Danh sách Chapter

Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1

Hôm nay gió cũng không mát, trời cũng không trong, ánh mặt trời cũng hoàn toàn không ấm áp, mùa đông khắc nghiệt, gió bắc như đao, ở bên ngoài lâu cả người đều có thể đông cứng, ở đâu ra thời tiết tốt?


Nhưng chuyện Yến Nhu Mạn kể, nhất định là có quan hệ đến người bị hiềm nghi của vụ án, đương nhiên phải nghe.


Cừu Nghi Thanh gom chặt áo choàng cho thiếu niên bên cạnh: "Ngươi nói."


Ánh mắt Yến Nhu Mạn lướt qua hai người, rất có chút ái muội. Trên người nàng mặc kỳ thật còn ít hơn Diệp Bạch Đinh, tai mũi đều bị lạnh đến hồng lên, nhưng nàng phảng phất như không, tư thái không có chút co rúm, thoạt nhìn ưu nhã cực kỳ.


"Có một cái tiểu cô nương, mệnh rất khổ, 6 tuổi không có mẹ ruột, phụ thân cưới mẹ kế, có mẹ kế liền có cha kế, cuộc sống càng ngày càng lụn bại, che chở đệ đệ gian nan lớn lên, mẹ kế này lại mặt ngọt lòng đắng, thứ tốt gì cũng chỉ có bà ta và nhi nữ của bà ta, người khác chẳng những không dính dáng, nhìn nhiều một cái, bị đánh bị mắng là chuyện thường ngày, mẹ kế chẳng những đánh hài tử, còn cáo trạng đến trước mặt trượng phu, hài tử không hiểu chuyện thì làm sao bây giờ? Tất nhiên là phải mời người đến dạy dỗ cho tốt, phụ thân liền theo ý mẹ kế, mời ma ma quản giáo cho tiểu cô nương......"


"Tiểu cô nương ăn nói vụng về, tâm nhãn cũng không nhiều như người lớn, sao có thể chống đỡ nổi đủ loại thủ đoạn? Càng ngày càng không dám mở miệng, không dám nói, ở ngay trong nhà mình, cũng phải cẩn thận từng bước, lúc nào cũng cẩn thận, không thể phạm bất luận sai lầm gì, không thể chọc mẹ kế và nhi nữ của bà ta, mới có thể có được chút yên thân, mang theo đệ đệ lớn lên, kết quả vẫn là bởi vì tới tuổi, phải bàn hôn sự, làm mẹ kế ngứa mắt, mười bốn tuổi, trên đường đi thăm người thân, bị lạc."


Rõ ràng như vậy, Diệp Bạch Đinh vừa nghe liền nghe ra: "Lý Dao?"


"Suỵt ——" đầu ngón tay xinh đẹp thon dài của Yến Nhu Mạn dựng trước môi, đôi mắt chớp chớp, "Ta a, sợ nhất là gây hoạ thượng thân, đều là chuyện nghe kể, ta mới nói một chút, các ngươi cũng nghe một chút, tin hay không thì tùy."


Diệp Bạch Đinh mỉm cười: "Ta sai, xin tiếp tục."


Yến Nhu Mạn thở dài: "Tiểu cô nương như hoa, đi lạc, còn có thể tới chỗ nào? Huống chi có người có tâm an bài, tất nhiên là đưa tới chỗ dơ nhất loạn nhất kia. Nhưng tiểu cô nương bộ dạng đẹp, mẹ mìn cảm thấy quá thiệt thòi, đánh tâm nhãn, liền đem tiểu cô nương bán vào thanh lâu. Tiểu cô nương ngày thường có yên tĩnh đi nữa, cũng biết đây là tình huống gì, nàng không nghe lời nha, chính là không tiếp khách, ngươi nói làm sao bây giờ?"


Diệp Bạch Đinh: "Nhốt?"


Yến Nhu Mạn: "Thiếu gia thật là đơn thuần, thanh lâu này, đủ kiểu tra tấn người, ngươi nếu không biết xấu hổ, còn có thể chống đỡ một chút, ngươi càng là muốn mặt mũi, thì càng chịu tra tấn, thà rằng tuyệt thực không muốn sống không nghe lời, người ta cũng có thể nghĩ đến biện pháp, ép cho ra chút giá trị cuối cùng của ngươi. Có một loại khách nhân, trả tiền nhiều, người lại chẳng ra gì, thích tra tấn tiểu cô nương tươi mới, còn phải là hoàng hoa khuê nữ, tú bà thu tiền, theo ý khách, tiểu cô nương đã bị đè xuống rửa mặt chải đầu trang điểm, đưa đến một phòng."


"Chưa kinh thế sự tiểu cô nương, sao biết được vận mệnh sắp tới là cái gì? Mặc kệ ngươi kêu khóc giãy giụa thế nào cũng vô dụng, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, bị đánh đến mặt mũi bầm dập, quần áo trên người xé sạch, có thể nói là muốn sống không được, muốn chết không xong, nước mắt đều chảy khô, liền ở ngay thời điểm tuyệt vọng này, có một nữ nhân đẩy cửa tiến vào, cứu nàng. Nhìn đi, dưới bầu trời này vẫn có người tốt không phải sao? Nữ nhân kia giấu nàng đi, giúp nàng, đưa nàng chạy thoát đi ra ngoài......"


"Nhưng có người tốt thì đã sao? Nữ nhân chính là nữ nhân, đằng trước không biết bao nhiêu cái hố đang chờ, thoát được một lần, thoát không được lần thứ hai, thứ ba, tiểu cô nương trở về nhà, mẹ kế có thể có lời gì hay ho? Cơ hội như vậy còn không bôi đen ngươi, vậy bà ta tra tấn ngươi như vậy nhiều năm là uổng công? Vì thế hôn sự của tiểu cô nương rất gian nan, ngay cả cửa nhà cũng ra không được, cứ như vậy qua mấy năm, gặp một người nam nhân."


"Nam nhân này chính là người khách mà tú bà bắt nàng tiếp đêm đó. Tuy cuối cùng không để nam nhân này đắc thủ, nhưng ký ức đêm đó vẫn là cái ác mộng, mỗi đêm đều bồi hồi trong mơ của tiểu cô nương, nàng không muốn nhìn thấy tên nam nhân này, đời này cũng không muốn!"


"Nhưng nam nhân này là khách quý trong nhà, chẳng những đã thấy nàng, còn liếc mắt một cái liền nhận ra, cùng ngày liền tránh người túm nàng tới một góc, khinh nhục một phen, không đến hai ngày sau liền tới cửa cầu hôn. Cái gì mà sính lễ điều kiện, căn bản không cần nói, chỉ cần đưa việc này ra ngoài, nhà gái có thể không đáp ứng sao? Cứ như vậy, tiểu cô nương từ một cái hố lửa, nhảy vào một cái hố lửa khác."


"Nam nhân không thích nàng mặc quần áo màu tươi sáng, không thích nàng ra cửa, không cao hứng liền đánh, nói ngươi ăn mặc quá xinh đẹp, để cho nam nhân khác nhìn ngươi, hại ta ghen tuông, đều là ngươi sai; nói ta muốn tìm ngươi, ngươi lại bận chuyện khác không có ở trong phòng, làm ta không có cảm giác an toàn, mới đánh ngươi, là ngươi sai; lần này ra cửa, là ngươi nói sai lời nói, hại ta mất mặt mũi, bị ăn đòn, vẫn là ngươi sai...... Tóm lại tất cả mọi chuyện, đều là nữ nhân sai."


"Phàm là có cái gì không như ý, nam nhân liền đánh nàng, khi làm loại chuyện kia đánh còn lợi hại hơn, chuyên môn nhằm vào chỗ không lộ ra mà xuống tay, tiểu cô nương vài lần thiếu chút nữa bị hắn khi dễ chết ngất. Nam nhân nói, nữ nhân là phải đánh cho phục, mới có thể nghe lời, nhà ai cũng như vậy, còn uy hiếp nàng, ngươi dám chạy, dám không nghe lời, liền giết người nhà của ngươi —— cha mẹ ngươi ngươi không để bụng, đệ đệ của ngươi thì sao?"


"Nam nhân này thật đúng là đã giết hai tùy tùng của đệ đệ nàng, để răn đe. Ngươi nói tiểu cô nương làm sao bây giờ? Nàng không xu dính túi, chạy sao? Có thể chạy đi đâu? Sống như thế nào? Nơi này hết thảy đều từ bỏ sao? Nếu đều có thể từ bỏ, nàng căn bản sẽ không do dự, tự sát là được, nàng đã sớm không muốn sống nữa, nhưng nàng vướng bận đệ đệ của nàng, đây là người duy nhất trên đời đối tốt với nàng. Nàng nuốt xuống tất cả ủy khuất, bắt đầu hy vọng mang thai, nghĩ thầm có hài tử, trước sau gì cũng có thể tránh thoát một năm, nhưng nàng nào biết đâu rằng, súc sinh sở dĩ là súc sinh, chỉ vì ngay cả con mình, cũng không thương."


"Nam nhân trực tiếp nói với nàng, ngươi mang thai thì sao? Lão tử hiện tại muốn đánh ngươi, phải đánh ngươi, muốn ngươi, ngươi phải nằm yên cho lão tử thượng, ngươi là nữ nhân của lão tử, cho dù có giết ngươi, ngươi cũng phải chịu, lão tử hiện tại là muốn sảng khoái, không phải muốn hài tử!"


"Nữ nhân đẻ non, nam nhân cũng không để bụng, cười dâm đãng, không có thì thôi, nữ nhân các ngươi, còn không phải là có thể đẻ nhãi con? Lần này không có thì có gì quan trọng, lần tới lại mang, chờ lão tử chơi chán, ngươi lại sinh cho lão tử."


"Cứ như vậy đẻ non hai lần, tiểu cô nương cầu nguyện trời xanh, đừng để nàng mang thai nữa...... Nàng chậm rãi không còn khóc, không còn cười, sống như cái người gỗ."


Yến Nhu Mạn nhìn không trung nơi xa: "Ngươi biết không? Một nữ nhân, ngày nào đó không khóc nữa, chính là tâm đã chết rồi."


"Nàng cười thật sự rất đẹp, nhưng từ lúc gả cho nam nhân kia, nàng rốt cuộc không cười nữa. Nàng cũng không phải không có ý đồ xin người khác giúp đỡ, nhưng người khác không phải làm bộ nhìn không thấy, thì dùng thân phận người từng trải bảo nàng nhịn, kêu nàng nghe lời mới có thể bớt bị đánh, càng có nhiều kẻ giả mù sa mưa than một câu đáng thương, nàng ngoại trừ thành đề tài đàm tiếu trong miệng người khác, bị người không đau không ngứa nói một câu 'ai này bất hạnh, giận này không tranh'*, cái gì cũng không chiếm được......"


*ý là bị như vậy là đáng, sao ko phản kháng


"Ngươi nói nam nhân như vậy có nên chết hay không? Hôm nay không tồi, ta lại thấy được tiểu cô nương này cười, nhịn không được muốn vỗ tay, nam nhân này chết rất tốt!"


Đây rõ ràng là những gì Lý Dao trải qua, không sai được.


Cừu Nghi Thanh mặt mũi trầm ngưng: "Ngươi đang giải vây cho Lý thị?"


"Trước mặt Chỉ Huy Sứ, không dám có tiểu tâm tư?" Yến Nhu Mạn nhẹ giọng nói, "Ta chỉ là cảm thấy, nàng chịu khổ nhiều như vậy, đại khái là không chỉ một lần muốn giết tên nam nhân này, nhưng có nhiều thời gian như vậy, đều không có động thủ, vì cái gì? Ta đoán, hẳn là không dám đi. Ngươi xem, nữ nhân chính là đáng buồn, bị tình đời quy củ, bị lòng mình vây khốn, vô pháp giải thoát, không biết như thế nào giải thoát...... Đại nhân tra án, đừng có lầm phương hướng."


Diệp Bạch Đinh lại mở miệng hỏi: "Năm đó nữ nhân cứu tiểu cô nương, sau đó ra sao?"


Yến Nhu Mạn ngẩn ra, cười ý vị thâm trường: "Chuyện kể tin vỉa hè, sao ta biết được? Bất quá thanh lâu mở cửa làm buôn bán, khách nhân tiền đều đã thu, không có đạo lý không chiêu đãi, nam nhân này là muốn lăn lộn người mới tới, thiếu tiểu cô nương, nhất định phải có một nữ nhân khác thay vào, ngươi nói nữ nhân bị thay vào này —— là ai? Chậc chậc, thật đáng thương, đánh bạc bản thân, cứu người khác, người khác cũng không có tiền đồ tốt hơn, vẫn cứ ngày ngày đêm đêm chịu khổ, ngươi nói mấy kẻ thích cứu người này, trong lòng là nghĩ như thế nào? Một đám, sợ không phải đều là ngốc tử đi."


Diệp Bạch Đinh suy tư: "Sau khi Lý Dao hồi kinh, có gặp được vị ân nhân này không?"


"Ta đây cũng không biết, có điều thiếu gia ngươi hỏi đến điểm này, thật đúng là kẻ cái đa tình a, nô gia thích," ánh mắt Yến Nhu Mạn quấn đến từng đợt, hoàn mỹ thuyết minh cái gì kêu là mị nhãn như tơ, "Khai trai chưa? Có muốn nô gia dạy ngươi không a?"


Diệp Bạch Đinh còn không có phản ứng lại, toàn thân Cừu Nghi Thanh đã hạ xuống băng điểm, ánh mắt như lưỡi đao, cạo đến da đầu phát đau.


Yến Nhu Mạn ngẩn ra, lật đật xin lỗi: "Thất lễ thất lễ, Chỉ Huy Sứ tha thứ cho, nô gia trăm triệu không dám sinh tâm tư khác, chính là quen miệng nói bậy."


Nàng còn lập tức đền bù, nhìn Diệp Bạch Đinh, lời nói thấm thía: "Thiếu gia a, ngươi còn trẻ không hiểu, kỳ thật tìm người mà, tốt nhất tìm những người quan tâm ngươi, đôi mắt luôn dừng ở trên người của ngươi, mùa đông sẽ quấn chặt quần áo cho ngươi, sợ ngươi lạnh sợ ngươi khó chịu, nhất thời nửa khắc đều sẽ không quên ngươi."


Diệp Bạch Đinh:......


Ngươi đang nói cái gì?


Yến Nhu Mạn thấy hắn trì độn, ánh mắt ám chỉ đều mau lật thành tròng trắng, phải nói là hận sắt không rèn thành thép: "Ngươi liền nhìn xem bên cạnh ngươi ——"


Cừu Nghi Thanh lại co nắm tay để trước miệng, khụ một tiếng, hỏi nàng: "Ngươi giống như rất ngứa mắt Dung Ngưng Vũ, cũng là vì nàng nhiều quy củ, thích trợ giúp người khác?"


Yến Nhu Mạn cười nhạo một tiếng: "Đúng là đã để Chỉ Huy Sứ nhìn ra, không sai, loại nữ nhân như chúng ta mệnh như cỏ rác, ai cũng đều có thể một chân dẫm lên, lăn lộn mù quáng cái gì? Nhận cái mệnh, ở tuổi thanh xuân tích cóp chút tiền, để dưỡng lão, có cái gì không tốt sao? Vì sao cứ muốn ba tim ba gan đi ngăn đón người khác, quản chuyện người khác, dạy người khác cái này không thể, cái kia không được, ngươi phải có lòng hướng thiện, ngươi phải nhìn về phía trước...... A, có vài gánh hát cùng thanh lâu cũng không có gì khác nhau, ngươi quản nhiều như vậy, lỡ người ta chính là muốn kiếm loại tiền này thì sao? Ngươi cản đường người ta, cho là người ta sẽ cảm ơn ngươi sao? Làm bộ làm tịch ta đã thấy không ít, đến trình độ chết cũng không hối cải, cũng chỉ có nàng ta!"


Cừu Nghi Thanh: "Nàng ta đã từng cản ngươi?"


Yến Nhu Mạn rũ mắt, che lại cảm xúc bên trong, bất quá cũng chỉ là nháy mắt, nàng liền cười xán lạn: "Đúng vậy, ngăn cản một sinh ý rất lớn của ta kìa, nếu không phải sinh ý đó bị huỷ hoại, ta không chừng đã sớm tích cóp đủ bạc không làm về dưỡng lão, ta đến bây giờ......vẫn còn rất hận nàng! Hại ta như vậy, ta đời này cũng không để nàng ta yên!"


Tiếng nhị hồ ngoài viện đã sớm ngừng, lần này là một nhịp trống mới, thúc giục rất gấp gáp.


Yến Nhu Mạn chỉnh chỉnh tóc: "Nếu không còn gì muốn hỏi, ta liền cáo từ? Hôm nay tiếp việc, cầm tiền không thể không làm việc, trận kế tiếp là đến ta, nếu không chê, hai vị đến nghe một chút, không phải ta khoe khoang, 《 Đào hoa phiến 》này, tất cả những người ở đây, không một ai xướng hay hơn ta."


Cừu Nghi Thanh nhàn nhạt gật đầu, Yến Nhu Mạn uyển chuyển nhẹ nhàng ưu nhã hành lễ, xoay người rời đi.


Diệp Bạch Đinh nhìn bóng dáng càng lúc càng xa của nàng, nhíu mày: "Nàng ta sao lại muốn giúp Lý Dao?"


Cẩm Y Vệ vẫn chưa tra ra hai người có giao thoa gì, hôm nay cũng không thấy hai người chào hỏi, gần như là hai người xa lạ.


Cừu Nghi Thanh ánh mắt hơi thâm: "Nếu không phải vì giúp người, mà là muốn kéo người khác vào thì sao?"


Diệp Bạch Đinh tức khắc nhớ tới Dung Ngưng Vũ: "Nếu năm đó cứu Lý Dao là Dung Ngưng Vũ, có lẽ hết thảy đều dễ hiểu......"


Hận ý của một người, thật sự có thể tới mức này sao?


Nhưng không nghĩ như vậy, cũng không thể nào nói nổi, dựa theo chuyện Yến Nhu Mạn kể, mấy năm trong đời của Lý Dao, thật là quá khổ, ở nhà mẹ đẻ bị mẹ kế khi dễ, đi lạc bên ngoài bị người ngoài khi dễ, gả cho người bị trượng phu khi dễ, suốt ngày sống trong bạo lực, bản thân nàng chắc là thiếu cảm giác an toàn, đối với thế giới tràn ngập tuyệt vọng, Yến Nhu Mạn nói, Lý Dao có nhiều thời gian như vậy, có nhiều hận ý như vậy, lại không giết trượng phu, là bởi vì nàng ta không dám, Diệp Bạch Đinh tin.


Nhưng hôm nay gặp mặt, Lý Dao tuy mặt ngoài nhu nhược, nội tâm lại cứng cỏi, khả năng trong quá trình chống đỡ rất khó, nhưng nàng chống đỡ được, nàng không hề sợ hãi thế giới này, thậm chí không hề sợ hãi nam nhân, còn có thể chuyển nhu nhược thành ưu thế, dùng chút tâm cơ, vì cái gì? Là cơ hội gì, làm nàng ta biến thành cái dạng này?


"Khi một nữ nhân không hề rơi lệ nữa, chính là lúc chết tâm...... Một nữ nhân phủ thêm áo giáp, có phải là đại biểu cho việc nàng có người muốn bảo hộ?"


Khả năng rất khó, khả năng cắn răng kiên trì cũng có thể khiêng không được, nhưng nàng muốn làm như vậy, sinh mệnh luôn có một ít người, một ít việc, cho ngươi ấm áp cùng chờ mong, mà ngươi ở trong vũng lầy, cũng muốn ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời, muốn bảo hộ một chút ấm áp cùng chờ mong này.


Vậy người này vì sao cần bảo hộ? Vì sao nàng thay đổi là có thể bảo hộ? Điểm này liền rất vi diệu.


Diệp Bạch Đinh không biết suy nghĩ này của mình đúng hay không, câu chuyện hôm nay, rất khó làm hắn có hướng khác: "Lịch sử của Dung gia ban, Chỉ Huy Sứ có tra qua chưa? Lúc trước ngươi nói, gánh hát này đã mở hơn ba mươi năm?"


Cừu Nghi Thanh gật đầu: "Đúng vậy."


Diệp Bạch Đinh ngẫm lại tuổi của Dung Ngưng Vũ, hình như là 34 tuổi: "Bầu gánh đầu tiên, khẳng định không phải Dung Ngưng Vũ."


"Dung Ngưng Vũ là hài tử bầu gánh nhặt về, gánh hát này từ lúc thành lập, toàn bộ thành viên đều là bầu gánh nhặt về, quy củ truyền thừa cho đến nay, người bên trong, đều là cô nhi không cha không mẹ."


"Ngươi cũng từng nói qua, sinh ý các nàng làm lúc đầu cũng hoàn toàn không sạch sẽ?"


"Đúng, giống như Yến gia ban bây giờ, cái dạng gì sinh ý đều tiếp, qua đêm cũng có thể," Cừu Nghi Thanh khựng lại, nói, "Dung gia ban lúc ban đầu cũng không phải ở kinh thành, là từ Giang Nam một đường chậm rãi đi tới."


Hình thức sinh ý không giống nhau, nội dung sinh ý gần nhau, vậy gánh hát cùng thanh lâu là bù đắp nhau, có phải là chuyện rất bình thường hay không? Giang Nam tới...... Lúc trước Lý Dao đi lạc, chính là đi Giang Nam thăm viếng.


Sao càng nói, càng cảm thấy khả nghi?


"Vừa lúc hôm nay vị bầu gánh này ở đây, chúng ta qua nhìn xem?"


"Được."


"Từ từ, để ta mang một thứ."


Diệp Bạch Đinh để cái tâm nhãn, từ hiện trường phạm tội cũng biết, hung thủ không phải cao thủ điều hương, thì là cao nhân đánh giá hương liệu, mà manh mối Cừu Nghi Thanh tra được, vị bầu gánh Dung Ngưng Vũ này, thời trẻ chính là điều hương đại sư, rất được mọi người truy phủng, đáng tiếc tám năm trước gặp chuyện ngoài ý muốn, mất khứu giác, không thể điều hương phẩm hương được nữa, mới dần dần rời khỏi ngành.


Là thật hay là giả, có khôi phục không, thử một lần cũng không tổn hại phong nhã.


Hắn lay lay túi tiền, từ giữa lấy ra một quả hương hoàn dùng giấy dầu bao kỹ, lượng dùng khá thấp, hương vị là loại hương nồng muốn sặc người, tuyệt đối sẽ không phải là thứ người có phẩm vị cao sẽ chọn, người bình thường cùng lắm sẽ trêu chọc hắn một câu xông hương quá nồng, cao nhân phẩm hương thì nhất định sẽ khó chịu.


Cừu Nghi Thanh nhìn động tác của thiếu niên, lấy hương hoàn ra treo ở bên hông, còn vỗ vỗ, ánh mắt dịu xuống: "Ngươi rất cơ linh."


12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận