Danh sách Chapter

Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Hai người lần lượt bước vào nhà hàng, cả hai người họ đều xinh đẹp tuyệt trần, tuy không mặc đồng phục cảnh sát nhưng trang phục thường ngày của họ cũng rất bắt mắt và thu hút mọi ánh nhìn.Bà chủ nhà hàng đến chào và hỏi họ muốn gọi món gì.Cố Dĩ Di nhìn Yến Quy, Yến Quy nói: "Tôi ăn gì cũng được."Vì vậy, Cố Dĩ Di gọi hai món ăn thường ngày hợp với khẩu vị thanh đạm kia của hai người, cùng với hai bát cơm nữa.Các món ăn nhanh chóng được dọn lên, Cố Dĩ Dĩ nhân lúc bà chủ quán mang món ăn lên thì tiện hỏi đường đến thôn Đinh Gia đi như thế nào, bà chủ quán rất hay nói, chỉ rõ đường đi cho họ."Cảm ơn bà chủ." Yến Quy nhẹ nhàng cảm ơn bà chủ.Bà chủ thấy nàng xinh đẹp lại tốt tính, không nhịn được nói thêm: "Cô gái à, cái xe này của cô thật khí phái, rất đắt tiền có đúng không?"Chiếc xe không phải là của Yến Quy, cô ngước mắt liếc nhìn Cố Dĩ Di, cô chỉ nhướng mày khi nghe thấy lời đó cũng không tiếp chuyện, chỉ tập trung vào ăn uống.Yến Quy chỉ lịch sự nói với bà chủ: "Cũng được."Bà chủ: "Các cô đi chiếc xe đắt tiền như vậy đến, đến tìm người sao? Người thân của các cô là người ở đây sao? Hay là các cô là người đi ra từ chỗ chúng tôi đây?" Giọng điệu của bà chủ có chút hưng phấn, cảm thấy rằng phượng hoàng vàng sẽ bay khỏi chuồng gà, người dân quê cũng cảm thấy vinh dự.Yến Quy phủ nhận: "Chúng tôi chỉ đến tìm một người bạn thôi."Bà chủ hơi ngượng ngùng, trầm giọng nói: "Ồ ồ là như thế sao.


Mấy năm trước đây chỗ chúng tôi có một cô gái vô cùng tài năng, sau khi cô ấy tốt nghiệp đại học đã ở lại Tân Hà, có một công việc đặc biệt, trước đây có trở về một lần, cũng lái một chiếc xe rất đẹp, rất khí phái! Lúc đó chúng tôi nghĩ nếu như có thêm những cô gái tài năng như cô con gái nhà họ Hàn thì quá thật tuyệt vời,thật làm rạng rỡ tổ tông rồi!"Yến Quy và Cố Dĩ Di tinh tường bắt được điểm mấu chốt từ cuộc lải nhải kéo dài của bà chủ."Bà chủ, bà mới nói cô gái đó họ gì thế?"Bà chủ sững sờ, bà ta chỉ tùy tiện nói vài câu, không ngờ lại có vấn đề: "Họ Hàn đó, cô ấy là con gái nhà ông Hàn."Cố Dĩ Di hỏi: "Cô ấy tên là Hàn gì?"Bà chủ không biết vì sao đột nhiên lại hỏi về con gái nhà ông Hàn chứ, bà có chút cảnh giác nhìn cô, do dự không trả lời.Cố Dĩ Di cũng không vội vàng, thẳng thắn lôi kéo bà ta: "Có phải là Hàn Tiểu Phong không? Tôi có một người bạn là người ở đây."Hẳn là bà đã nhầm rồi, bà chủ lập tức thả lỏng người, nói: "Thì ra các cô là bạn của Tiểu Phong sao? Sao không nói sớm chứ!"Yến Quy và Cố Dĩ Dĩ nhìn nhau, trong lòng họ đã ngầm hiểu nhau."Lần này chúng tôi đến đây muốn đi tới thôn Đinh Gia tìm một người bạn, cho nên không nghĩ tới ở huyện thị lại có thể gặp được người biết Tiểu Phong."Bà chủ trở nên nhiệt tình hơn với họ, và mang cho họ một đ ĩa hoa quả mới cắt, sau đó nói rất nhiều về Hàn Tiểu Phong."Nhắc mới nhớ, hơn mười băn trước, huyện chúng tôi có một cô gái rất đặc biệt, đó là người ở thôn Đinh Gia.

Cô gái đến Tân Hà làm việc, nghe nói còn làm ở một công ty lớn, nhưng đáng tiếc...." Bà chủ nói đến đây thì vừa thở dài vừa lắc đầu.Cố Dĩ Di hỏi: "Có gì đáng tiếc vậy?"Bà chủ thở dài nói: "Đáng tiếc, nó đã mất từ mười năm trước rồi! Một cô bé ngoan!""Xảy ra chuyện gì sao? Tại sao cô ấy lại mất vậy?"Bà chủ cũng không muốn nói nhiều đến chuyện này, vẻ mặt có chút mệt mỏi, chỉ nói: "Cô gái, các cô đừng hỏi nữa, dù sao cũng không phải là chuyện tốt gì! Thật thảm hại mà! Nhà cô ấy chỉ có cô ấy và một người em gái của cô ấy, ài, sau này cũng không biết cô em gái kia của cô ấy như thế nào nữa! Thật là tội nghiệp!"Vừa nói xong, bà chủ dường như mất hết tâm trạng tán gẫu, liền bê những chiếc đ ĩa trống đi.Cố Dĩ Di nhìn Yến Quy, nói nhỏ: "Hàn Tiểu Phong cũng là người huyện Thanh Vân, cô nói xem có phải rất trùng hợp không?"Yến Quy lắc đầu, tất nhiên nàng không nghĩ đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên, trước đây họ họ không đặt mối liên hệ nào giữa Hàn Tiểu Phong và Đinh Dịch - người bị hại của mười năm trước, nếu bây giờ lý lịch của hai người lại nổi lên, đủ loại trùng hợp đều bắt đầu lẫn lộn với nhau.Sau khi ăn xong, hai người họ cũng không ở lại lâu, họ lái xe thẳng đến thôn Đinh Gia.

Thành phố Tân Hà đã phát triển nhanh chóng những năm gần đây, một số quận và làng xung quanh đã được xây dựng.


Nhưng ngôi làng nhỏ như thôn Đinh Gia đã không thể lái xe vào thôn từ mười năm trước rồi, bây giờ những con đường đã trải nhựa rồi, chiếc xe jeep của Cố Dĩ Di lẫm liệt đi vào.Huyện Thanh Vân không lớn, thôn Đinh Gia lại càng nhỏ, tổng cộng chỉ có mười hộ gia đình, mọi gia đình đều quen biết nhau.Cố Dĩ Di tìm kiếm địa chỉ nhà Đinh Dịch theo địa chỉ mà Diêu Viễn đã tìm thấy, cuối cùng dừng xe lại trước cửa một ngôi nhà gỗ hoang vắng.Cả hai người xuống xe đứng bên ngoài căn nhà gỗ để xem xét.

Cửa của ngôi nhà này đang mở, một ổ khóa được treo trên đó đã gỉ sét dày và còn có một lớp đất nữa."Xem ra đã lâu rồi không có ai ở đây rồi." Yến Quy đeo găng tay đẩy cửa đi vào trong sân.Tường sân rất thấp, gạch ngói cũng không chắc chắn, sân rất nhỏ, nhìn thoáng qua có thể thấy một chuồng gà bỏ hoang, một ít rơm và gỗ, bên cạnh là một ngôi nhà cũ nát, Cố Dĩ Di đi vào nhìn qua đó là nhà bếp.Mũi của Yến Quy rất mẫn cảm, nàng sờ mũi có chút khó chịu, cuối cùng không chịu được hắt hơi một cái.Cố Dĩ Di nghe thấy liền đi tới hỏi: "Có phải cô bị cảm rồi không?" Yến Quy lắc lắc đầu, dụi mũi hít thở, nói: "Dị ứng thôi."Yến Quy bịt chặt mũi tiến vào trong phòng nhà Đinh Dịch, mùi hôi hám lập tức tràn vào mũi khiến nàng nghẹt thở.Cố Dĩ Di đi theo sau nàng và đưa cho nàng một chiếc khẩu trang: "Nếu cô dị ứng với bụi, cô nên đeo khẩu trang vào."Yến Quy nhận lấy khẩu trang, sau khi bỏ tay che mũi ra, chắc chắn nàng phải hít nhiều không khí hơn, lông mày cô lập tức nhăn lại, trong không khí có chút mùi vị khác thường lẫn lộn vào nhau xâm nhập vào khoang mũi của nàng.Tay đeo khẩu trang dừng lại, mũi Yến Quy vừa động, trong mắt liến hiện lên vẻ cảnh giác.Thấy vẻ mặt nàng thay đổi, Cố Dĩ Di nhìn vào mắt nàng và hỏi: "Sao vậy?"Yến Quy không tiếp tục đeo khẩu trang nữa mà chịu đựng hít mùi bụi khó chịu trong phòng: "Không đúng lắm."Cố Dĩ Di cũng đánh hơi giống nàng, nhưng chẳng thấy gì ngoài mùi mục nát: "Chỗ nào không đúng?"Yến Quy nhìn cô chậm rãi nói: "Bây giờ cô liên hệ với đội trưởng Nhậm, bảo cô ấy thông báo cho cục công an huyện Thanh Vân và đội cảnh sát thôn Đinh Gia đến nhà Đinh Dịch một chuyến."Cố Dĩ Di đoán được điều gì đó từ vẻ mặt nghiêm túc và giọng điệu nặng nề của nàng..................Dưới sảnh chính nhà Đinh Dịch đã đào được một khúc xương, bây giờ đất ở hiện trường đã bị đào hết ra ngoài, phần xương hoàn toàn lộ ra ngoài.


Mũi của Yến Quy rất mẫn cảm, sau khi nàng bước vào căn phòng này, nàng đã ngửi thấy mùi hôi thối của thi thể, tuy rằng khúc xương này đã thối rữa từ lâu, nhưng mùi tanh nhẹ cũng không thể che giấu được mũi của nàng.Khi các đồng nghiệp ở đồn cảnh sát cơ sở đào xương ra, Cố Dĩ Di đang ở bên cạnh Yến Quy, cô nhìn Yến Quy kinh ngạc thốt lên: "Cô có thể ngửi ra được mùi này sao?"Yến Quy nhẹ nhàng nói: "Mũi của tôi cũng khá hữu dụng."Cố Dĩ Di: "Cái này không phải là hữu dụng....!Mũi của tôi cũng hữu dụng nhưng cái mùi này tuyệt đối không thể ngửi thấy được, cô như vậy dường như là...."Yến Quy liếc nhìn cô một cái: "Dường như là cái gì?"Cố Dĩ Di: "Chó cảnh sát..."Yến Quy: "...." Nàng trợn tròn mắt, mặc kệ người này luôn..

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận