Danh sách Chapter

Chapter 300 Chapter 299 Chapter 298 Chapter 297 Chapter 296 Chapter 295 Chapter 294 Chapter 293 Chapter 292 Chapter 291 Chapter 290 Chapter 289 Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


“Ôi! Anh ơi, anh là ai thế?” Cô gái nhỏ đáng yêu như búp bê, mặc dù dáng vẻ rất chật vật nhưng nói chuyện lại vô cùng sắc sảo.

Cô bé hoàn toàn không biết, nếu như không nhờ có Dương Thiên thì bản thân mình đã chết rồi.

“Ha ha!” Dương Thiên cười, khẽ xoa đầu cô bé.

Trong lòng hắn rất vui vẻ, bản thân vừa cứu được một mạng người, làm gì có ai không vui vẻ cơ chứ.

“Anh tên là Dương Thiên!”
“Vậy em gọi anh là anh Tiểu Thiên nhé!” Cô bé nghiêng đầu, nói: “Em là Nam Nam.”
“Nam Nam, sao em lại ham chơi như thế hả! Ngã cả xuống sông, cha mẹ em lo lắng gần chết!” Dương Thiên nhẹ giọng trách mắng, hắn cũng cảm thấy cô bé này nghịch ngợm quá.

“Hình như là như thế! Nam Nam không cẩn thận bị ngã xuống cầu thì phải! Là anh Tiểu Thiên đã cứu em sao?” Nam Nam mơ hồ hỏi.

“Tất nhiên là anh rồi!” Dương Thiên cứu được một mạng người vẫn rất đắc ý: “Đi thôi, cha mẹ em chắc lo lắng lắm!”
“Anh Tiểu Thiên, em không còn chút sức lực nào nữa rồi, anh cõng em đi.” Nam Nam làm nũng.

Không biết tại sao, Nam Nam cảm thấy Dương Thiên vô cùng thân thiết, giống như người thân của mình vậy, cô bé không sợ hãi hắn một chút nào.

Dương Thiên bất đắc dĩ, chỉ có thể cõng cô bé về phía cây cầu kia.


Lúc này, ở trên cầu, cha mẹ của Nam Nam đã không còn hy vọng nữa rồi.

Hơn một tiếng đồng hồ đã trôi qua, nhưng những người đang tìm kiếm dưới nước vẫn không có thu hoạch gì.

Người phụ nữ xinh đẹp đã khóc cạn nước mắt, vô lực tựa ở một bên, hai mắt dại ra.

Người đàn ông trung niên nắm tay vợ, trong lòng vô cùng hối hận.

Nếu như không phải vì ông ta bận rộn công việc thì có thể đưa hai mẹ con đi chơi, làm sao có thể xảy ra chuyện như thế này được.

“Cha! Mẹ!” Đột nhiên, một âm thanh non nớt vang lên.

Âm thanh rất nhỏ, người bình thường khó mà nghe thấy.

“A! Con gái của mẹ!” Người phụ nữ xinh đẹp giống như lập tức phục hồi lại tinh thần.

Bà đứng phắt dậy, vội vàng tìm kiếm bóng dáng con gái nhỏ của mình.

Vừa rồi, bà rõ ràng đã nghe được giọng nói của con gái.

“Mạn Nhã, em...” Người đàn ông trung niên không biết tại sao vợ mình lại đột nhiên kích động như thế.

Ông lập tức kéo vợ mình lại, nhưng lại bị bà gạt tay ra.

“A! Con gái của mẹ!” Người phụ nữ nhanh chóng nhìn thấy bóng dáng của con gái mình trong đám đông.

Lúc này, cô bé đang đứng cạnh một người thanh niên mập mạp.

Người phụ nữ lập tức chạy vọt tới, ôm chầm lấy con gái mình, giống như sợ cô bé lại mất tích nữa vậy, nước mắt giàn dụa.

Người đàn ông trung niên cũng ngẩn ngơ, chạy vội tới bên cạnh con gái.

Gương mặt lạnh lùng thường ngày cũng lộ ra dáng vẻ kích động.

“Ồ? Đó chẳng phải là thanh niên vừa rồi đã nhảy xuống cứu cô bé sao?” Một người trong đám đông ngạc nhiên nói.


“Đúng vậy! Không ngờ cậu ta thực sự có thể cứu được cô bé!”
“Cậu thanh niên, làm tốt lắm!”
Có ai đó trong đám đông vỗ tay, ngay lập tức, mọi người đều vỗ tay tán thưởng Dương Thiên.

Người đàn ông trung niên cũng nhìn về phía Dương Thiên, ông ta vỗ bả vai hắn, cảm kích nói: “Cậu nhóc, cảm ơn cậu đã cứu con gái tôi!”
Dương Thiên mỉm cười, hắn cảm giận được trên người người đàn ông này một cảm giác vô cùng uy nghiêm, nhưng không hề kiêu ngạo.

Xem ra thân phận của người đàn ông trung niên này không hề bình thường.

Dương Thiên thầm nghĩ.

“Mẹ, chính anh Tiểu Thiên đã cứu con đấy.” Nam Nam rời khỏi vòng tay của mẹ, chỉ vào Dương Thiên nói.

“Con bé này! Sao lại nghịch ngợm như vậy, mẹ bị con làm cho chết khiếp rồi!” Người phụ nữ ra vẻ hung dữ trách mắng con gái mình, rồi lại vô cùng cảm kích nhìn Dương Thiên: “Cảm ơn cậu đã cứu Nam Nam nhà chúng tôi! Nếu như mất đi Nam Nam, tôi thực sự không biết phải làm như thế nào nữa.”
Dương Thiên mỉm cười xua tay: “Nam Nam đáng yêu như vậy, tôi cũng rất yêu mến con bé.”
Lúc này, quần áo trên người Nam Nam vẫn còn chưa khô, người đàn ông trung niên nói cho Dương Thiên biết địa chỉ nhà mình, sau đó vội vàng đưa Nam Nam trở về.

Bọn họ muốn đưa Nam Nam đến bệnh viện kiểm tra một chút, rơi xuống sông lâu như vậy, ai mà biết có xảy ra vấn đề gì không.

Hai người nói lần khác sẽ cảm ơn Dương Thiên đàng hoàng.

Tiểu Nam Nam lưu luyến nhìn Dương Thiên: “Anh Tiểu Thiên, ngày mai anh tới nhà em chơi nhé!”
Dương Thiên mỉm cười gật đầu, vẫy tay với cô bé rồi rời đi.

Hắn còn chưa tìm được nhân sâm tiêu chuẩn, bây giờ phải tiếp tục đi tìm mới được.


...!
Sáng hôm sau, Dương Thiên vừa mở cửa đã thấy có một chiếc BMW đỗ ở ngoài.

Người lái xe nhìn thấy Dương Thiên thì vội vàng chạy tới, nói: “Cậu Dương, thủ trưởng bảo tôi tới đón cậu.” Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Dương Thiên, người này lập tức nói thêm: “Chính là người đàn ông trung niên hôm qua đã cho cậu biết địa chỉ nhà đó.”
Cha của Tiểu Nam Nam? Dương Thiên nhớ lại, liền ngồi lên xe.

Chẳng mấy chốc, chiếc xe ô tô đã dừng lại trước một căn biệt thự lớn.

“Oa! Anh Tiểu Thiên, anh đến rồi à!” Dương Thiên vừa xuống xe thì một cô bé bảy tám tuổi từ trong biệt thự đã nhanh chóng chạy ra.

Cô bé chính là Tiểu Nam Nam.

Lúc này Nam Nam đã khôi phục lại như bình thường, cả người vô cùng linh hoạt, tràn đầy sức sống.

“Ha ha.” Dương Thiên bế cô bé lên.

“Người anh em, sáng sớm đã bắt cậu phải tới đây, thực xin lỗi!” Người đàn ông trung niên cười nói.

.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận