Danh sách Chapter

Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Lúc Yến Quy tỉnh lại thì bức màn trong phòng đóng kín mít, chỉ có một chiếc đèn sáng ở đầu giường, tản ra ánh sáng nhàn nhạt, không chói mắt chút nào.

Nàng mở đôi mắt lớn để khôi phục ý thức của chính mình, dần dần nhớ ra đây là nơi nào, theo đó là những chuyện xảy ra vào tối hôm qua."Tỉnh?"Giọng nói quyến rũ nhỏ nhẹ truyền đến từ bên cạnh, Yến Quy ngơ ngẩn quay đầu nhìn qua, Cố Dĩ Di dựa vào đầu giường chơi di động, trên người còn mặc áo ngủ.Yến Quy chớp mắt, cơn buồn ngủ dần dần tan đi, nàng không ngồi dậy, chỉ ngửa đầu nhìn Cố Dĩ Di.Cảm nhận được ánh mắt của nàng, Cố Dĩ Di cũng cúi đầu nhìn nàng, hai người đối diện nhau, trong không khí có chút ánh lửa vô hình nảy ra.


Chưa đến thời gian một phút, Yến Quy từ trong ánh mắt dịu dàng đang nhìn mình của cô nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra tối qua, nàng không uống nhiều đến mức mất trí."Mấy giờ rồi?" Yến Quy không dời tầm mắt đi chỗ khác.Cố Dĩ Di quét mắt nhìn thời gian trên di động: "Chín giờ rưỡi."Thế mà lại ngủ lâu như vậy, Yến Quy có chút kinh ngạc, gượng đỡ cơ thể ngồi dậy, nói: "Đội trưởng Nhậm không tới sao?""Cô ấy đi gặp giáo sư Đỗ rồi." "Vậy à."Chỉ là đến chỗ Đỗ Long lấy kết quả kiểm tra giám định, một mình Nhậm Du Nhiên hay ba người cùng đi cũng không khác nhau, nhà cô ấy gần trường đại học công an, may mà đã tự đi qua, không đi đường vòng đến đón bọn họ.Cố Dĩ Di im lặng không lên tiếng, dịch đến bên cạnh Yến Quy, khoảng cách giữa hai người kéo gần, muốn không đụng vào cũng không được, dựa gần vào giường."Vẫn có thể nằm nghỉ thêm chút nữa, từ từ giữa trưa lại đến đó."Yến Quy: "Không nằm nữa, nằm thêm lại đau đầu." Nàng nói như vậy, nhưng lại không ngồi dậy, ngược lại tiếp tục dựa thành giường không động đậy.Cố Dĩ Di: "Không phải nói không nằm nữa sao? Sao lại không đứng dậy?" Yến Quy: "Không nằm, chỉ dựa."Cố Dĩ Di cười, nghiêng đầu nhìn nàng, đôi mắt đào hoa cong cong, "Tôi gọi ông chủ làm một ít đồ ăn, ăn một chút?"Yến Quy gật đầu đáp ứng.Hai người lại ở trên giường gần hơn một lát, nói chuyện câu được câu không, đa số vấn đề là Cố Dĩ Di hỏi, Yến Quy trả lời, lời ít mà ý nhiều.

Cơ bản vấn đề đều là chuyện lúc trước của Yến Quy, Cố Dĩ Di chỉ biết nàng là người ở sở tỉnh, được sở trưởng tỉnh Trương giới thiệu đến đây, đương nhiên vì vậy mà cho rằng nàng trước đó làm việc ở sở tỉnh, Yến Quy trả lời mọi câu hỏi của cô, nói dối mặt không đổi sắc, không hề bại lộ một chút chân tướng trước kia nào của mình.Qua tối hôm qua, mối quan hệ giữa hai người có một chút thay đổi vi diệu, nhưng cũng chỉ thế mà thôi, không ai nói rõ ràng.

Những câu chuyện của người trưởng thành đa số mọi khi là trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra, không giống như lúc còn thiếu niên mọi chuyện đều phải phân tách rõ ràng như vậy mới có thể hiểu.


Hai người trưởng thành cũng không loanh quanh lòng vòng nhiều như vậy, duyên phận rất thần kỳ, có vài người tìm kiếm nhau cả đời vừa gặp nhau sống rất hoà hợp nhưng cuối cùng chỉ là người xa lạ, nhưng có vài người người quen biết không bao lâu đã có thể khiến sự rung động sinh ra từ sâu trong đáy lòng.Cố Dĩ Di quy kết những chuyện này thành duyên phận, cô cảm thấy những cảm xúc quen thuộc trên người Yến Quy đều là công sức của ông trời.Nửa tiếng sau ông chủ đến đưa đồ ăn, Cố Dĩ Di đặt trên bàn trà, thúc giục Yến Quy đến ăn, sau đó cầm quần áo vào phòng tắm thay, để phòng lại cho Yến Quy.

Yến Quy không nhanh không chậm thay quần áo, trong đầu tự hỏi hành vi của Cố Dĩ Di.


Thật ra rất rõ ràng, hai cô gái ở chung một phòng thay quần áo trước mặt nhau đều rất bình thường, nhưng hôm nay Cố Dĩ Di càng muốn tránh đi, hàm ý ẩn trong đó càng rành mạch, không cần đoán.Cố Dĩ Di đóng cửa phòng tắm lại, tầm mắt rơi xuống trên chiếc khăn tắm vắt ở trên gương, nghi ngờ trong lòng lại lần nữa dâng lên.

Buổi sáng lúc cô lên đã phát hiện, trên gương vắt một cái khăn tắm, che hết toàn bộ mặt gương.

Trong ấn tượng của cô tối hôm qua Yến Quy tắm xong cuối cùng ra khỏi phòng tắm, sau đó ngủ thẳng một giấc đến hôm nay, cho nên khăn tắm này là do nàng vắt trên gương.Vì sao lại dùng khăn tắm che gương? Cố Dĩ Di nghĩ không ra, chỉ duỗi tay gỡ lấy khăn tắm từ trên gương xuống, sửa sang lại gương.Thay quần áo xong hai người cùng nhau ngồi trên sô pha ăn tinh tinh, nói chuyện cũng không nhiều lắm, ngẫu nhiên sẽ trao đổi về việc món nào ăn ngon hơn, không khí ấm áp.Sau khi ăn cơm xong, Cố Dĩ Di lấy ra di động mở mã QR WeChat đưa tới trước mặt Yến Quy: "Hai chúng ta đến WeChat cũng không có."Quá đúng rồi.Hai người biết nhau mới hai tuần, giao tiếp so với dự đoán đã nhiều hơn rất nhiều, Cố Dĩ Di cảm thấy cả hai đều mang lại cho nhau rất nhiều cảm giác đặc biệt, nhưng ai cũng không hỏi cách liên lạc của đối phương, thì vô cùng quá đáng.Thêm bạn tốt xong, Cố Dĩ Di nhìn trang của người này chỉ một màu trắng, nickname WeChat là ".", không nhịn được cười ra tiếng.Yến Quy liếc xéo cô một cái.Cố Dĩ Di cười không ngừng: "Phong cách thuần khiết của lão cán bộ."Yến Quy không cãi với cô.Cố Dĩ Di xích lại bên người nàng, dung giọng điệu dụ hoặc nói: "Như vậy cũng tốt, không trêu chọc người khác được."Yến Quy không để ý tới cô.Cố Dĩ Di tiếp tục: "Nói xem, người theo đuổi cô hẳn là không ít đi? Cô xem tối hôm qua chỉ mới ở quán bar uống một chút đã có cô gái nhỏ chủ động mời rượu cô đấy."Yến Quy cuối cùng cũng quay đầu nhìn cô, nói: "Không quá chú ý.


Tôi chỉ chú ý người tôi cảm thấy hứng thú."Lời này làm Cố Dĩ Di nghe ra ẩn ý, khóe miệng cô mím một cái, nhìn qua rất vui vẻ.Hai người ngây ngốc ở trong phòng chán muốn chết, Cố Dĩ Di đề nghị kéo theo Yến Quy chơi game, ăn gà.Yến Quy từ chối: "Tôi không chơi."Cố Dĩ Di lại kéo nàng nói: "Tôi dẫn cô mà! Yên tâm, nằm cũng thắng!"Bên ngoài cô là tay súng thiện xạ, trong thế giới giả tưởng cũng không ngoại lệ, loại trò chơi này cô chơi chỉ xem như tùy tiện giết thời gian, lúc chơi cũng có thể không trật một phát.Bị Cố Dĩ Di quấn lấy nửa ngày, Yến Quy cũng miễn cưỡng đồng ý chơi với cô, Cố Dĩ Di vui vẻ phấn chấn gửi lời mời lập đội cho nàng, hai người cùng nhau vào trò chơi.Một lúc sau khi chơi thật sự Cố Dĩ Di đã xác định, Yến Quy là cùi bắp hàng thật, nàng thậm chí sau khi ra khỏi phòng cũng không biết làm gì, miệng Cố Dĩ Di dạy nàng, hận không thể tay cầm tay dạy.Cuối cùng Cố Dĩ Di quyết định từ bỏ, trực tiếp để cho Yến Quy đi theo cô là được, dù sao một mình cô đã có thể thắng đến cuối cùng, Yến Quy căn bản cũng không cần làm gì, làm gà là được.Kết thúc một ván, Cố Dĩ Di một lời khó nói hết nhìn Yến Quy, nói: "Cô sao mà người đứng trước mắt cũng không nhìn thấy?"Yến Quy trầm mặc một chút, cuối cùng nhỏ giọng nói: "Tôi choáng với 3D." Cố Dĩ Di giật mình, ngay sau đó cười ngã trên sô pha."Ha ha ha ha ha.

Yến pháp y, Yến tiến sĩ, cô không choáng trước thi thể không choáng trước máu, thế mà lại choáng trước 3D!"Yến Quy: "..." Không muốn cãi với cô."Tiếp tục một ván nữa, tiếp tục ván nữa." Cố Dĩ Di bắt lấy cánh tay gầy của Yến Quy.Yến Quy mặt không biểu tình: "Không muốn.""Chỉ một ván thôi!""Không, muốn!"Hai người cô đuổi tôi trốn, ầm ĩ ngã xuống sô pha, Yến Quy bị Cố Dĩ Di đè ở dưới, đợi khi bọn họ phản ứng lại, hơi thở của hai người đã hoà lẫn vào nhau.Thật sự là dán quá sát vào nhau, Cố Dĩ Di đã nhận ra, cánh tay cô dùng sức khởi động cơ thể của mình, kéo khoảng cách giữa hai người ra một ít, nhưng lại không đứng lên, cứ như vậy từ trên cao nhìn xuống Yến Quy chằm chằm.Lúc này Yến Quy có chút sững sờ, trong hơi thở của nàng toàn bộ đều là hơi thở của Cố Dĩ Di, k1ch thích da đầu nàng tê dại, thần kinh toàn thân giống như bị tê, không thể làm ra bất kỳ phản ứng gì, cũng không duỗi tay đẩy cô ra.Vẫn là Cố Dĩ Di mở đầu hành động, cô vẫn không đứng lên, ngược lại giữ cái tư thế mờ ám này, hỏi một câu: "Ma bệnh, cô thích kiểu gì?"Yến Quy: "..."

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận