Danh sách Chapter

Chapter 300 Chapter 299 Chapter 298 Chapter 297 Chapter 296 Chapter 295 Chapter 294 Chapter 293 Chapter 292 Chapter 291 Chapter 290 Chapter 289 Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Hai nắm tay va chạm không chút kỹ xảo, chủ nhân đại đao thuận thế thụt lùi, tránh xa Kim Cương Vương.

Trận chiến này hầu như xảy ra giữa điện quang đá lửa, chưa tới vài giây.

Khi Lâm Kiến Sinh bị đánh lui, trên sân đột nhiên xuất hiện bóng người, chặt đứt cánh tay của Quyển Mộc Vương, sau đó đấm thẳng Kim Cương Vương trước khi rút lui.

Khi mọi người định thần lại thì đã có thêm một người trên đấu trường.

Một thanh niên rất trẻ tuổi cầm trên tay một con dao lớn kỳ quái, bình tĩnh nhìn mọi người trong đấu trường.

“Cậu là ai?”, Uy Nhĩ thiếu gia lần đầu sắc mặt biến đổi, nhìn người thanh niên đột nhiên xuất hiện, trầm giọng hỏi.

Người thanh niên đột nhiên xuất hiện trước mặt rõ ràng có thực lực cấp B, bất ngờ xuất hiện thì hắn đã chặt đứt cánh tay của Kim Mộc Vương và giáng cho Kim Cương Vương một đòn.

“Ầm!”
Dương Thiên cười lạnh một cái, giẫm nát cánh tay đã bị đứt trên mặt đất, nói: “Lúc trước các người tấn công bang Chiến, lại không biết tôi là ai?”
Lúc này, Trương Đại Hổ đang bên cạnh bước tới, cung kính đứng bên cạnh Dương Thiên.


“Cậu là bang chủ của bang Chiến?”
Đôi mắt của Uy Nhĩ thiếu gia híp lại, toát ra một tia nguy hiểm.

Vốn dĩ anh ta cho rằng mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của mình, nhưng việc bang chủ của bang Long lại là cường giả cấp B đỉnh phong thì có chút bất ngờ, không ngờ bây giờ bang chủ của bang Chiến cũng là một cường giả cấp B.

So sánh với nhau thì bang Lang này đúng là yếu như cừu non, cũng không biết bằng cách nào mà bang Lang này lại trở thành thế lực ngầm lớn nhất nhì ở thành phố Hải này.

“Dương Thiên?”, Tần Tư Viễn ngơ ngác nhìn Dương Thiên đột nhiên xuất hiện.

Trận chiến trước đó giữa Quyển Mộc Vương, Kim Cương Vương và bang chủ bang Long Lâm Kiến Sinh quả là lật đổ nhận thức của cô, giống như thánh nhân, đạp đổ thế lực xấu.

Không ngờ, ngay khi Dương Thiên xuất hiện, hắn đã tiêu diệt được Quyển Mộc Vương này, còn đối đầu không thua kém với Kim Cương Vương.

Ngay cả Uy Nhĩ thiếu gia luôn điềm tĩnh bên cạnh cũng đã hiện lên vẻ mặt chăm chú.

Nhìn gương mặt quen thuộc của Dương Thiên, trong lòng Tần Ngữ Huyên đầy phức tạp, nhưng trong lòng lại nổi lên một tia hy vọng.

“A, cánh tay của tôi!” Quyển Mộc Vương đau đớn hét lên, dùng tay trái che vết thương.

“Ông muốn một cánh tay sao? Tôi đưa cho ông!” Dương Thiên bật cười, đá cánh tay đã bị chính mình giẫm nát qua.

Dương Thiên nhìn cánh tay đã đứt của Quyển Mộc Vương, trong lòng lại cảm thấy đáng tiếc.

Hắn đã xuất hiện ở đây rất lâu nhưng không có xuất hiện ngay lập tức, mà là lẳng lặng chờ cơ hội.

Đối phương có ba cường giả cấp B, cho dù tiến lên cùng với Lâm Kiến Sinh, thực lực của hắn cũng không bằng Uy Nhĩ thiếu gia bọn chúng.

Suy tĩnh của hắn là giết Quyển Mộc Vương bằng một đòn, khi hai bên có thực lực giống nhau, bọn Uy Nhĩ thiếu gia sẽ không thể chiếm thế chủ động.

Điều đáng tiếc là cơ hội không dễ gì có được mà hắn tìm đã không thể thành công, tuy nhiên, hắn đã chặt đứt cánh tay của Quyển Mộc Vương, sức chiến đấu của Quyển Mộc Vương đã mất đi ít nhất 50%! Không cần phải lo lắng!

“Người Hoa Hạ các người chỉ có thể đánh lén để thắng sao?”, Uy Nhĩ thiếu gia vẻ mặt lạnh lùng chế nhạo Dương Thiên.

“Còn hơn bắt nạt nhiều người hơn các người!” Dương Thiên lãnh đạm cười.

Hắn chưa bao giờ thích những dị năng giả ngoại quốc này, nếu có cơ hội, hắn không ngại giữ lại cả ba Uy Nhĩ thiếu gia!
Đến bên cạnh Lâm Kiến Sinh, Dương Thiên đưa tay ra.

Lâm Kiến Sinh nắm lấy tay Dương Thiên, trực tiếp đứng lên.

“Ông không sao chứ?” Dương Thiên cười hỏi, tuy là lần đầu gặp mặt nhưng Dương Thiên rất thích Lâm Kiến Sinh này.

Lâm Kiến Sinh này là một anh hùng thực sự, rõ ràng ông ta biết mình sẽ chết nhưng lại không chịu khuất phục, chí khí cứng rắn, mạnh gấp chí khí của Chu Dật Phong trăm lần.

“Cậu là bang chủ của bang Chiến?”, Lâm Kiến Sinh cười nói.

Mặc dù bị thương nhưng phong thái của ông ta vẫn rất thuyết phục, nhìn Dương Thiên mỉm cười.

Dương Thiên gật đầu: "Tôi tên là Dương Thiên."
“Tôi tên là Lâm Kiến Sinh!” Lâm Kiến Sinh cười nói, lúc này giữa hai bên không có lòng thù địch, bởi vì phía trước có một kẻ thù chung.

“Tiểu tử, tôi muốn xé xác cậu thành hàng vạn mảnh, tôi muốn uống máu của cậu, nghiền nát xương cốt của cậu từng cái một!”, Quyển Mộc Vương phát điên mà nhìn Dương Thiên!
Dương Thiên chỉ cười mà không thèm để ý đến lời nói của Quyển Mộc Vương, nếu sợ uy hiếp như vậy, vừa rồi hắn đã không ra tay.


Tần Ngữ Huyên ngơ ngác ở bên cạnh.

Trước khi ở bên Chu Dật Phong, cô cũng biết đôi điều về thế lực ngầm ở thành phố Hải.

Ba bang phái lớn ở thành phố Hải, bang Long là lớn nhất, tiếp theo là bang Lang, và xếp thứ ba là bang Chiến đang trỗi dậy nhanh chóng!
Cô không ngờ Dương Thiên lại là bang chủ của bang Chiến này, thật không thể tin được.

Năm thứ ba cao trung, Dương Thiên nhát gan và tự ti, ngoại trừ thành tích tốt chút, hắn không có gì nổi bật, nhưng bây giờ, chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, hắn đã hoàn toàn thay đổi.

Không chỉ hồi phục thể lực mà hắn còn trò chuyện vui vẻ với những nhân vật như bang chủ của bang Long Lâm Kiến Sinh, thậm chí Uy Nhĩ thiếu gia không nể nang ai này còn kiêng dè với Dương Thiên.

Chẳng trách Lưu Nham Thanh cung kính Dương Thiên như vậy, hẳn là ông ta đã biết thân phận của Dương Thiên.

Tần Ngữ Huyên không thể diễn tả được nổi khổ trong lòng.

Trước kia đối với Dương Thiên, cô là người mà hắn không thể với tới, nhưng bây giờ, đối với cô, Dương Thiên lại càng là người mà cô chẳng thể chạm đến!

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận