Danh sách Chapter

Chapter 300 Chapter 299 Chapter 298 Chapter 297 Chapter 296 Chapter 295 Chapter 294 Chapter 293 Chapter 292 Chapter 291 Chapter 290 Chapter 289 Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


“Mau lên, mau lên, bọn họ bị say nắng rồi, mau đỡ họ đến chỗ râm mát ngồi nghỉ.” Dương Thiên một tay đỡ Lý Kim Hâm, một tay đỡ Vệ Tiểu Kỳ, vô cùng cẩn thận.

Hơi thở thơm mát từ thân thể Dương Thiên tỏa ra, Vệ Tiểu Kỳ gần như ngất xỉu đột nhiên cảm nhận được, cô tham lam hít một hơi, cảm thấy thân thể yếu đuối vô lực của mình hình như khá hơn một chút.

Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua vẻ mặt kiên nghị của Dương Thiên, trong lòng lập tức tràn đầy xúc động.

“Làm cái gì đấy hả? Vẫn còn trong thời gian huấn luyện quân sự đấy nhé!!!” Chương Chí Bưu nhìn thấy Dương Thiên trực tiếp chỉ huy mọi người đỡ sinh viên té ngã vào bóng râm ngồi nghỉ, căn bản không thèm hỏi ý kiến anh ta thì tức giận hét lên.

“Một đám yếu ớt, những người như các cô các cậu nếu mà ném vào trong quân đội để huấn luyện thực sự thì chắc chưa hết một tháng đã chết rồi!”
Cả lớp vô cùng phẫn nộ trước người huấn luyện viên máu lạnh này, nhưng không ai dám nói ra, sợ nói ra sẽ bị anh ta trả thù.

Dương Thiên làm như không nghe thấy những lời mắng chửi của Chương Chí Bưu, nhanh chóng đỡ các bạn học đến nơi râm mắt, để bọn họ ngồi xuống nghỉ ngơi, sau đó mới buông tay ra.

Vệ Tiểu Kỳ đột nhiên cảm thấy hơi thở mát lạnh lập tức biến mất thì cảm thấy mất mát vô cùng.


Cô theo bản năng vươn tay ra nắm lấy tay Dương Thiên.

“Hả?” Dương Thiên khó hiểu, quay đầu nhìn Vệ Tiểu Kỳ một cái.

“Cảm...!Cảm ơn...” Vệ Tiểu Kỳ lập tức đỏ bừng mặt, nhỏ giọng nói.

Dương Thiên mỉm cười an ủi cô một cái, sau đó lạnh lùng bước tới trước mặt Chương Chí Bưu: “Chẳng lẽ huấn luyện viên còn không biết tố chất thân thể của chúng tôi như thế nào à? Trời nắng nóng như thế này, ai có thể chịu được quãng đường dài như vậy chứ?”
“Hừ! Lúc nào cũng lấy lý do ra bao biện cho sự yếu kém của mình!” Chương Chí Bưu khinh thường nhìn Dương Thiên, nói chuyện không chút khách khí nào: “Các cô các cậu là đội ngũ kém cỏi nhất mà tôi từng huấn luyện! Lần này tôi sẽ đánh giá kém tất cả!”
Sau khi kết thúc huấn luyện quân sự thì cũng sẽ có kiểm tra đánh giá, thành tích sẽ được tính vào tổng thành tích cả học kỳ.

“Phi! Cái quái gì vậy trời? Coi chúng tôi là củ hành đấy à?” Trong lớp cuối cùng cũng đã có người không chịu nổi nữa, hét ầm lên.

“Đúng vậy, đồ huấn luyện viên chó má! Anh nhìn những lớp khác xem, bọn họ chạy một vòng là nghỉ rồi, anh lại còn bắt chúng tôi chạy năm vòng? Anh cũng xứng đáng là huấn luyện viên à?”
“Đúng vậy!”
...!
Có một người khơi màu, sau đó tất cả mọi người đều trút hết sự bất mãn của mình ra ngoài.

“Giỏi lắm! Giỏi lắm!” Chương Chí Bưu tức đến phát run: “Các cô các cậu giỏi rồi! Nếu vậy thì có ai dám ra đấu với tôi không?” Chương Chí Bưu nhìn đám sinh viên trước mặt, tức giận nói mấy câu, nhưng sau đó lại nhìn về phía Dương Thiên.

Thực ra mục tiêu của anh ta chính là Dương Thiên, chỉ cần cho Dương Thiên một bài học thì anh ta sẽ có cơ hội được thăng chức.

Còn chuyện huấn luyện viên này ngoài việc được ghi vào trong lý lịch thì cũng chẳng giúp được gì anh ta cả.

“Lão tam, đừng đồng ý với anh ta!” Lão đại Trịnh Vân Long nói: “Anh ta là quân nhân, ngày nào cũng huấn luyện, cậu không đấu lại được đâu!”
“Đúng vậy, anh Thiên, tên huấn luyện viên chó má này chỉ dám tác oai tác quái trước mặt đám sinh viên chúng ta thôi!”
Mọi người đều khuyên Dương Thiên không cần để ý đến Chương Chí Bưu làm gì.


Dương Thiên vẫy tay trấn an bạn học, sau đó nhìn về phía Chương Chí Bưu, lạnh lùng hỏi: “Anh muốn đấu thế nào?”
Nhìn thấy phép khích tướng của mình có tác dụng, Chương Chí Bưu cố nén sự sung sướng trong lòng, lớn tiếng nói: “So chạy bộ, hai người cùng nhau chạy, ai dừng lại trước người đó thua!”
Dương Thiên suy nghĩ một lúc, lạnh lùng nói: “Được, so theo ý anh.”
“Này! Lão tam, sao lại bốc đồng như thế!” Nhóm Trịnh Vân Long lo lắng nhìn Dương Thiên.

Dương Thiên mỉm cười, tỏ vẻ mình không sao.

Hắn nhìn về phía Chương Chí Bưu, mặt không đổi sắc: “Vậy thì bắt đầu thôi!”
Cuộc so tài thứ hai giữa Chương Chí Bưu và Dương Thiên chính thức bắt đầu!
Vòng thứ nhất!
Vòng thứ hai!
Vòng thứ năm!
Vòng thứ mười!
...!
Cả hai giống như hai chiếc mô tơ không ngừng quay xung quanh sân huấn luyện.

“Anh Thiên cố lên! Anh Thiên cố lên!” Mọi người trong lớp không ngừng cổ vũ cho Dương Thiên.


“Ồ! Nam sinh này chạy tốt thật!” Trên sân huấn luyện còn có những sinh viên của khoa khác, nhìn thấy Dương Thiên và Chương Chí Bưu chạy hết vòng này đến vòng khác thì không khỏi tò mò nhìn theo.

“Hả? Dương Thiên?” Trong hàng ngũ của khoa Văn học, một nữ sinh cao ráo xinh đẹp, buộc tóc đuôi ngựa đang nhìn theo bóng dáng của Dương Thiên, không khỏi sửng sốt.

Hắn gầy hơn so với trước đây nhiều thật! Cô gái này chính là nữ sinh mà Dương Thiên yêu thầm ba năm, vừa đến đại học An đã được nằm trong bảng xếp hạng hoa khôi, nữ thần học bá xếp thứ chín bảng xếp hạng- Tần Ngữ Huyên.

Cô biết Dương Thiên trước kia trông như thế nào, không ngờ một thời gian ngắn mà hắn đã gầy đi nhiều như thế.

Ở khu vực của các sinh viên khoa Lịch sử, một nữ sinh toát lên vẻ thư hương cũng tò mò nhìn Dương Thiên một cái.

Kia chẳng phải là thanh niên mập mạp ngồi cạnh mình trên tàu hỏa đó sao? Trương Thi Ninh vô cùng tò mò, không ngờ người đó cũng có thể chạy như vậy.

Trong khoa lịch sử còn có một nữ sinh đáng yêu, vẻ mặt vô cùng hưng phấn mà nhìn Dương Thiên, trong lòng âm thầm cổ vũ cho hắn: Anh Tiểu Thiên cố lên!.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận