Danh sách Chapter

Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Yến Quy và Cố Dĩ Di ngối xuống đối diện với Nhậm Du Nhiên và nhận lấy cốc nước mà cô ấy đưa cho."Bố vợ của Cốc Ngọc Thụ họ An, là một doanh nhân lớn và cũng là một gia đình có tiếng ở thủ đô.

Tôi có một người bạn giá cũng xuất thân từ một gia đình có tiếng, hỏi thăm cô ấy một chút đã biết đến gia đình họ An này, gia thế giàu có." Nhậm Du Nhiên lấy một vài vài tài liệu, nói tiếp: "Hôm nay tôi đến công ty của Cốc Ngọc Thụ, hiện tại cậu ta đang làm việc trong một công ty đầu tư tài chính, công ty này cũng là của gia đình họ An.Nhậm Du Nhiên nói với hai người về kết quả điều tra của mình, đại khái là Cốc Ngọc Thụ có xuất thân không tốt, nhưng cậu ta cũng rất thông minh, thi đỗ đại học có tiếng ở thủ đô, quen biết với An Nguyệt vợ cậu ta.

An Nguyệt là một đại tiểu thư xuất thân trong một gia đình danh giá, sau khi Cốc Ngọc Thụ kết hôn với cô ấy dưới sự dẫn dắt của bố vợ An Hồng Lượng một bước lên trời, sự nghiệp và tình yêu của cậu ta đều tốt đẹp.Nghe thì có vẻ tốt đẹp, nhưng thực tế thường có tầng sâu hơn của sự thật.Cố Dĩ Di khoanh tay dựa vào tường, cười nói: "Có phải là bố vợ coi thường gia cảnh của con rể nên thường xuyên đánh đập cậu ta khiến cậu ta rất mất mặt không? Sau đó đồng nghiệp công ty cũng đều dị nghị cậu ta là bám váy đàn bà, chàng trai da trắng đẹp giai ở rể ăn cơm nhà vợ."Nhậm Du Nhiên nhún vai nói: "Đúng vậy, kịch bản con trai nông thôn lấy vợ thành phố cũ rích.

Hơn nữa bố vợ cậu ta không cho phép cậu ta đón Lưu Phượng đến thủ đô, cũng không cho phép Lưu Phượng tham gia một số dịp trang trọng của gia đình mình, chỉ mong sao Cốc Ngọc Thụ không có người mẹ Lưu Phượng này."Yến Quy nhớ lại cảnh vừa rồi ở bãi đậu xe gặp được bốn người nhà Cốc Ngọc Thụ ở đó, nói: "Chẳng trách cậu ta ở trước mặt An Hồng Lượng đều vâng vâng dạ dạ." Nàng nghĩ lại lúc buổi chiều gặp Cốc Ngọc Thụ ở trước cửa căn hộ, ánh mắt cậu ta ẩn giấu sự tức giận.

"Tại sao tôi cảm thấy, cậu ta chắc chắn sẽ rất hận bố vợ của mình.""Rất khó để không hận mà, nhất là một người con trai nông thôn lấy vợ thành phố như thế này tuyệt đối là rất ghét nhà vợ rồi."Cố Dĩ Di nói: "Ngay cả khi Cốc Ngọc Thụ muốn giết người thì người cậu ta muốn ghiết chắc chắn là bố vợ cậu ta, không phải là mẹ ruột của cậu ta.

Cái chết của mẹ cậu ta chắc chắn không liên quan gì tới cậu ta."Nhậm Du Nhiên nói: "Nói như vậy không đúng, trạng thái tâm lý của con người rất phức tạp nhiều thay đổi, không ai trong chúng ta có thể nói rằng khi đối mặt với áp lực tâm lý cường độ cao, Cốc Ngọc Thụ sẽ vì một phút nhất thời mất kiểm soát mà làm ra hành động như thế nào, đừng quên là những vụ án giết người do nhất thời bị kích động chiếm tỷ lệ rất lớn đó.


Đúng rồi, hôm nay các cô tới nhà Lưu Phượng có phát hiện gì mới không?"Yến Quy nói với Nhậm Du Nhiên về sự nghi ngờ đối với Cốc Bằng, sau đó nói: "Tôi đã đem tóc lấy được từ nhà của Lưu Phượng đến phòng thì nghiệm rồi, ngày mai sẽ có kết quả."Nhậm Du Nhiên vươn eo nói: "Được rồi, cũng sắp tan ca rồi, tôi muốn xem rốt cuộc gia đình này đang giấu những thủ đoạn gì."..............Buổi tối, Cốc Ngọc Thụ đưa bố mẹ vợ đến khách sạn hướng về biển đã đặt trước.Vợ chồng An Hồng Lương đương nhiên là rất hài lòng với căn phòng hành chính ở đây, sau khi đi một vòng họ ngồi xuống ghế sô pha ở đại sảnh, nhìn người thanh niên đang lặng lẽ đứng trước mặt họ.An Hồng Lượng vẫn hài lòng với người con rể này, nhưng lại chán ghét xuất thân của cậu ta, một người xuất thân không quang vinh sẽ làm ô nhục thanh danh của con gái và ông ta, nhưng bây giờ thì tốt rồi, không biết là ai đã giúp nhà ông ta một tay, gi3t chết mẹ của Cốc Ngọc Thụ rồi."Chuẩn bị khi nào trở về thủ đô làm việc?" Giọng điệu của An Hồng Lượng luôn nghiêm khắc.Cốc Ngọc Thụ nói: "Chờ cho đến khi đám tang của mẹ con kết thúc đã...."An Hồng Lượng không hài lòng với câu trả lời này: "Không phải đã qua ba ngày rồi à, tại sao vẫn chưa chôn chứ?""Phía cảnh sát vẫn chưa kết thúc, chắc vẫn phải đợi vài ngày nữa.

Đợi sau khi hoàn toàn không cần giám định thi thể nữa thì con sẽ sắp xếp chôn cất...."An Hồng Lượng ngắt lời cậu ta: "Ở thủ đô còn nhiều việc cần phải xử lý, đừng lãng phí quá nhiều thời gian cho những việc này.

Đừng quên hiện tại con đang trong thời kỳ thăng quan tiến chức, rất quan trọng, không cần quá hẹp hòi nhỏ nhen, mất quá nhiều tinh thần vào tiểu tiết ở đây."Cốc Ngọc Thụ nắm chặt hai tay sau lưng, "hẹp hòi nhỏ nhen", "tiểu tiết", "lãng phí tinh thần," nghe những người ăn trên ngồi trước này đều nói như thế nào, đối với người mẹ nuôi dưỡng mình, họ lại có thái độ ngạo mạn vô lễ như vậy.Sau khi chào tạm biệt vợ chồng An Hồng Lượng, Cốc Ngọc Thụ lái xe về nhà, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy An Nguyệt đang pha trà trong bếp, mọi sự cáu kỉnh và tức giận lập tức tuôn ra.

Cậu ta nới lỏng cà vạt, từng bước đi về phía An Nguyệt, dường như nghe thấy tiếng bước chân của cậu ta, An Nguyệt quay lại nhìn cậu ta và mỉm cười với cậu ta.Cốc Ngọc Thụ kìm nén sự tức giận và hận thù trong lòng, đi tới sau lưng An Nguyệt ôm lấy cô ta, nhẹ giọng nói: "Đi tắm trước đi vợ.""Được thôi."Sau khi An Nguyệt đi, Cốc Ngọc Thụ nhìn chằm chằm vào ấm trà trong phòng bếp, ánh mắt u ám.

Cậu ta xoay người về phòng, từ trong túi của mình lấy ra một hộp thuốc không rõ tên, từ trong hộp lấy ra một cái túi nhỏ, sau khi xé miệng túi ra thì đổ bột bên trong túi vào cốc của An Nguyệt.Khóe miệng Cốc Ngọc Thụ nhếch lên cười như không, cậu ta đã dùng loại thuốc này rất lâu rồi, hiệu quả thực sự khiến cậu ta rất hài lòng.Màn đêm buông xuống, khi An Nguyệt hoàn toàn mất đi ý thức quỳ xuống trước mặt Cốc Ngọc Thụ, cậu ta đạt được một kh0ái cảm vô cùng lớn.


Cậu ta tưởng tượng ra vẻ mặt cao ngạo của vợ chồng An Hồng Lượng, vui vẻ cười lớn, xem thường cậu ta sao? Những người giàu có này.

Nhưng như thế nào chứ? Con gái của các người không phải là đang nằm dưới chân tôi như một con chó sao, hầu hạ tôi, phục vụ tôi, bị tôi trừng phạt!............Gần đây phòng thí nghiệm chịu áp lực rất lớn, Trần Băng một mình bận rộn với việc phân tách DNA, bà ấy đã ngủ ở phòng thí nghiệm ba ngày rồi, hy vọng sẽ sớm nhận được kết quả hữu ích.May mắn thay, có những nhân viên khác trong phòng thí nghiệm, những mẫu tóc mà Yến Quy mang về đã được người học việc của Trần Băng làm xét nghiệm, ngày hôm sau đã có kết quả rồi.Yến Quy cầm kết quả phòng thí nghiệm gửi đến lên tầng tìm Nhậm Du Nhiên: "Tóc nhặt được ở phòng ngủ của Lưu Phượng thuộc về hai người, một là của Lưu Phượng, còn một cái đối chiếu với DNA trong nhà vệ sinh của Cốc Bằng là giống nhau, là thuộc cùng một người."Hai mắt Nhậm Du Nhiên sáng lên, xem kỹ báo cáo kiểm tra, nói: "Cốc Bằng và Lưu Phượng, đôi chị dâu em chồng này quả nhiên không đơn giản mà!"Yến Quy: "Bây giờ ông ta là người đáng nghi nhất.

Nhưng tạm thời chúng ta không thể vội vàng rút dây động rừng được, trước mắt bằng chứng vẫn không đủ để định tội được.

Tóc chỉ có thể chứng minh quan hệ chị dâu em chồng của họ tồn tại một mối quan hệ mật thiếc khác thôi, không thể chứng minh ông ta là kẻ giết người.

Hơn nữa vẫn còn một điểm nữa tôi không hiểu lắm...."Thấy vẻ mặt ngập ngừng của nàng, Nhậm Du Nhiên hỏi: "Có chuyện gì sao?""Hôm qua tôi đến kiểm tra, tay của Cốc Bằng không có vết thương.

Nếu ông ta là hung thủ vậy thì vết máu ở bồn rửa mặt tại hiện trường vụ án thì sẽ giải thích như thế nào....!Đúng rồi, cô cũng gặp mặt Cốc Ngọc Thụ vài lần rồi, trên tay cậu ta có vết thương gì không?"Nhậm Du Nhiên lắc đầu tự tin nói: "Không có."Điều này thật kỳ lạ.


Hiện tai hai người bị nghi ngờ nhiều nhất trên tay lại không có vết thương.

Bằng chứng vết máu thật sự không thể nói dối, vậy vấn đề là ở đâu?Yến Quy hướng chú ý đến những căn bệnh có thể có của hung thủ: "Cũng có thể có một khả năng, đó là bản thân hung thủ mắc một số bệnh về máy, và hắn bị chảy máu mũi khi bị kích động."Đây cũng là một khả năng cực kỳ lớn, nhưng trước mắt tất cả đều là do chúng ta suy đoán, hoàn toàn không có bằng chứng chứng minh nào.Nhậm Du Nhiên im lặng một lúc, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó: "Đúng rồi, cô đến đây xem xem, trước đó Cố Dĩ Di đã làm cho video giám sát rõ ràng hơn rất nhiều rồi, có thể nhìn rõ hơn rất nhiều.Hình ảnh trên màn hình máy tính được phóng to, hung thủ mặc một chiếc áo khoác màu đen, giày trên chân là giày da đen đã cũ, tổng thể quần áo trông thực sự không có gì đặc biệt."Quá bình thường rồi, từ quần áo không thể tìm ra điểm điều tra nào."Nhậm Du Nhiên lại lắc đầu, cô ấy tua nhanh đoạn video, bắt đầu từ đoạn hung thủ giết người xong đi ra ngoài, sau đó lại điều chỉnh giảm tốc độ."Cô xem chân của anh ta."Yến Quy nhìn chằm chằm vào hai chân của hung thủ, đột nhiên phản ứng lại: "Tư thế đi đứng không đúng lắm! Lúc anh ta đi vào thì sao?"Nhậm Du Nhiên điều chỉnh video đến đoạn trước khi hung thủ đi vào hiện trường, điều chỉnh tốc độ chậm lại, lúc này tư thế đi đứng của hung thủ vẫn bình thường."Anh ta bị thương rồi, là ở chân anh ta!"Nhậm Du Nhiên nhướng mày mỉm cười nói: "Có lẽ anh ta đã xử lý vết thương ở chân tại hiện trường để cầm máu tạm thời rồi, sau đó khi rửa tay sẽ rửa sạch chung với vết máu của nạn nhân.

Suy nghĩ trước đây của chúng ta đã đi vào ngõ cụt, vẫn cho rằng bộ phận mà anh ta bị thương là ở tay, nhưng thực ra lại không phải mà là ở chân, bên ngoài không thể xác định được."Yến Quy cẩn thận nhớ lại cảnh gặp gỡ hai chú cháu Cốc Bằng và Cốc Ngọc Thụ, tư thế đi đứng của họ không có gì khác biệt, đặc biệt là Cốc Ngọc Thụ vẫn đi đứng bình thường.

Cón Cốc Bằng thì bởi vì ông ta không hoạt động nhiều nên không thể đưa ra kết luận được.Nhậm Du Nhiên nói: "Bây giờ có hai phương án, một là đến ngả bài với Cốc Bằng nói đã điều tra ra quan hệ mập mờ giữa ông ta và chị dâu của mình rồi, vì vậy buộc ông ta phải hợp tác điều tra sau đó nhân cơ hội yêu cầu kiểm tra chân của ông ta xem có bị thương gì không.

Thứ hai là tạm thời án binh bất động, chỉ để Cố Dĩ Di phái hai đặc vụ ngầm đến bí mật canh chừng ở gần nhà Cốc Bằng, khi đã có bằng chứng thì lập tức hành động."Yến Quy không do dự nói thẳng: "Phương án thứ hai.

Phương án thứ nhất rất dễ rút dây động rừng.


Cho dù trên chân ông ta thực sự có bị thương đi nữa thì ông tacũng có thể lấy lý do làm việc khác không cẩn thận bị thương.

Trước mắt chúng ta không có bất kỳ manh mối nào có thể kết tội ông ta, ngoại trừ DNA huyết thống."Nhậm Du Nhiên thở dài đồng ý với phân tích của nàng, nhưng đồng thời cũng có chút bất an: "Nhưng thực sự phải đợi dữ liệu DNA sao? Ngộ nhỡ thực sự không thể phân tách ra được thì sao? Có phải chúng ta quá bị động rồi không?"Ánh mắt Yến Quy trùng xuống, nói: "Còn có quần áo và tất của hung thủ khi gây án, nhưng không biết ông ta đã xử lý chưa.

Có thể phái thêm người đến bãi rác gần nhà của Cốc Bằng tìm kiếm thêm xem có thể tìm ra được cái gì không.""Được rồi, cứ làm như vậy đi, để tôi gọi điện thoại bàn cho Dĩ Di bảo cô ấy sắp xếp người."Yến Quy vô thức ngồi ở đó, nàng tùy tiện cầm bút trên bàn của Nhậm Du Nhiên lên viết gì đó lên giấy một cách bừa bãi.

Đây hoàn toàn là hành động vô thức của nàng khi suy nghĩ về sự việc, tự mình không chú ý đến những gì bản thân viết cái gì.Một lúc sau, Yến Quy đứng dậy chào tạm biệt: "Tôi sẽ đến phòng thí nghiệm giúp Trần Băng, thêm một người thêm phần sức lực, nhanh chóng trích xuất dữ liệu DNA càng sớm càng tốt.""Được, về phần kỹ thuật phải dựa vào các cô rồi."Sau khi Yến Quy rời đi, ánh mắt của Nhậm Du Nhiên rơi vào những cữ nào vừa tiện tay viết, tò mò cầm lên xem, nội dung đầu tiên khiến cô ấy bật cười thành tiếng.

Khi bác sĩ pháp y tiện tay viết vài chữ thì đều là báo báo khám nghiệm tử thi, đều là thuật ngữ chuyên ngành hết cả.Ban đầu Nhậm Du Nhiên không chú ý lắm nhưng đột nhiên cô ấy nhìn chằm chằm vào các ký tự do Yến Quy viết, nhạy cảm cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Cô ấy suy nghĩ kỹ lại, lấy một tập hồ sơ vụ án ta từ tủ đựng hồ sơ, là tài liệu giám định của vụ án lần trước, trên đó có ghi nhận xét và chữ ký của Yến Quy.Nhậm Du Nhiên đặt hai chữ do cũng một người viết lại với nhau để so sánh, đôi mắt cô ấy nheo lại và lông màu cau lại..

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận