Danh sách Chapter

Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1

Cái bàn là bàn bát tiên, bên cạnh ngay dưới góc bàn có một chỗ mẻ rất nhỏ, như là không cẩn thận va phải, không bắt mắt, không dễ thấy, như với độ sắc của dằm gỗ, rất dễ móc vào quần áo, chỗ mẻ trước mắt này, móc phải cũng không phải là vải vóc, mà là một đoạn dây thừng.


Không dài, chỉ có hai tấc, cũng không thô dày, so với dây thừng càng giống như là sợi thừng, mà màu sắc thì vàng nhạt, cùng với bố trí trong phòng, hoặc dây thừng trên thi thể không có nửa điểm quan hệ.


Một mẩu dây thừng này xuất hiện rất đột ngột ở hiện trường phạm tội, nếu ở bên ngoài, lấy riêng ra thì có khả năng hoàn toàn không cảm thấy kỳ quái, thứ như dây thừng ở đâu cũng có, trong sinh hoạt cũng không có gì lạ, nhưng nhìn cẩn thận là có thể nhận ra, đây không phải là dây thường bình thường.


Chất liệu của nó không hề thô ráp, thủ pháp xoa cuốn thượng thừa, ngửi kỹ, sẽ phát hiện trên đó có mùi nhang, mùi hương không phải hương liệu như son phấn trong phòng, mà là một loại khác, cùng loại với đàn hương.


Mùi hương này phi thường quen thuộc, hôm qua mới ngửi qua.


Cừu Nghi Thanh lập tức có đáp án: "Hương ở linh đường Lỗ vương thế tử?"


Diệp Bạch Đinh: "Không sai, chính là cái mùi này."


Hôm qua vương phủ phát tang, thân bằng tộc nhân đến, là muốn dâng hương biểu hiện hiếu đạo, bối phận quan hệ bất đồng, phương thức biểu hiện không giống nhau, tỷ như trên đầu trên eo trên chân, mũ hiếu dây lưng hiếu giày hiếu, đều khác nhau, trong đó dây thừng là được dùng nhiều nhất, người khác không có khả năng nhà không có việc gì lại đi chuẩn bị cái này, hoặc là tới không kịp, vương phủ phải chuẩn bị trước, hôm qua vương phủ từ đại môn vào trong, gần như cứ cách một khoảng, là có thể nhìn thấy dây thừng.


Khách khứa không có quy củ này, chỉ cần quần áo ngôn ngữ chú ý một chút, thắp nén hương là được, nhưng vương phủ đường đi dài, chỉ cần đi qua, liền có khả năng không cẩn thận bị dính lên.


Cho nên không cần phải nói, hung thủ ngày hôm qua tất nhiên là xuất hiện ở Lỗ vương phủ!


Hôm qua Lỗ vương phủ khách khứa không ít, nữ khách lại không nhiều lắm, vì Lỗ vương phủ không có nữ chủ nhân thích hợp, hơn nữa từ sau khi Lỗ vương qua đời, tình cảnh Lỗ vương phủ đã như nước sông ngày một rút xuống, dần dần không có ai nguyện ý kết giao, cũng chỉ có bản thân thế tử cảm thấy mình là một nhân vật, không thấy hắn chết rồi, nhi nữ đều vỗ tay, còn muốn xướng tuồng cho hắn đó sao?


Nói là náo nhiệt, kỳ thật ngày hôm qua diễn chỉ có hai cái gánh hát, không còn ai nữa......


Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh liếc nhau một cái.


"Xem ra Thân Khương không cần phải đi bài tra đường khác, tìm kiếm nữ nhân của hai người chết trước."


"Người này, ở ngay trong số người bị hiềm nghi mà chúng ta gặp qua."


Lại nhìn thi thể, Diệp Bạch Đinh lại phát hiện chỗ khác biệt: "Hung thủ lần này, có chút sốt ruột a, nàng chẳng những không thay quần áo, trực tiếp đến chỗ hẹn, còn thay đổi phương thức giết người."


Cừu Nghi Thanh: "Giải thích thế nào?"


"Nơi này, nơi này, nơi này ——" Diệp Bạch Đinh chỉ vào vết roi trên thi thể, "Mấy cái này, là thương tích sau khi chết."


Cừu Nghi Thanh hiểu ngay: "Thi thể cũng không phải là chết do nghẹt thở?"


"Người chết khóe miệng có bọt mép, trong mũi có vết máu, so với tư thế bị trói đặc thù dẫn tới thiếu oxy, lần này nguyên nhân chết, rất có thể là trúng độc," Diệp Bạch Đinh nhìn nhìn trà trên bàn, "Hung thủ đại khái vừa đến nơi này, liền hạ độc người chết, sau đó không hề chuẩn bị, nhanh chóng tiến vào trò chơi, giống hai lần trước, quất, treo lên, cắt rớt khí quan......"


"Dựa theo quy luật, hung thủ trước và sau khi treo người chết lên, đều phải tiến hành quất roi, đương nhiên là hành vi này, trong mắt người chết có thể là 'tán tỉnh', hung thủ lần này có chút nóng vội, gia tốc bước nào đó hoặc trực tiếp bỏ qua luôn, động tác nhanh hơn một chút, hẳn là không nghĩ tới, sau khi người chết bị treo lên, trong quá tình nàng tiến hành quất roi lần nữa, hắn cũng đã chết."


Hung thủ thay đổi phương thức giết người, từ việc có chuẩn bị sung túc, bình tĩnh, mang theo một chút hưởng thụ cùng cảm giác vừa lòng khi trừng phạt thành công, đến việc vội vã hoàn thành quá trình này, vì cái gì?


Diệp Bạch Đinh suy tư: "Vì sao Trịnh Hoằng Xuân phải chết, hơn nữa cần thiết chết đêm qua?"


Hắn rốt cuộc đã làm cái gì, làm hung thủ khó chịu đến mức như vậy?


Cừu Nghi Thanh: "Đỡ thi thể xuống đi, còn lại trở về lại xem."


"Cũng được."


Diệp Bạch Đinh bên này mới vừa ứng tiếng, bên ngoài Thân Khương liền chạy vào: "Thiếu gia, Chỉ Huy Sứ, thật đúng là tìm được một người!"


Cừu Nghi Thanh: "Ai?"


"Lý Dao, thê tử của Lâu Khải!" Thân Khương chỉ ra bên ngoài, "Chỉ cách một phố, một nén nhang là có thể đi đến!"


Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh liếc nhau, vi diệu như vậy......đương nhiên muốn lập tức hỏi chuyện!


Nhưng hiện trường phạm tội có điểm không thích hợp, Cừu Nghi Thanh hạ lệnh với Cẩm Y Vệ trong phòng: "Các ngươi ở đây trăm dò, cần phải tinh tế cẩn thận, xác người chết sau đó trực tiếp đưa về phòng ngỗ tác!"


"Dạ!"


Hai người theo Thân Khương đi ra sân, quẹo ra phố, chuyển hai cái chỗ ngoặc nhỏ, liền thấy được Lý Dao.


Kinh thành buổi sáng, đã trở nên náo nhiệt, hai bên đường phố dựng sạp buôn bán điểm tâm, bán bánh bao bánh quẩy, bánh nướng hoành thánh, tất nhiên cũng có bán tào phớ, trên tay Lý Dao bưng một cái rổ nhỏ, đứng ngay trước sạp tào phớ.


Không nói mức độ hiềm nghi của nàng trong vụ án này, chỉ nói trượng phu nàng vừa chết, dựa theo quy củ cũng nên ít ra cửa, cần ở nhà túc trực bên linh cữu, nhưng nàng không hề, một chút cũng không sợ người khác lên án, còn ra mua tào phớ?


Diệp Bạch Đinh nhìn kỹ, Lý Dao mặc tang phục, một thân lụa trắng, trên tóc cũng cài trâm hoa trắng, nhưng quần áo phi thường sạch sẽ, nếp gấp rất mới, rõ ràng là mới thay, bên hông nàng cũng có dây thừng khác, nhưng dây thừng nàng để tang cho trượng phu, liền không quá chú ý, màu sắc hơi thâm, chất liệu cũng thô ráp hơn nhiều, rõ ràng giá cả không quý.


Lý Dao vừa mua xong tào phớ, đã bị Thân Khương đụng phải, nói là không được đi đâu, hiện tại nhìn thấy hai người đi đến, chậm rãi hành lễ: "Thiếp thân Lý thị, gặp qua Chỉ Huy Sứ đại nhân."


Diệp Bạch Đinh cẩn thận quan sát biểu tình của nàng, nhất thời......không nhìn ra bất luận cái gì không ổn.


Cừu Nghi Thanh thì nhìn nhìn rổ trong tay nàng: "Ra mua tào phớ?"


Lý Dao rũ mắt, xốc lớp vải đậy trên cái rổ nhỏ, để hai người nhìn, chính là tào phớ, không có gì khác: "Hai vị chê cười, ngoại tử sinh thời yêu thích không nhiều lắm, thích nhất là tào phớ nhà này, nhà người khác không ăn, hiện giờ hắn đột tử, còn chưa hạ táng, thiếp thân nghĩ, ít nhất đã nhiều ngày, có thể ra mua một ít, để hắn nếm thử, cũng coi như chu toàn tình nghĩa phu thê của hai ta."


Lời này nói ra càng kỳ quái...... Ngươi cùng Lâu Khải, có thể có tình ý phu thê gì chứ?


Diệp Bạch Đinh gặp qua nàng vài lần, hoàn toàn có thể nhìn ra, Lý Dao cũng không có chứng Stockholm, nàng đối với Lâu Khải hẳn là mang hận ý rất lớn, chỉ là hận ý này bị tình đời quy củ, bị nội tâm của nàng giam cầm dưới nhiều tầng, làm nàng làm không được chuyện gì khác, nhưng hai chữ tình nghĩa, hắn không cảm thấy có bao nhiêu.


Hắn không trực tiếp hỏi, chỉ nói: "Đêm qua ngươi ở đâu?"


Lý Dao cười nhẹ: "Ngoại tử vừa chết, thiếp thân đương nhiên là ở túc trực bên linh cữu."


Tầm mắt Diệp Bạch Đinh lướt qua phần tóc mai một sợi không loạn của nàng, đôi mắt ẩn ẩn có tơ máu: "Túc trực bên linh cữu rất vất vả đi? Đêm qua ngủ bao lâu?"


Lý Dao thở dài: "Để công tử chê cười, lá gan thiếp thân luôn luôn rất nhỏ, ban đêm gió thổi một cái cũng thấy sợ, hiện giờ ngoại tử qua đời, càng khó có thể nghỉ ngơi, đêm qua gió hơi lớn, thiếp thân gần như không thể ngủ."


Diệp Bạch Đinh: "Người chết đã đi xa, phu nhân vẫn nên yêu quý bản thân hơn, đừng hành hạ bản thân."


Lý Dao cúi đầu, thanh âm ôn nhu: "Lâu rồi liền không sao, thiếp thân còn có nữ nhi cần chăm sóc, cũng sẽ không cho phép bản thân bi thương quá lâu."


Cừu Nghi Thanh thì trực tiếp hỏi: "Trịnh Hoằng Xuân đã chết, ngươi biết không?"


Lý Dao sửng sốt một chút, thực rõ ràng: "Ai?"


Cừu Nghi Thanh: "Trịnh Hoằng Xuân."


Lý Dao phản ứng lại, mới cười ý vị thâm trường: "Ồ, là nam nhân ghê tởm kia a."


"Ngươi cũng không quá kinh ngạc."


"Kinh ngạc hay không kinh ngạc, cũng không liên quan gì tới ta," khóe môi Lý Dao cong lên một độ cung châm chọc, "Người như vậy, đã sớm đáng chết."


"Vì sao lại nghĩ như vậy?"


"Thê tử của hắn rất giống thiếp thân......"


Lý Dao lần này không chỉ có môi cười châm chọc, ngay cả ánh mắt nhìn về phía Cừu Nghi Thanh cũng mang vẻ châm chọc: "Có vài vết thương không ở trên mặt trên tay, người ngoài có khả năng nhìn không tới, nhưng người đã trải qua, nhìn một cái là biết, mấy nam nhân tôn quý cao cao tại thượng, sao có thể chú ý mấy chuyện này?"


Diệp Bạch Đinh: "Ngươi biết Mã Hương Lan giống ngươi, thường xuyên bị trượng phu ngược đãi......"


Lý Dao lại đột nhiên hỏi lại: "Trịnh Hoằng Xuân chết lúc nào? Các ngươi tới tìm thiếp thân...... Chẳng lẽ hắn vừa mới chết không lâu?" Không đợi đối phương trả lời, nàng lại cười một tiếng, "Vậy các ngươi tới tìm thiếp thân, xem như tìm sai người rồi, không bằng đi tìm Lỗ vương phủ thử xem."


Diệp Bạch Đinh cảm giác lời này có nội tình: "Vì sao lại nói như vậy?"


Lý Dao nhìn nhìn con đường phía trước: "Nơi này cách nhà ta hơi xa, đường rất dài, nếu như nhị vị không chê, thì nghe thiếp thân kể một câu chuyện đi."


Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh liếc nhau, lại là kể chuyện?


Lý Dao cũng đã dẫn đầu đi trước: "Có một tiểu cô nương, tuy là thứ nữ, mệnh lại rất hảo, sinh ra không có di nương, nhưng hễ là người có của cải, đều sẽ không khắt khe một nữ hài ngay cả lời cũng không biết nói, cuối cùng tới tuổi, đưa chút của hồi môn, còn có thể vì gia tộc mang đến chỗ tốt của việc liên hôn không phải sao? Tiểu cô nương lớn đến hai ba tuổi, lại vô cùng giống đích trưởng nữ, được tổ tông thích...... Ngươi nói đám trưởng bối vì sao lại thích nàng? Vì đích tỷ kia của nàng tướng mạo tốt, mười mấy tuổi đã đính thân với Lỗ vương phủ, đó chính là thiên đại phúc khí, tiểu cô nương bộ dạng giống đích tỷ, ngày sau chẳng phải là cũng mệnh bay lên đầu cành làm phượng hoàng? Gia phả sửa một cái, tiểu cô nương liền được ghi thành nữ nhi danh nghĩa mẹ cả."


Nghe đến đó, Diệp Bạch Đinh cùng Cừu Nghi Thanh cũng đoán được, đây là chuyện về Thịnh Lung.


"Trong nhà mẹ cả cũng không thích nàng, đích tỷ lại vô cùng thân cận với muội muội này, cứ dẫn nàng theo bên cạnh, phi thường yêu thương nàng, thứ tốt đều chia sẻ với nàng, nàng sống xuôi gió xuôi nước, sống còn tốt hơn đích nữ nhà người khác."


"Nhưng người đều phải trưởng thành, nàng chậm rãi phát hiện, thực không thích hợp, hậu trạch có quá nhiều chuyện làm người sợ hãi, quá nhiều tâm tư dơ bẩn không nói ra lời, mẹ cả không thân cận nàng, là không thích, cũng là không có sức lực, bởi vì phụ thân cứ hay đánh mẹ cả, mỗi nửa tháng, trong viện mẹ cả đều sẽ bay ra mùi dược nồng nặc, tỷ tỷ yêu thương nàng liền càng đáng thương, rõ ràng đã gả đến vương phủ, tất cả mọi người nói là gả cao, tất cả mọi người nói nàng thực hạnh phúc, tất cả mọi người hâm mộ nàng ghen ghét nàng, mỗi lần nàng đi vương phủ thăm chơi, đều nhìn thấy tỷ tỷ tươi cười, nhưng những ngày của tỷ tỷ kỳ thật cũng không tốt, nàng cũng đang bị thế tử ngược đãi. Thế tử chẳng những đánh tỷ tỷ, còn đánh cả hài tử của tỷ tỷ......"


"Tỷ tỷ của nàng tốt như vậy, cháu ngoại gái đáng yêu như vậy, lại gặp phải chuyện này...... Trách không được mỗi lần đi thăm vương phủ, đều cần tỷ tỷ an bài, không thể tâm huyết dâng trào muốn đi, té ra là bởi vì mỗi lần tỷ tỷ ăn đòn, đều yêu cầu tu dưỡng! Muội muội lúc đầu là rất sợ hãi, sau đó là phẫn nộ, nàng rất muốn làm gì đó, thậm chí chuẩn bị tốt, phải làm cái gì đó, nhưng ngăn cản nàng vẫn là tỷ tỷ, tỷ tỷ ra lệnh cho nàng đừng lo những việc này, còn dặn dò nàng nếu gặp phải, liền dẫn cháu ngoại gái tránh đi."


"Muội muội không phục, để lại tâm nhãn, tự mình chậm rãi quan sát, phát hiện tỷ tỷ chỉ là không nói với nàng, bởi vì thích nàng, yêu thương nàng, tỷ tỷ không muốn nàng có bất luận phiền não gì. Tỷ tỷ rất thống khổ, cũng muốn phản kháng, cũng từng về nhà kể lể, nhưng mẹ cả không những không hỗ trợ, không muốn giúp tỷ tỷ nói chuyện trước mặt phụ thân, còn khuyên nàng nhẫn nại, bởi vì chính bản thân mẹ cả cũng như vậy, bà ta cho rằng toàn bộ nữ nhân đều là như vậy, lại đánh không chết, nhịn một chút là xong, còn nói nam nhân nhà ai mà không biết giận? Không biết giận là không có tiền đồ, có tính tình mới gọi là nam nhân, bắt tỷ tỷ nghe lời một chút, cố gắng giữ quan hệ của hai phủ, một khi có sai lầm, đừng nói là giữ không nổi bản thân, giữ không nổi người nhà mẹ đẻ, có lẽ cả nhi nữ cũng giữ không nổi."


"Muội muội biết càng nhiều, càng không tiếp thu được, nàng đồng tình tỷ tỷ thống khổ, lý giải tỷ tỷ suy nghĩ vì hài tử, có những chuyện vốn đã không có khả năng có đường sống, không bằng đi giải quyết bản thân vấn đề, nàng liền thiết kế một cái cục —— một cái cục để giết vị tỷ phu cầm thú."


"Nàng rất thông minh, ở hậu trạch tẩm dâm nhiều năm, nàng thấy qua nhiều hắc ám, tỷ như trong phòng phụ thân có một đám nha hoàn biến mất, sau cửa hông Lỗ vương phủ nâng vài khối thi thể ra ngoài, nàng biết dùng người như thế nào, dựa thế mưu hoa...... Nhưng nàng vẫn quá non nớt, khi cục của nàng sắp thành công, thế tử đột nhiên bị gọi đi, nàng cũng bị người phát hiện, bị một liều dược mê choáng đi."


"Một lần hành động, đổi lấy chính là hai đầu nguy hiểm, muội muội bị bắt đi, cục ở trong vương phủ bị thế tử nhận định là tỷ tỷ làm, lần đó thế tử xuống tay cực nặng, máu trên người tỷ tỷ, ướt đẫm váy...... Tự đó về sau, tỷ tỷ liền sinh bệnh nặng, dưỡng như thế nào cũng dưỡng không tốt, đại phu bắt mạch nói, thuốc và kim châm cứu vô dụng, chỉ có thể xem bản thân chống đỡ được bao lâu."


"Muội muội rất may mắn, được cứu trước khi bị bán đi thanh lâu, nhưng nàng đã không kịp trở lại vương phủ làm sáng tỏ hết thảy, thương tổn của tỷ tỷ đã thành...... Thực châm chọc có phải hay không? Nàng rõ ràng là muốn cứu người, nhưng cuối cùng liên lụy, vẫn là người này, nếu nàng không làm, tỷ tỷ có thể vẫn sống khổ, chịu đựng, ít nhất sẽ không lập tức bị bệnh nguy kịch. Càng trêu ngươi chính là, tỷ tỷ bệnh nặng, tỷ phu thế mà lại nhòm ngó muội muội."


"Tỷ tỷ sao có thể đồng ý? Nàng đời này đã sắp xong, đại la thần tiên cũng cứu không được, nhưng muội muội bộ dạng giống nàng như vậy, không nên chịu nổi khỗ này, muội muội tương lai còn dài, nên tìm một nam nhân bình thường gả đi, nam nhân này không cần quyền cao chức trọng, cũng không cần gia tài bạc triệu, chỉ cần là người thiện lương ấm áp là được, bọn họ sẽ hoạn nạn nâng đỡ nhau, phu thê ân ái, con cháu mãn đường, phiền não lớn nhất bất quá là bọn nhỏ không nghe lời, thường hay tranh luận, nàng cả đời này phải bình an trôi chảy, cùng người thương bạc đầu giai lão, vĩnh viễn không biết đến nổi khổ bị thương tổn......"


"Tỷ tỷ ra sức phản kháng, nhưng trượng phu không nghe nàng, nhà mẹ đẻ càng không, nàng chỉ có thể cắn chặt răng, chống đỡ đòn hiểm của trượng phu, cũng muốn chống cự thêm vài năm, chống cho đến khi muội muội đến tuổi, cần phải gả đi......vẫn là thay đổi không được kết quả này. Nhà mẹ đẻ cùng trượng phu đã sớm nhận thấy, căn bản sẽ không cho phép muội muội xuất giá, cho dù quá hai mươi tuổi, kéo thành gái lỡ thì, cũng phải giữ cái hố này, duy trì quan hệ thông gia này! Ngươi chỉ dựa một cái đại phu sờ mạch, trì hoãn ngày chết, một năm không chết được, hai năm không chết được, ba năm bốn năm chẳng lẽ còn không chết được chắc? Luôn có lúc ngươi đi, ngày ngươi chết, chính là ngày việc hôn nhân của muội muội ngươi đính xuống, gả cho trượng phu kia của ngươi!"


Thanh âm Lý Dao mơ hồ, giống lục bình không rễ, gió thổi đến đâu, cũng chỉ dừng ở đó: "Ngươi xem, thế gian chính là bất công như vậy, mệnh nữ nhân là tiện, không ai che chở, từ một cái hố lửa, nhảy vào một cái hố lửa khác, khổ không nói nổi, có người che chở, kết quả cũng như nhau, chẳng qua một người khổ, biến thành hai người khổ. Rõ ràng làm chuyện xấu chính là nam nhân, nữ nhân chết rồi, bọn họ lại theo đó mà ăn chơi đàng điếm, muốn làm gì thì làm."


"Muội muội cho dù thông minh cỡ nào, quyết tâm cỡ nào, chịu khổ bao nhiêu trong chuyện này, bị giáo huấn bao nhiêu, thương tổn đối với tỷ tỷ đều đã

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận