Danh sách Chapter

Chapter 300 Chapter 299 Chapter 298 Chapter 297 Chapter 296 Chapter 295 Chapter 294 Chapter 293 Chapter 292 Chapter 291 Chapter 290 Chapter 289 Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Thấy lão Từ không nói lời nào, Dương Thiên lại nói tiếp: “Sau khi lấy được quả Thánh anh, Dương Thiên này không cần chờ các người đuổi, tự tôi sẽ rời khỏi Long tổ!”
Lời nói của Dương Thiên vô cùng có lực! Bị Long tổ trục xuất và tự hắn rời đi là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau!
“Được! Nếu cậu đã nói như vậy thì tôi sẽ giao quả Thánh anh cho cậu!” Từ Ngọc Cường lão nhân và Đường Chính Lâm trao đổi một chút, sau đó chấp nhận.

“Dương Thiên, sao anh lại rời khỏi Long tổ chứ?” Long Thiên Y đứng bên cạnh bật khóc: “Anh xin lỗi hai vị tổ phó đi, nếu anh đi rồi thì một mình tôi ở lại cũng còn ý nghĩa gì nữa.”
Đường Tuấn nghe thấy thì sa sầm mặt mũi, ánh mắt lộ ra một tia rét lạnh.

“Không sao! Chẳng phải chỉ là rời khỏi Long tổ thôi sao? Cô không có việc gì thì có thể đến thành phố Hải tìm tôi!” Dương Thiên an ủi Long Thiên Y.

Tình cảm giữa hắn và Long Thiên Y mặc dù không nói toạc ra, nhưng cả hai bên đều hiểu tâm ý của nhau.

Một quả tỏa ra ánh sáng đỏ bay ra khỏi túi không gian của Từ Ngọc Cường lão nhân, ông ta đưa cho Dương Thiên.

“Cậu đã có quả Thánh anh rồi, bây giờ cậu không còn là người của Long tổ nữa, mau đi đi!” Đường Chính Lâm đã đạt được mục đích, đắc ý nói.


Gương mặt Hoàng Thừa Quốc lộ rõ vẻ tiếc nuối, nhưng mọi chuyện đã thành như vậy rồi, cũng không ai thay đổi được.

Ông ta nhìn Dương Thiên: “Dương Thiên, mặc dù cậu đã rời khỏi Long tổ, nhưng sau này có việc gì khó khăn thì cứ nói với chúng tôi! Long tổ mãi mãi là hậu thuẫn vững chắc của cậu!”
Dương Thiên gật đầu.

“Dương Thiên...” Long Thiên Y nắm tay Dương Thiên không buông, muốn nói gì đó.

Dương Thiên cười, nói với cô: “Thiên Y, không sao đâu.

Tôi sẽ nhanh chóng phục hồi, khi nào cô rảnh thì có thể tới tìm tôi.”
Nói xong, hắn đi nhanh về phía trước.

Long Thiên Y vội vàng đuổi theo.

“Hừ! Từ lão, Chính Lâm, hai người đã ép một người trẻ tuổi có tiềm năng phải rời đi!” Hoàng Thừa Quốc vô cùng tiếc nuối: “Long tổ chúng ta vốn đã ít thành viên, lúc trước còn xảy ra nhiều chuyện như vậy! Năm đó Lâm Kiến Sinh cũng bị các người bắt ép phải ra đi, không ngờ bây giờ các người vẫn tiếp tục làm như thế!”
“Đừng cho là tôi không biết suy nghĩ của các người, mặc dù Đường Tuấn miễn cưỡng đạt tới cấp C nhưng tất cả cũng do ông hỗ trợ dược liệu, đoán chừng cậu ta chỉ đạt tới cấp C đỉnh phong là sẽ không đột phá nổi nữa.

Cậu ta không xứng với Long Thiên Y!” Hoàng Thừa Quốc hừ lạnh một tiếng rồi sải bước đi ra ngoài.

Ông ta không phải Long Kinh Thiên, thế nên mặc dù là tổ trưởng Long tổ nhưng thực lực cũng chỉ cao hơn Đường Chính Lâm và Từ Ngọc Cường lão nhân một chút, không có uy quyền tuyệt đối.

Hơn nữa, tính cách của Hoàng Thừa Quốc cũng hơi thiếu quyết đoán.

Nếu như Long Kinh Thiên tiền bối ở đây thì chắc chắn thưởng phạt phân minh, nhất định không dung túng cho hành vi của nhóm người Đường Chính Lâm!
“Được rồi, Chính Lâm, ông đã đạt được mục đích rồi, tôi không làm phiền ông nữa.


Từ Ngọc Cường lão nhân thở dài, thực ra ông ta cũng không muốn trục xuất Dương Thiên khỏi Long tổ.

Dù sao thì một thanh niên có tiềm lực như thế ở trong Long tổ vô cùng hiếm thấy, vừa có dũng vừa có mưu.

Nhưng thù lao mà Đường Chính Lâm cho ông ta lại quá mức phong phú, ông ta không từ chối được, đành phải đáp ứng yêu cầu của Đường Chính Lâm.

Từ Ngọc Cường lão nhân rời đi, trong phòng chỉ còn lại Đường Chính Lâm và Đường Tuấn.

“Ông nội, sao ông lại cho Dương Thiên quả thánh anh? Cháu đã bảo là cứ để cậu ta tàn phế cả đời cơ mà? Đánh cho thành kẻ tàn phế, sau đó ném khỏi Long tổ là được!” Đường Tuấn đứng bên cạnh bất mãn nói.

“Hừ! Im miệng!” Đường Chính Lâm giận dữ nhìn Đường Tuấn: “Cháu nhìn cháu xem, bây giờ đã gần 30 rồi mà còn chưa đạt tới cấp C đỉnh cấp! Kém xa Dương Thiên, thậm chí thực lực của Long Thiên Y còn vượt xa cháu! Nếu không phải cháu nói chỉ cần trục xuất Dương Thiên thì cháu sẽ chăm chỉ tu luyện thì ông làm sao có thể trục xuất một thanh niên có tiềm lực như Dương Thiên ra khỏi Long tổ cơ chứ?”
Đường Chính Lâm là tổ phó của Long tổ, tất nhiên cũng muốn bảo vệ lợi ích của Long tổ, vì Long tổ mà không tiếc sinh mệnh của mình.

Nhưng Đường Tuấn là cháu trai duy nhất của ông ta, ông ta phải nghĩ cho anh ta.

Đường Tuấn nói chỉ cần trục xuất Dương Thiên thì sẽ dốc lòng tu luyện, thế nên Đường Chính Lâm mới đành phải nhẫn tâm đuổi Dương Thiên đi.

“Hừ! Nếu thực lực của cháu mạnh mẽ rồi thì còn lo không theo đuổi được Long Thiên Y à? Bây giờ thực lực của Long Thiên Y vượt qua cháu, cô ta nhìn cháu đã thấy chướng mắt rồi, cháu tỉnh táo lại cho ông!” Đường Chính Lâm tức giận.


“Còn nữa, sau lưng Long Thiên Y chính là tiền bối Long Kinh Thiên đấy! Cháu tốt nhất là đừng có giở trò gì, nếu không thì ông cũng không cứu được cháu đâu!”
Đường Tuấn cúi đầu nghe mắng, thế nên Đường Chính Lâm cũng không nhìn được gương mặt dữ tợn của anh ta.

“Dương Thiên! Cậu nghĩ mình có thể mang quả Thánh anh đi sao?”
“Thiên Y, cô về đi.

Tôi về thành phố Hải trước, nếu như hôm nào cô ở Long tổ cảm thấy mệt mỏi quá thì cứ tới thành phố Hải, tôi nuôi cô!” Dương Thiên mỉm cười, nói với Long Thiên Y.

Hắn biết Long Thiên Y sẽ không rời khỏi Long tổ.

“Tìm anh để đánh nhau à?” Long Thiên Y không nhịn được bật cười, trêu hắn.



0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận