Danh sách Chapter
Chapter 300
Chapter 299
Chapter 298
Chapter 297
Chapter 296
Chapter 295
Chapter 294
Chapter 293
Chapter 292
Chapter 291
Chapter 290
Chapter 289
Chapter 288
Chapter 287
Chapter 286
Chapter 285
Chapter 284
Chapter 283
Chapter 282
Chapter 281
Chapter 280
Chapter 279
Chapter 278
Chapter 277
Chapter 276
Chapter 275
Chapter 274
Chapter 273
Chapter 272
Chapter 271
Chapter 270
Chapter 269
Chapter 268
Chapter 267
Chapter 266
Chapter 265
Chapter 264
Chapter 263
Chapter 262
Chapter 261
Chapter 260
Chapter 259
Chapter 258
Chapter 257
Chapter 256
Chapter 255
Chapter 254
Chapter 253
Chapter 252
Chapter 251
Chapter 250
Chapter 249
Chapter 248
Chapter 247
Chapter 246
Chapter 245
Chapter 244
Chapter 243
Chapter 242
Chapter 241
Chapter 240
Chapter 239
Chapter 238
Chapter 237
Chapter 236
Chapter 235
Chapter 234
Chapter 233
Chapter 232
Chapter 231
Chapter 230
Chapter 229
Chapter 228
Chapter 227
Chapter 226
Chapter 225
Chapter 224
Chapter 223
Chapter 222
Chapter 221
Chapter 220
Chapter 219
Chapter 218
Chapter 217
Chapter 216
Chapter 215
Chapter 214
Chapter 213
Chapter 212
Chapter 211
Chapter 210
Chapter 209
Chapter 208
Chapter 207
Chapter 206
Chapter 205
Chapter 204
Chapter 203
Chapter 202
Chapter 201
Chapter 200
Chapter 199
Chapter 198
Chapter 197
Chapter 196
Chapter 195
Chapter 194
Chapter 193
Chapter 192
Chapter 191
Chapter 190
Chapter 189
Chapter 188
Chapter 187
Chapter 186
Chapter 185
Chapter 184
Chapter 183
Chapter 182
Chapter 181
Chapter 180
Chapter 179
Chapter 178
Chapter 177
Chapter 176
Chapter 175
Chapter 174
Chapter 173
Chapter 172
Chapter 171
Chapter 170
Chapter 169
Chapter 168
Chapter 167
Chapter 166
Chapter 165
Chapter 164
Chapter 163
Chapter 162
Chapter 161
Chapter 160
Chapter 159
Chapter 158
Chapter 157
Chapter 156
Chapter 155
Chapter 154
Chapter 153
Chapter 152
Chapter 151
Chapter 150
Chapter 149
Chapter 148
Chapter 147
Chapter 146
Chapter 145
Chapter 144
Chapter 143
Chapter 142
Chapter 141
Chapter 140
Chapter 139
Chapter 138
Chapter 137
Chapter 136
Chapter 135
Chapter 134
Chapter 133
Chapter 132
Chapter 131
Chapter 130
Chapter 129
Chapter 128
Chapter 127
Chapter 126
Chapter 125
Chapter 124
Chapter 123
Chapter 122
Chapter 121
Chapter 120
Chapter 119
Chapter 118
Chapter 117
Chapter 116
Chapter 115
Chapter 114
Chapter 113
Chapter 112
Chapter 111
Chapter 110
Chapter 109
Chapter 108
Chapter 107
Chapter 106
Chapter 105
Chapter 104
Chapter 103
Chapter 102
Chapter 101
Chapter 100
Chapter 99
Chapter 98
Chapter 97
Chapter 96
Chapter 95
Chapter 94
Chapter 93
Chapter 92
Chapter 91
Chapter 90
Chapter 89
Chapter 88
Chapter 87
Chapter 86
Chapter 85
Chapter 84
Chapter 83
Chapter 82
Chapter 81
Chapter 80
Chapter 79
Chapter 78
Chapter 77
Chapter 76
Chapter 75
Chapter 74
Chapter 73
Chapter 72
Chapter 71
Chapter 70
Chapter 69
Chapter 68
Chapter 67
Chapter 66
Chapter 65
Chapter 64
Chapter 63
Chapter 62
Chapter 61
Chapter 60
Chapter 59
Chapter 58
Chapter 57
Chapter 56
Chapter 55
Chapter 54
Chapter 53
Chapter 52
Chapter 51
Chapter 50
Chapter 49
Chapter 48
Chapter 47
Chapter 46
Chapter 45
Chapter 44
Chapter 43
Chapter 42
Chapter 41
Chapter 40
Chapter 39
Chapter 38
Chapter 37
Chapter 36
Chapter 35
Chapter 34
Chapter 33
Chapter 32
Chapter 31
Chapter 30
Chapter 29
Chapter 28
Chapter 27
Chapter 26
Chapter 25
Chapter 24
Chapter 23
Chapter 22
Chapter 21
Chapter 20
Chapter 19
Chapter 18
Chapter 17
Chapter 16
Chapter 15
Chapter 14
Chapter 13
Chapter 12
Chapter 11
Chapter 10
Chapter 9
Chapter 8
Chapter 7
Chapter 6
Chapter 5
Chapter 4
Chapter 3
Chapter 2
Chapter 1
“Các em lên xe đi! Anh đưa các em về nhà.” Dương Thiên mỉm cười nói với nhóm Tiểu Bàn.
Mấy đứa trẻ nhóm Tiểu Bàn nhìn thấy San San chạy đến bên cạnh chiếc BMW kia thì vô cùng hâm mộ, bây giờ lại nghe Dương Thiên nói như thế, đứa nào cũng tươi cười hớn hở.
Lũ trẻ làm gì từng được nhìn thấy chiếc xe nào vừa to vừa ngầu như vậy cơ chứ.
Dương Thiên mỉm cười, nhà của mấy đứa trẻ này cũng ở gần nhà Dương Thiên. Lần này hắn tới đón em gái, tiện đường đưa lũ trẻ về cũng không sao, dù sao cũng cùng một công đi.
Đúng lúc này, có một cô bé chạy ra khỏi khuôn viên trường học, bên cạnh cô bé còn có một người đàn ông trung niên hơi mập mạp, đeo kính mắt, nhìn rất hiền lành văn nhã.
Cô bé này rất đáng yêu, gương mặt thanh tú, hai bím tóc lắc qua lắc lại. Nhưng khi San San nhìn thấy cô bé này thì lại không vui vẻ chút nào.
“San San, em làm sao thế?” Dương Thiên tò mò hỏi.
“Anh ơi, đó chính là Hoàng Đình Đình!” Tiểu Bàn vội vàng nói.
“Ồ?” Dương Thiên buồn cười nhìn em gái mình, nhưng cũng không có ý định quản. Mấy chuyện giận dỗi của trẻ con cứ để trẻ con giải quyết, người lớn không nên tham gia vào.
“Hừ! Hoàng Đình Đình! Không phải cậu nói là không có ai tới đón tôi sao? Cậu nhìn đi, đây là anh trai tôi, còn đây là xe của anh trai tôi. Xe của anh ấy vừa to vừa đẹp hơn chiếc xe nhà cậu rất nhiều!” San San nhìn về phía Hoàng Đình Đình, đắc ý nói.
Thành tích học tập của San San và Hoàng Đình luôn là thứ nhất và thứ hai của lớp, ngày thường rất thích cạnh tranh với nhau.
“Hừ!” Hoàng Đình Đình nhìn chiếc xe BMW của Dương Thiên thì khẽ hừ lạnh một cái, sau đó quay đầu nói với người đàn ông mập mạp đằng sau: “Cha ơi, con cũng muốn cha mua một chiếc xe đẹp như thế này.”
Xe của người đàn ông mập mạp này là một loại xe bình thường, lại còn mua với giá rẻ, hoàn toàn không so sánh được với chiếc BMW của Dương Thiên. Cả kiểu dáng và chất lượng đều thua xa.
Người đàn ông trung niên mập mạp cười khổ. Ông ta biết chiếc xe này của Dương Thiên chính là BMW M6, trị giá hơn hai triệu, có thể mua được mấy chục chiếc xe của ông ta!
Người này nhìn về phía Dương Thiên, mỉm cười gật đầu một cái, sau đó kéo con gái mình đi. Trên đường còn có thể nghe được tiếng Hoàng Đình Đình khóc lóc làm loạn.
“Hừ! Anh trai của em lợi hại nhất!” San San giống như tướng quân đánh thắng trận, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
“Được rồi, đi thôi!” Dương Thiên bất đắc dĩ nhìn San San, sau đó khởi động xe, lái về nhà!
Sau khi đưa nhóm Tiểu Bàn về nhà, Dương Thiên và San San cũng về nhà mình.
Lúc này, Thẩm Tân Lan cũng đã trở lại.
“Ô? Tiểu Thiên, con về rồi à?” Thẩm Tân Lan nhìn thấy Dương Thiên thì vô cùng vui vẻ: “Để mẹ ra chợ mua thêm chút thức ăn.”
Thẩm Tân Lan vui vẻ cầm thêm tiền đi chợ.
Chờ đến khi một bàn thức ăn bày biện xong xuôi thì Dương Gia Quốc cũng về nhà.
Một nhà bốn người vui vẻ hòa thuận ăn cơm tối.
Ăn cơm xong xuôi, chờ San San đi vào phòng làm bài tập thì Dương Thiên lại nói cho Dương Gia Quốc và Thẩm Tân Lan biết chuyện chiều nay mình gặp được.
Sự ganh đua giữa đám trẻ con bây giờ rất nghiêm trọng, Dương Thiên cũng cảm thấy cần phải đưa đón San San lúc tan học.
Bây giờ đường xá đông đúc, xe cộ lại nhiều, con đường tan học cũng không quá an toàn. Mặc dù đường từ trường về nhà của San San rất gần, nhưng nếu lỡ không may xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sau này có hối hận cũng không kịp.
“Mẹ bọn trẻ này, tôi cảm thấy Tiểu Thiên nói rất có lý. Sau này tôi sẽ đi đón San San tan học.” Dương Gia Quốc cũng tán thành chuyện này.
Lúc trước bọn họ cũng có để ý tới chuyện này, nhưng không coi trọng lắm.
Dương Thiên nói tiếp: “Cha mẹ, bây giờ trong nhà chúng ta không thiếu tiền, cha mẹ không cần phải làm việc nữa, cứ hưởng thụ cuộc sống là được. Còn nữa, cha đi học lấy bằng lái xe đi, sau đó nhà chúng ta mua một chiếc xe nữa. Như thế thì cha tiện đưa đón San San hơn!”
“Tiểu Thiên, cha mẹ con bận rộn nửa đời người rồi, bây giờ nếu bảo cha mẹ ở nhà không làm gì thì cha mẹ buồn tay buồn chân lắm.” Thẩm Tân Lan cười nói.
“Đúng vậy, Tiểu Thiên, nếu con bảo mua xe thì còn được, nhưng bảo cha mẹ không làm việc nữa thì khó lắm.” Dương Gia Quốc nói.
Dương Thiên biết tính cách của cha mẹ mình, nếu như cha mẹ hắn đã nói như vậy thì hắn cũng không nói nhiều nữa.
“Tiểu Thiên, đúng là cha mẹ đã xem nhẹ cảm giác của San San. Từ nay về sau, ngày nào cha mẹ cũng sẽ đưa đón con bé đi học. Con yên tâm!” Thẩm Tân Lan cười nói.
...
Dương Thiên ở nhà ba ngày rồi lại đi. Lái xe đến đường cao tốc, Dương Thiên đột nhiên nghĩ tới Vương Nhã Lộ đã lâu không gọi điện cho mình. Hắn suy nghĩ một chút, sau đó lập tức lái xe về hướng thành phố Đồng, chạy tới bệnh viện mà ông cụ Vương đang nằm.
Dương Thiên gọi điện thoại cho Vương Nhã Lộ, nhưng điện thoại của cô đã tắt máy.
Hắn mua chút trái cây, đi thẳng tới phòng bệnh của ông cụ Vương. Nhưng trong phòng lại không có người.
“Cho tôi hỏi bệnh nhân nằm ở phòng này đi đâu rồi?” Dương Thiên nhìn thấy một y tá đi tới thì vội vàng hỏi.
“Cậu muốn hỏi ông cụ mắc bệnh ung thư gan giai đoạn cuối đó sao?” Y tá hỏi lại.
Dương Thiên gật đầu.
“Ông cụ mất cách đây một tuần rồi, cháu gái ông ấy đã đưa ông ấy ra ngoài, chắc đã được hỏa táng rồi!” Y tá nói.
Mấy đứa trẻ nhóm Tiểu Bàn nhìn thấy San San chạy đến bên cạnh chiếc BMW kia thì vô cùng hâm mộ, bây giờ lại nghe Dương Thiên nói như thế, đứa nào cũng tươi cười hớn hở.
Lũ trẻ làm gì từng được nhìn thấy chiếc xe nào vừa to vừa ngầu như vậy cơ chứ.
Dương Thiên mỉm cười, nhà của mấy đứa trẻ này cũng ở gần nhà Dương Thiên. Lần này hắn tới đón em gái, tiện đường đưa lũ trẻ về cũng không sao, dù sao cũng cùng một công đi.
Đúng lúc này, có một cô bé chạy ra khỏi khuôn viên trường học, bên cạnh cô bé còn có một người đàn ông trung niên hơi mập mạp, đeo kính mắt, nhìn rất hiền lành văn nhã.
Cô bé này rất đáng yêu, gương mặt thanh tú, hai bím tóc lắc qua lắc lại. Nhưng khi San San nhìn thấy cô bé này thì lại không vui vẻ chút nào.
“San San, em làm sao thế?” Dương Thiên tò mò hỏi.
“Anh ơi, đó chính là Hoàng Đình Đình!” Tiểu Bàn vội vàng nói.
“Ồ?” Dương Thiên buồn cười nhìn em gái mình, nhưng cũng không có ý định quản. Mấy chuyện giận dỗi của trẻ con cứ để trẻ con giải quyết, người lớn không nên tham gia vào.
“Hừ! Hoàng Đình Đình! Không phải cậu nói là không có ai tới đón tôi sao? Cậu nhìn đi, đây là anh trai tôi, còn đây là xe của anh trai tôi. Xe của anh ấy vừa to vừa đẹp hơn chiếc xe nhà cậu rất nhiều!” San San nhìn về phía Hoàng Đình Đình, đắc ý nói.
Thành tích học tập của San San và Hoàng Đình luôn là thứ nhất và thứ hai của lớp, ngày thường rất thích cạnh tranh với nhau.
“Hừ!” Hoàng Đình Đình nhìn chiếc xe BMW của Dương Thiên thì khẽ hừ lạnh một cái, sau đó quay đầu nói với người đàn ông mập mạp đằng sau: “Cha ơi, con cũng muốn cha mua một chiếc xe đẹp như thế này.”
Xe của người đàn ông mập mạp này là một loại xe bình thường, lại còn mua với giá rẻ, hoàn toàn không so sánh được với chiếc BMW của Dương Thiên. Cả kiểu dáng và chất lượng đều thua xa.
Người đàn ông trung niên mập mạp cười khổ. Ông ta biết chiếc xe này của Dương Thiên chính là BMW M6, trị giá hơn hai triệu, có thể mua được mấy chục chiếc xe của ông ta!
Người này nhìn về phía Dương Thiên, mỉm cười gật đầu một cái, sau đó kéo con gái mình đi. Trên đường còn có thể nghe được tiếng Hoàng Đình Đình khóc lóc làm loạn.
“Hừ! Anh trai của em lợi hại nhất!” San San giống như tướng quân đánh thắng trận, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
“Được rồi, đi thôi!” Dương Thiên bất đắc dĩ nhìn San San, sau đó khởi động xe, lái về nhà!
Sau khi đưa nhóm Tiểu Bàn về nhà, Dương Thiên và San San cũng về nhà mình.
Lúc này, Thẩm Tân Lan cũng đã trở lại.
“Ô? Tiểu Thiên, con về rồi à?” Thẩm Tân Lan nhìn thấy Dương Thiên thì vô cùng vui vẻ: “Để mẹ ra chợ mua thêm chút thức ăn.”
Thẩm Tân Lan vui vẻ cầm thêm tiền đi chợ.
Chờ đến khi một bàn thức ăn bày biện xong xuôi thì Dương Gia Quốc cũng về nhà.
Một nhà bốn người vui vẻ hòa thuận ăn cơm tối.
Ăn cơm xong xuôi, chờ San San đi vào phòng làm bài tập thì Dương Thiên lại nói cho Dương Gia Quốc và Thẩm Tân Lan biết chuyện chiều nay mình gặp được.
Sự ganh đua giữa đám trẻ con bây giờ rất nghiêm trọng, Dương Thiên cũng cảm thấy cần phải đưa đón San San lúc tan học.
Bây giờ đường xá đông đúc, xe cộ lại nhiều, con đường tan học cũng không quá an toàn. Mặc dù đường từ trường về nhà của San San rất gần, nhưng nếu lỡ không may xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sau này có hối hận cũng không kịp.
“Mẹ bọn trẻ này, tôi cảm thấy Tiểu Thiên nói rất có lý. Sau này tôi sẽ đi đón San San tan học.” Dương Gia Quốc cũng tán thành chuyện này.
Lúc trước bọn họ cũng có để ý tới chuyện này, nhưng không coi trọng lắm.
Dương Thiên nói tiếp: “Cha mẹ, bây giờ trong nhà chúng ta không thiếu tiền, cha mẹ không cần phải làm việc nữa, cứ hưởng thụ cuộc sống là được. Còn nữa, cha đi học lấy bằng lái xe đi, sau đó nhà chúng ta mua một chiếc xe nữa. Như thế thì cha tiện đưa đón San San hơn!”
“Tiểu Thiên, cha mẹ con bận rộn nửa đời người rồi, bây giờ nếu bảo cha mẹ ở nhà không làm gì thì cha mẹ buồn tay buồn chân lắm.” Thẩm Tân Lan cười nói.
“Đúng vậy, Tiểu Thiên, nếu con bảo mua xe thì còn được, nhưng bảo cha mẹ không làm việc nữa thì khó lắm.” Dương Gia Quốc nói.
Dương Thiên biết tính cách của cha mẹ mình, nếu như cha mẹ hắn đã nói như vậy thì hắn cũng không nói nhiều nữa.
“Tiểu Thiên, đúng là cha mẹ đã xem nhẹ cảm giác của San San. Từ nay về sau, ngày nào cha mẹ cũng sẽ đưa đón con bé đi học. Con yên tâm!” Thẩm Tân Lan cười nói.
...
Dương Thiên ở nhà ba ngày rồi lại đi. Lái xe đến đường cao tốc, Dương Thiên đột nhiên nghĩ tới Vương Nhã Lộ đã lâu không gọi điện cho mình. Hắn suy nghĩ một chút, sau đó lập tức lái xe về hướng thành phố Đồng, chạy tới bệnh viện mà ông cụ Vương đang nằm.
Dương Thiên gọi điện thoại cho Vương Nhã Lộ, nhưng điện thoại của cô đã tắt máy.
Hắn mua chút trái cây, đi thẳng tới phòng bệnh của ông cụ Vương. Nhưng trong phòng lại không có người.
“Cho tôi hỏi bệnh nhân nằm ở phòng này đi đâu rồi?” Dương Thiên nhìn thấy một y tá đi tới thì vội vàng hỏi.
“Cậu muốn hỏi ông cụ mắc bệnh ung thư gan giai đoạn cuối đó sao?” Y tá hỏi lại.
Dương Thiên gật đầu.
“Ông cụ mất cách đây một tuần rồi, cháu gái ông ấy đã đưa ông ấy ra ngoài, chắc đã được hỏa táng rồi!” Y tá nói.
0
0
đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận