Danh sách Chapter

Chapter 300 Chapter 299 Chapter 298 Chapter 297 Chapter 296 Chapter 295 Chapter 294 Chapter 293 Chapter 292 Chapter 291 Chapter 290 Chapter 289 Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


“Được rồi, tôi đi đây.” Dương Thiên gật đầu.

Bây giờ hắn đã lấy được quả Thánh anh rồi, mặc dù trải qua nhiều khúc mắc nhưng cuối cùng vẫn lấy được cái mình muốn.

Lúc trước hắn gia nhập Long tổ cũng vì Long tổ có nhiều tài nguyên tu luyện, bây giờ nghĩ đến đám người Đường Chính Lâm thì cho dù hắn có ở lại Long tổ thì cũng không sống dễ dàng được!
Dương Thiên tùy tiện gọi một chiếc taxi, nhanh chóng rời đi.

Dương Thiên không để ý đến mảnh đất phía sau hắn dường như hơi nhô lên một chút, giống như đang bám đuổi hắn.

Đường đi vô cùng vắng lặng, Dương Thiên híp mắt lại, nhắm mắt dưỡng thần, nghĩ xem sau này nên tu luyện như thế nào.

Bỗng nhiên, hắn cảm thấy tim đập rất nhanh.

Dương Thiên vẫn luôn tin tưởng trực giác của mình, nhưng hắn nhìn xe vẫn chạy đều đều, tài xế cũng là một người bình thường, không có biểu hiện bất thường nào cả thì không khỏi nghi hoặc.

Chẳng lẽ là ảo giác của hắn?
Dương Thiên còn đang suy nghĩ thì xe đột nhiên phát ra một tiếng nổ, tài xế phanh gấp một cái.

Nổ lốp?
Tài xế nhanh chóng dừng xe lại, nhưng lại một tiếng nổ nữa vang lên.


Chiếc xe không giữ được thăng bằng, trượt nhanh về phía con dốc bên cạnh.

Dương Thiên sợ hãi nắm chặt lấy tay vịn, cố gắng giữ thân thể thăng bằng.

Nhưng cả chiếc xe không ngừng quay cuồng, trán của hắn va vào cửa xe mấy lần liền.

Dương Thiên choáng váng đầu óc, trán cũng bắt đầu chảy máu, chiếc xe vẫn lao thẳng xuống dốc.

“Bùm!”
Bình xăng vỡ tung, một tiếng nổ lớn vang lên, toàn bộ thân xe bốc cháy ngùn ngụt.

Dương Thiên cảm nhận được ánh lửa, lúc này quần áo của hắn đều đã bị lửa nóng vây quanh, cửa xe khóa trái nên hắn không thể ra ngoài.

Thể chất phòng ngự của Dương Thiên vẫn còn, thế nên trong thời gian ngắn sẽ không bị ngọn lửa này thiêu chết, nhưng thời gian dài thì hắn không dám nói.

Cố nén cơn đau đớn của kinh mạch, Dương Thiên tập trung sức mạnh, hung hăng đấm một quyền lên cửa xe.

Cửa xe lập tức vỡ vụn như pha lê, nhưng cánh tay của Dương Thiên cũng đầm đìa máu.

Hắn cảm nhận được cơn đau đớn kịch liệt truyền đến, đó là nỗi đau khi kinh mạch lại bị đứt gãy lần hai!
Kinh mạch ở cánh tay phải của hắn đã đứt hết rồi!
Nhưng lúc này Dương Thiên không có thời gian quan tâm đến những chuyện khác, giữ tính mạng mới là quan trọng nhất.

Dương Thiên lao ra khỏi xe, cả người bị lửa nóng bao trùm, hắn không ngừng lăn lộn trên mặt đất, cố gắng dập lửa.

Một lúc lâu sau, ngọn lửa trên người Dương Thiên mới tắt, lúc này cả người hắn đã đầy những vết bỏng.

Mặc dù da thịt săn chắc nhưng bị lửa đốt liên tục như thế cũng khó mà chịu đựng.

Nhưng chút vết thương đó đối với Dương Thiên cũng không phải là trí mạng.

Hắn nằm thẳng trên mặt đất, há miệng thở hổn hển, trên người thỉnh thoảng lại truyền đến cảm giác bỏng rát.

Dương Thiên quay người nhìn chiếc xe vẫn còn đang bốc cháy phía xa, người tài xế vẫn còn ở bên trong, nhưng lúc này Dương Thiên không còn chút sức lực nào nữa rồi.

Năng lực hiện tại của hắn chỉ đủ để bảo vệ bản thân.


Hơn nữa, thời gian cũng trôi qua lâu như vậy, vị tài xế kia chắc chắn đã bị lửa thiêu chết rồi, Dương Thiên chỉ có thể âm thầm mặc niệm lời xin lỗi.

Dương Thiên chạm vào quả Thánh anh trên ngực, thở phào nhẹ nhõm.

Đột nhiên, hắn cảm thấy mặt đất đung đưa, đang chuẩn bị chạy trốn thì một bóng dáng đã xuất hiện.

Sau đó, người này dẫm chân lên ngực Dương Thiên.

Tốc độ vô cùng nhanh chóng, Dương Thiên không kịp trốn tránh, bị người này dẫm lên, lồ ng ngực hắn đau nhói.

Dương Thiên cố nén cơn đau, nhìn người trước mặt đang cúi đầu nhìn mình.

Một cường giả mặc trường bào màu đất đang nhìn hắn với vẻ mặt chế nhạo, toàn thân phát ra luồng dao động rất mạnh!
Cường giả cấp C!
“Anh là ai?” Dương Thiên lạnh lùng hỏi.

Người đàn ông mặc trường bào màu đất cười lạnh: “Dương Thiên phải không? Còn tưởng là người ba đầu sáu tay thế nào chứ? Có thể thoát khỏi bí cảnh Sahara.

Đáng tiếc, cậu vẫn bị tôi dẫm đạp dưới chân mà thôi.”
Nói xong, anh ta ngồi xổm xuống, sờ s0ạng khắp người Dương Thiên.

“Tìm được rồi!”
Người đàn ông mặc trường bào màu đất cười một tiếng, nhanh chóng lấy quả Thánh anh từ trên người Dương Thiên.

Vẻ mặt Dương Thiên vô cùng phẫn nộ: “Đám người Đường Chính Lâm phái anh tới đây?”

Mục đích của người đàn ông mặc trường bào màu đất này rõ ràng là quả Thánh anh, Dương Thiên lập tức nghi ngờ anh ta là người của Đường Chính Lâm và Từ Ngọc Cường lão nhân.

Trong lòng Dương Thiên tràn ngập phẫn nộ, hắn đã giao hết giá trị cống hiến của mình, cũng đồng ý rời khỏi Long tổ, không ngờ bọn họ vẫn không chịu buông tha cho hắn.

“Ha ha!” Người đàn ông mặc trường bào màu đất lại không trả lời.

Lấy được quả Thánh anh, tâm trạng của anh ta rất tốt, nhìn Dương Thiên nói: “Dương Thiên, thực ra tôi cũng không muốn làm như vậy, nhưng có người cho tôi lợi ích nên tôi cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể xin lỗi cậu.

Nhưng cậu cũng không cần lo lắng về vấn đề tính mạng của mình, tôi sẽ không giết cậu đâu.”
Nói xong, ánh mắt của người đàn ông mặc trường bào màu đất lộ ra một tia tàn nhẫn.

Anh ta lập tức đạp mạnh lên cổ tay Dương Thiên.

“Rắc!”
Một tiếng rắc vang lên, cổ tay truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt.

Sau đó, tay của Dương Thiên lập tức không còn cảm giác gì.

.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận