Danh sách Chapter
Chapter 300
Chapter 299
Chapter 298
Chapter 297
Chapter 296
Chapter 295
Chapter 294
Chapter 293
Chapter 292
Chapter 291
Chapter 290
Chapter 289
Chapter 288
Chapter 287
Chapter 286
Chapter 285
Chapter 284
Chapter 283
Chapter 282
Chapter 281
Chapter 280
Chapter 279
Chapter 278
Chapter 277
Chapter 276
Chapter 275
Chapter 274
Chapter 273
Chapter 272
Chapter 271
Chapter 270
Chapter 269
Chapter 268
Chapter 267
Chapter 266
Chapter 265
Chapter 264
Chapter 263
Chapter 262
Chapter 261
Chapter 260
Chapter 259
Chapter 258
Chapter 257
Chapter 256
Chapter 255
Chapter 254
Chapter 253
Chapter 252
Chapter 251
Chapter 250
Chapter 249
Chapter 248
Chapter 247
Chapter 246
Chapter 245
Chapter 244
Chapter 243
Chapter 242
Chapter 241
Chapter 240
Chapter 239
Chapter 238
Chapter 237
Chapter 236
Chapter 235
Chapter 234
Chapter 233
Chapter 232
Chapter 231
Chapter 230
Chapter 229
Chapter 228
Chapter 227
Chapter 226
Chapter 225
Chapter 224
Chapter 223
Chapter 222
Chapter 221
Chapter 220
Chapter 219
Chapter 218
Chapter 217
Chapter 216
Chapter 215
Chapter 214
Chapter 213
Chapter 212
Chapter 211
Chapter 210
Chapter 209
Chapter 208
Chapter 207
Chapter 206
Chapter 205
Chapter 204
Chapter 203
Chapter 202
Chapter 201
Chapter 200
Chapter 199
Chapter 198
Chapter 197
Chapter 196
Chapter 195
Chapter 194
Chapter 193
Chapter 192
Chapter 191
Chapter 190
Chapter 189
Chapter 188
Chapter 187
Chapter 186
Chapter 185
Chapter 184
Chapter 183
Chapter 182
Chapter 181
Chapter 180
Chapter 179
Chapter 178
Chapter 177
Chapter 176
Chapter 175
Chapter 174
Chapter 173
Chapter 172
Chapter 171
Chapter 170
Chapter 169
Chapter 168
Chapter 167
Chapter 166
Chapter 165
Chapter 164
Chapter 163
Chapter 162
Chapter 161
Chapter 160
Chapter 159
Chapter 158
Chapter 157
Chapter 156
Chapter 155
Chapter 154
Chapter 153
Chapter 152
Chapter 151
Chapter 150
Chapter 149
Chapter 148
Chapter 147
Chapter 146
Chapter 145
Chapter 144
Chapter 143
Chapter 142
Chapter 141
Chapter 140
Chapter 139
Chapter 138
Chapter 137
Chapter 136
Chapter 135
Chapter 134
Chapter 133
Chapter 132
Chapter 131
Chapter 130
Chapter 129
Chapter 128
Chapter 127
Chapter 126
Chapter 125
Chapter 124
Chapter 123
Chapter 122
Chapter 121
Chapter 120
Chapter 119
Chapter 118
Chapter 117
Chapter 116
Chapter 115
Chapter 114
Chapter 113
Chapter 112
Chapter 111
Chapter 110
Chapter 109
Chapter 108
Chapter 107
Chapter 106
Chapter 105
Chapter 104
Chapter 103
Chapter 102
Chapter 101
Chapter 100
Chapter 99
Chapter 98
Chapter 97
Chapter 96
Chapter 95
Chapter 94
Chapter 93
Chapter 92
Chapter 91
Chapter 90
Chapter 89
Chapter 88
Chapter 87
Chapter 86
Chapter 85
Chapter 84
Chapter 83
Chapter 82
Chapter 81
Chapter 80
Chapter 79
Chapter 78
Chapter 77
Chapter 76
Chapter 75
Chapter 74
Chapter 73
Chapter 72
Chapter 71
Chapter 70
Chapter 69
Chapter 68
Chapter 67
Chapter 66
Chapter 65
Chapter 64
Chapter 63
Chapter 62
Chapter 61
Chapter 60
Chapter 59
Chapter 58
Chapter 57
Chapter 56
Chapter 55
Chapter 54
Chapter 53
Chapter 52
Chapter 51
Chapter 50
Chapter 49
Chapter 48
Chapter 47
Chapter 46
Chapter 45
Chapter 44
Chapter 43
Chapter 42
Chapter 41
Chapter 40
Chapter 39
Chapter 38
Chapter 37
Chapter 36
Chapter 35
Chapter 34
Chapter 33
Chapter 32
Chapter 31
Chapter 30
Chapter 29
Chapter 28
Chapter 27
Chapter 26
Chapter 25
Chapter 24
Chapter 23
Chapter 22
Chapter 21
Chapter 20
Chapter 19
Chapter 18
Chapter 17
Chapter 16
Chapter 15
Chapter 14
Chapter 13
Chapter 12
Chapter 11
Chapter 10
Chapter 9
Chapter 8
Chapter 7
Chapter 6
Chapter 5
Chapter 4
Chapter 3
Chapter 2
Chapter 1
Ông cụ Vương là người sở hữu căn nhà này, nhưng sau đó ông bị bệnh phải nằm viện, chưa kịp sang tên căn nhà cho Vương Nhã Lộ thì đã qua đời. Đám con cháu bất hiếu của ông cụ Vương nhân cơ hội này muốn lấy lại căn nhà.
Ở thành phố Đồng, những căn nhà như thế này vẫn khá đáng giá.
“Căn nhà này bao nhiêu tiền?” Dương Thiên hỏi.
Hắn không muốn lãng phí thời gian cãi cọ với những người này.
“Hả? Cậu muốn mua căn nhà này?” Người đàn ông trung niên cười khẩy: “Nhà của chúng tôi là nhà cổ đấy! Trên thị trường có giá từ sáu trăm nghìn đến một triệu!”
“Tôi trả một triệu, các người chuyển quyền sở hữu căn nhà này sang cho Vương Nhã Lộ!” Dương Thiên nói thẳng.
“Anh Tiểu Thiên!” Vương Nhã Lộ kéo góc áo Dương Thiên.
Dương Thiên mỉm cười nhìn cô, ra hiệu không có việc gì.
Người đàn ông trung niên nghe thấy Dương Thiên trả lời nhanh chóng như thế thì âm thầm ảo não, tự mắng mình ngu ngốc, biết thế đã báo giá cao hơn rồi. Ông ta thương lượng với mấy người kia một chút, sau đó nói với Dương Thiên: “Cũng được! Chỉ cần chúng tôi nhận được tiền thì quyền sở hữu ngôi nhà này sẽ thuộc về Vương Nhã Lộ. Sau này chúng tôi sẽ không bao giờ tới làm phiền cô ta nữa.”
Dương Thiên lập tức chuyển cho bọn họ một triệu, sau đó đi làm thủ tục chuyển nhượng.
“Từ giờ trở đi, căn nhà này hoàn toàn thuộc về Vương Nhã Lộ! Nếu sau này tôi biết có người tới quấy rầy Vương Nhã Lộ thì tôi sẽ không khách khí đâu!” Dương Thiên lạnh lùng nói. Nói xong, hắn nhặt một viên đá to bằng bàn tay, bóp nát thành bột mịn!
“Vâng! Vâng! Chúng tôi sẽ không quấy rầy cô ta đâu!” Mấy người kia sợ hãi gật đầu, sau đó nhanh chóng rời đi.
Thực ra Dương Thiên còn có một cách giải quyết bạo lực hơn, nhưng vì Vương Nhã Lộ không phải cháu gái ruột của ông cụ Vương nên hắn cũng không muốn làm mọi chuyện trở nên rắc rối. Thế nên, Dương Thiên quyết định dùng tiền để giải quyết.
“Anh Tiểu Thiên, cảm ơn anh!” Vương Nhã Lộ cảm ơn Dương Thiên.
“Không cần cảm ơn anh! Chỉ tiếc ông cụ Vương là người tốt, thế mà lại có những người con như thế này! Anh cũng không có cơ hội gặp mặt ông lần cuối.” Dương Thiên nói.
“Khi ông nội ra đi vô cùng thanh thản, không hề đau đớn chút nào! Em nghĩ ông nội nhất định sẽ được lên thiên đường, tận hưởng hạnh phúc.” Vương Nhã Lộ nói, giọng nói còn mang theo giọng mũi khàn khàn.
Sau đó, Vương Nhã Lộ dẫn Dương Thiên tới mộ của ông cụ Vương.
“Ông nội, con đưa anh Tiểu Thiên tới thăm ông đây. Lúc ông ở trong bệnh viện không phải vẫn luôn khen ngợi anh Tiểu Thiên đó sao? Bây giờ anh ấy đến rồi. Ông ở trên trời nhìn thấy có vui không? Bây giờ Lộ Lộ rất ổn, ông không cần phải lo lắng cho con đâu. Lộ Lộ cũng sẽ tự chăm sóc bản thân mình, con không còn là trẻ con nữa, sẽ không làm ông phải lo lắng đâu.”
Vương Nhã Lộ đứng trước mộ ông nội, chậm rãi nói như đang trò chuyện lúc ông cụ Vương còn sống.
“Ông nội, thì ra con được ông nhặt về nuôi. Sao ông không nói cho con biết? Có phải ông sợ con buồn không? Không sao, ông nội, cho dù con được ông nhặt về nhưng con cũng sẽ mãi mãi là cháu gái ruột của ông! Ông cũng mãi mãi là ông nội của con!”
Vương Nhã Lộ nói đến đây thì không cầm được nước mắt.
“Ông nội, anh Tiểu Thiên đã mua lại ngôi nhà của chúng ta rồi, sau này đám người xấu đó sẽ không tới làm loạn nữa. Đó là nhà của chúng ta! Ông nội, bây giờ Lộ Lộ đã biết kiếm tiền rồi, sao ông không cho con cơ hội báo đáp ông?”
Vương Nhã Lộ khóc nức nở: “Ông nội, ông đi rồi, từ giờ Lộ Lộ chỉ còn một mình.”
Vương Nhã Lộ quỳ trên mặt đất khóc lớn.
Dương Thiên yên lặng đứng sau lưng cô, trầm mặc không nói.
Trên bầu trời thỉnh thoảng lại truyền đến những tiếng chim tước kêu, nghe như tiếng ai đang nức nở.
Qua một hồi lâu, Vương Nhã Lộ lau khô những giọt nước mắt, ngại ngùng nhìn Dương Thiên nói: “Anh Tiểu Thiên, thật thất lễ quá, để anh đợi lâu rồi.”
Đem hết nỗi ưu phiền của mình nói ra ngoài, Vương Nhã Lộ cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều.
Dương Thiên lắc lắc đầu nói: “Bây giờ ông cụ Vương đã từ trần, anh tin ông ở trên thiên đường cũng hy vọng nhìn thấy em sống vui vẻ hạnh phúc, vì thế em đừng quá đau lòng nữa.”
Vương Nhã Lộ đáp: “Anh Tiểu Thiên, em biết, em không sao đâu, anh không cần quá lo lắng.”
Dương Thiên nhìn Vương Nhã Lộ nói: “Hậu sự của ông cụ Vương đã giải quyết xong rồi, em định quay về trường học hay ở lại thành phố Đồng một thời gian?”
“Ông luôn mong muốn em có thể học xong đại học, vì vậy em sẽ không từ bỏ nghiệp học hành đâu.”, Vương Nhã Lộ đáp.
“Vậy thì tốt! Anh đưa em về trường!”, Dương Thiên đề nghị.
“Cảm ơn anh Tiểu Thiên, tiền viện phí của ông, còn có một triệu tệ tiền mua nhà kia, em nhất định sẽ trả toàn bộ cho anh.”, Vương Nhã Lộ nói cảm ơn, trong mắt đầy cảm kích nhìn Dương Thiên.
“Không sao đâu, tiền đó không trả cũng không sao!”, Dương Thiên cười nói.
Vương Nhã Lộ kiên quyết lắc đầu. Cô đã hạ quyết tâm, nhất định phải nỗ lực kiếm tiền trả cho Dương Thiên.
Dương Thiên bất đắc dĩ đành phải đồng ý với cô.
Hắn cùng Vương Nhã Lộ quay về thu dọn nhà cửa một chút. Vương Nhã Lộ nhìn căn nhà, trong mắt tràn đầy hoài niệm. Đây là nơi mà cô và ông cụ Vương đã sống cùng nhau mấy chục năm. Nhà vẫn còn, nhưng người thì không còn, cô lần sau quay về cũng chỉ lủi thủi một mình. Không còn ai yêu thương cô, đợi cô trở về nhà như thế nữa.
“Đi thôi!”, Dương Thiên ở bên cạnh Vương Nhã Lộ nói.
Ở thành phố Đồng, những căn nhà như thế này vẫn khá đáng giá.
“Căn nhà này bao nhiêu tiền?” Dương Thiên hỏi.
Hắn không muốn lãng phí thời gian cãi cọ với những người này.
“Hả? Cậu muốn mua căn nhà này?” Người đàn ông trung niên cười khẩy: “Nhà của chúng tôi là nhà cổ đấy! Trên thị trường có giá từ sáu trăm nghìn đến một triệu!”
“Tôi trả một triệu, các người chuyển quyền sở hữu căn nhà này sang cho Vương Nhã Lộ!” Dương Thiên nói thẳng.
“Anh Tiểu Thiên!” Vương Nhã Lộ kéo góc áo Dương Thiên.
Dương Thiên mỉm cười nhìn cô, ra hiệu không có việc gì.
Người đàn ông trung niên nghe thấy Dương Thiên trả lời nhanh chóng như thế thì âm thầm ảo não, tự mắng mình ngu ngốc, biết thế đã báo giá cao hơn rồi. Ông ta thương lượng với mấy người kia một chút, sau đó nói với Dương Thiên: “Cũng được! Chỉ cần chúng tôi nhận được tiền thì quyền sở hữu ngôi nhà này sẽ thuộc về Vương Nhã Lộ. Sau này chúng tôi sẽ không bao giờ tới làm phiền cô ta nữa.”
Dương Thiên lập tức chuyển cho bọn họ một triệu, sau đó đi làm thủ tục chuyển nhượng.
“Từ giờ trở đi, căn nhà này hoàn toàn thuộc về Vương Nhã Lộ! Nếu sau này tôi biết có người tới quấy rầy Vương Nhã Lộ thì tôi sẽ không khách khí đâu!” Dương Thiên lạnh lùng nói. Nói xong, hắn nhặt một viên đá to bằng bàn tay, bóp nát thành bột mịn!
“Vâng! Vâng! Chúng tôi sẽ không quấy rầy cô ta đâu!” Mấy người kia sợ hãi gật đầu, sau đó nhanh chóng rời đi.
Thực ra Dương Thiên còn có một cách giải quyết bạo lực hơn, nhưng vì Vương Nhã Lộ không phải cháu gái ruột của ông cụ Vương nên hắn cũng không muốn làm mọi chuyện trở nên rắc rối. Thế nên, Dương Thiên quyết định dùng tiền để giải quyết.
“Anh Tiểu Thiên, cảm ơn anh!” Vương Nhã Lộ cảm ơn Dương Thiên.
“Không cần cảm ơn anh! Chỉ tiếc ông cụ Vương là người tốt, thế mà lại có những người con như thế này! Anh cũng không có cơ hội gặp mặt ông lần cuối.” Dương Thiên nói.
“Khi ông nội ra đi vô cùng thanh thản, không hề đau đớn chút nào! Em nghĩ ông nội nhất định sẽ được lên thiên đường, tận hưởng hạnh phúc.” Vương Nhã Lộ nói, giọng nói còn mang theo giọng mũi khàn khàn.
Sau đó, Vương Nhã Lộ dẫn Dương Thiên tới mộ của ông cụ Vương.
“Ông nội, con đưa anh Tiểu Thiên tới thăm ông đây. Lúc ông ở trong bệnh viện không phải vẫn luôn khen ngợi anh Tiểu Thiên đó sao? Bây giờ anh ấy đến rồi. Ông ở trên trời nhìn thấy có vui không? Bây giờ Lộ Lộ rất ổn, ông không cần phải lo lắng cho con đâu. Lộ Lộ cũng sẽ tự chăm sóc bản thân mình, con không còn là trẻ con nữa, sẽ không làm ông phải lo lắng đâu.”
Vương Nhã Lộ đứng trước mộ ông nội, chậm rãi nói như đang trò chuyện lúc ông cụ Vương còn sống.
“Ông nội, thì ra con được ông nhặt về nuôi. Sao ông không nói cho con biết? Có phải ông sợ con buồn không? Không sao, ông nội, cho dù con được ông nhặt về nhưng con cũng sẽ mãi mãi là cháu gái ruột của ông! Ông cũng mãi mãi là ông nội của con!”
Vương Nhã Lộ nói đến đây thì không cầm được nước mắt.
“Ông nội, anh Tiểu Thiên đã mua lại ngôi nhà của chúng ta rồi, sau này đám người xấu đó sẽ không tới làm loạn nữa. Đó là nhà của chúng ta! Ông nội, bây giờ Lộ Lộ đã biết kiếm tiền rồi, sao ông không cho con cơ hội báo đáp ông?”
Vương Nhã Lộ khóc nức nở: “Ông nội, ông đi rồi, từ giờ Lộ Lộ chỉ còn một mình.”
Vương Nhã Lộ quỳ trên mặt đất khóc lớn.
Dương Thiên yên lặng đứng sau lưng cô, trầm mặc không nói.
Trên bầu trời thỉnh thoảng lại truyền đến những tiếng chim tước kêu, nghe như tiếng ai đang nức nở.
Qua một hồi lâu, Vương Nhã Lộ lau khô những giọt nước mắt, ngại ngùng nhìn Dương Thiên nói: “Anh Tiểu Thiên, thật thất lễ quá, để anh đợi lâu rồi.”
Đem hết nỗi ưu phiền của mình nói ra ngoài, Vương Nhã Lộ cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều.
Dương Thiên lắc lắc đầu nói: “Bây giờ ông cụ Vương đã từ trần, anh tin ông ở trên thiên đường cũng hy vọng nhìn thấy em sống vui vẻ hạnh phúc, vì thế em đừng quá đau lòng nữa.”
Vương Nhã Lộ đáp: “Anh Tiểu Thiên, em biết, em không sao đâu, anh không cần quá lo lắng.”
Dương Thiên nhìn Vương Nhã Lộ nói: “Hậu sự của ông cụ Vương đã giải quyết xong rồi, em định quay về trường học hay ở lại thành phố Đồng một thời gian?”
“Ông luôn mong muốn em có thể học xong đại học, vì vậy em sẽ không từ bỏ nghiệp học hành đâu.”, Vương Nhã Lộ đáp.
“Vậy thì tốt! Anh đưa em về trường!”, Dương Thiên đề nghị.
“Cảm ơn anh Tiểu Thiên, tiền viện phí của ông, còn có một triệu tệ tiền mua nhà kia, em nhất định sẽ trả toàn bộ cho anh.”, Vương Nhã Lộ nói cảm ơn, trong mắt đầy cảm kích nhìn Dương Thiên.
“Không sao đâu, tiền đó không trả cũng không sao!”, Dương Thiên cười nói.
Vương Nhã Lộ kiên quyết lắc đầu. Cô đã hạ quyết tâm, nhất định phải nỗ lực kiếm tiền trả cho Dương Thiên.
Dương Thiên bất đắc dĩ đành phải đồng ý với cô.
Hắn cùng Vương Nhã Lộ quay về thu dọn nhà cửa một chút. Vương Nhã Lộ nhìn căn nhà, trong mắt tràn đầy hoài niệm. Đây là nơi mà cô và ông cụ Vương đã sống cùng nhau mấy chục năm. Nhà vẫn còn, nhưng người thì không còn, cô lần sau quay về cũng chỉ lủi thủi một mình. Không còn ai yêu thương cô, đợi cô trở về nhà như thế nữa.
“Đi thôi!”, Dương Thiên ở bên cạnh Vương Nhã Lộ nói.
0
0
đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận