầng sáng bạc, làm đóa hồng mai sáng lên phá lệ mị hoặc.


Lá cờ trên quán rượu ven đường phấp phới, trên cửa sổ, có thể thấy được mấy nhóm bạn đang vây quanh lò nấu rượu, say sưa trò chuyện trong đêm.


Cừu Nghi Thanh làm như nhớ tới cái gì, ghìm ngựa lại, đi vào quán rượu này, khi trở ra, trên tay xách một vò lê hoa bạch.


Diệp Bạch Đinh ngồi bên cửa sổ ở noãn các, lật một quyển sách về độc dược, ánh nến nhảy nhót, làm cái bóng kéo ra thật dài, chiếu lên cánh cửa sổ, chậu than nơi góc phòng đang cháy rất sung mãn, bình nước đã sôi, lụp bụp lụp bụp đẩy cái nắp lên, hắn lại không hề phát hiện, đọc hết sức chuyên chú.


Thẳng cho đến khi Cừu Nghi Thanh đẩy cửa tiến vào, gió lạnh ập đến, Diệp Bạch Đinh mới phục hồi tinh thần lại, phát hiện hành động này của mình như đang đợi người......


Tuy rằng hắn thật sự không có, nhưng nhìn thấy người, cũng không thể không chào hỏi, hắn gập sách lại: "Hết thảy thuận lợi?"


Cừu Nghi Thanh: "Tạm được."


Diệp Bạch Đinh thấy bình rượu trên tay y, tinh tế nhỏ xinh, phân lượng cũng không lớn: "Lê hoa bạch?"


"Không phải muốn nếm thử sao?" Cừu Nghi Thanh đem bình rượu đặt lên bàn nhỏ trên giường đất, tùy tay cởi áo choàng, thả qua một bên.


Diệp Bạch Đinh vừa muốn động, y đã đè hắn lại: "Để ta."


Y mang ấm đất đến, bày ở bên cạnh bàn, hâm lại rượu: "Ta gọi người mang đồ ăn lên, lập tức liền tới."


Không khí đêm nay thực sự không tồi, ngoài cửa sổ có tuyết có trăng, còn có cành mai không chịu cô đơn, duỗi đến phía trước cửa sổ, mọi thanh âm đều yên lặng, cùng bạn nhắm rượu, khá hợp lý.


Diệp Bạch Đinh liếm môi, tiểu tâm tư bắt đầu ngo ngoe: "Vậy ta cũng muốn đồ nhắm rượu?"


Với biểu tình này của hắn, Cừu Nghi Thanh đoán cũng không cần đoán, đồ nhắm rượu này không cần phải nói, nhất định là đồ cay.


Diệp Bạch Đinh nắm tay để lên miệng, ho nhẹ hai tiếng: "Ngươi hôm nay nếu đã nói ta có công, cho phép ta làm chuyện khác thường ngày, thì đừng nói lời gây mất hứng." Hắn liếc biểu tình của Cừu Nghi Thanh, lại đế thêm một câu, "Ta đã hỏi qua đại phu, phong hàn của ta đã hết hoàn toàn, ăn cái gì cũng được, chỉ cần không quá nhiều."


Cừu Nghi Thanh lúc này mới không phản đối, để hắn chọn một món cay lỗ.


Không bao lâu, đồ ăn đã bày ra bàn, rượu cũng hâm nóng, Diệp Bạch Đinh nhìn thấy cay lỗ thì vô cùng vui vẻ, vén tay áo nâng bình, rót rượu cho cả hai: "Hôm nay đa tạ ân cứu mạng của ngươi!"


Cừu Nghi Thanh nâng chén, chạm vào của hắn: "Cũng muốn cảm tạ ngươi, vì ta mà trấn thủ Bắc Trấn Phủ Tư."


"Hửm?" Một ngụm rượu đã xử lý, Diệp Bạch Đinh mới xua xua tay, "Ta không có làm gì, đều là bọn họ tranh đua, ta còn thêm không ít phiền toái...... Ý, rượu này không tồi a, không quá cay, dư vị còn ngọt, uống ngon!"


Cừu Nghi Thanh nâng bình, rót đầy cho hắn: "Ngươi thích, thì mua không uổng." Dừng một chút, lại nói, "Chớ có quá mức khiêm tốn."


"Cũng không phải khiêm tốn......"


Diệp Bạch Đinh nhớ tới chuyện ban ngày, hắn đứng ở đầu tường, đè Chu Bình, vừa lắc lắc vòng tay nhỏ trên cổ tay, vừa bức cung kịch liệt, đột nhiên có cảm giác thẹn đến mức muốn che mặt: "Lúc đó......thật là có chút xúc động."


Hắn ngay lúc đó đúng là không sợ hãi, to gan, nếu thật sự xảy ra chuyện, hơn phân nửa sẽ hối hận, Thân Khương đứng phía dưới cũng khó sống.


Cừu Nghi Thanh dùng ba ngón tay cầm chung rượu, đáy mắt đen láy mịt mờ: "Vụ án lần này, hình như ngươi rất giận."


Không phải Cừu Nghi Thanh lần đầu tiên nói ra những lời này, cũng không phải Diệp Bạch Đinh lần đầu tiên nghe thấy, có lẽ là rượu trên bàn quá ấm, có lẽ là tuyết và trăng ngoài cửa sổ quá động lòng người, cành mai quá quyến rũ, một đêm như vậy, sẽ làm người muốn dốc bầu tâm sự.


Diệp Bạch Đinh bưng chén rượu, ngửa đầu uống cạn: "Ngươi biết không, kỳ thật lúc đầu ta là muốn học hình trinh —— ách, làm bộ khoái."


"Bộ khoái?" Cừu Nghi Thanh dùng vẻ mặt không tán đồng, đầy mặt đều là 'chỉ có chút tiền đồ như vậy sao', "Ngươi nên lập chí làm Cẩm Y Vệ."


Diệp Bạch Đinh liền cười, hắn chống cằm, lại phát hiện một điểm, nam nhân này rất hiếu thắng......


"Ừm, ngươi nói rất đúng."


Mặt Cừu Nghi Thanh nghiêm túc, hỏi: "Vì sao không tới?"


"Vì sao a......"


Nói đến vấn đề này, Diệp Bạch Đinh liền rũ mắt: "Lão sư của ta nói, ta không thích hợp với hình trinh."


Cừu Nghi Thanh: "Giải thích thế nào?"


Diệp Bạch Đinh thấp giọng: "Nghề này rất đặc thù, cần phải có thân thủ tốt, khứu giác nhạy bén, quan sát cẩn thận, tâm hồn cường đại...... Yêu cầu phi thường cao, nhưng nhân viên hình trinh có lợi hại đi nữa, cũng không có khả năng chu đáo hết mọi mặt, không một lần phán đoán sai lầm......"


Cho nên quá trình phá án yêu cầu theo lưu trình, yêu cầu học được thời khắc nào cũng phải bình tĩnh, không nói tuyệt đối, ít nhất phần lớn thời gian, ngươi đều có thể khắc chế, có thể bảo trì lý trí, trong quá trình phá án chỉ nhìn manh mối sự thật, tình cảm không nghiêng lệch về phía bất kỳ nghi ngờ hoặc nhân chứng nào.


12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận