Danh sách Chapter

Chapter 300 Chapter 299 Chapter 298 Chapter 297 Chapter 296 Chapter 295 Chapter 294 Chapter 293 Chapter 292 Chapter 291 Chapter 290 Chapter 289 Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 104 Chapter 103 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Dương Thiên nhìn Lãnh Tình, không nói nên lời.

Bây giờ hắn đã biết, cô gái này không những lạnh lùng mà còn phúc hắc.

“Đàn chị Lãnh Tình, tôi về trước đây.” Dương Thiên chào cô một tiếng, sau đó không quan tâm Lãnh Tình nói gì, lập tức chạy đi nhanh như chớp.

“Cậu...!Hừ!” Lãnh Tình hừ lạnh một tiếng, bất mãn nhìn về phía Dương Thiên.

Nam sinh nào cũng ái mộ cô, tất cung tất kính, chỉ có Dương Thiên là không để cô vào mắt.

Dương Thiên trở lại trường học, không có việc gì làm nên quyết định ra sân thể dục chạy vài vòng.

Mấy ngày nay Huyền Hư đạo nhân thả lỏng cho hắn, ba ngày nữa sẽ tiến hành huấn luyện giai đoạn Luyện gân.

Một vòng! Hai vòng!
Hắn chạy liền một mạch mười vòng mà thậm chí còn không đổ một giọt mồ hôi nào.

Tố chất thân thể của hắn bây giờ quá tốt, một cú đấm cũng có thể đánh chết voi!
Đột nhiên, Dương Thiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Tần Ngữ Huyên! Nữ sinh mà hắn yêu thầm suốt ba năm cấp ba.


Lúc này Tần Ngữ Huyên mặc một chiếc váy màu xanh lam, mái tóc không buộc đuôi ngựa nữa mà xõa ra, càng tăng thêm vẻ quyến rũ.

Chỉ là, bên cạnh cô lúc này còn có một nam sinh nữa.

Nam sinh đó cao gần 1m9, đẹp trai ngời ngời, đang tươi cười nói gì đó với Tần Ngữ Huyên.

“Dương Thiên?” Tần Ngữ Huyên cũng nhìn thấy Dương Thiên đang chạy bộ.

“Chào cậu!” Dương Thiên chào hỏi cô, trong lòng lại có vô vàn suy nghĩ.

“Người này là?” Thanh niên cao lớn bên cạnh Tần Ngữ Huyên hỏi, trên mặt vẫn còn lưu lại ý cười ấm áp.

“Đây là bạn học cấp ba của em, Dương Thiên.” Tần Ngữ Huyên giới thiệu.

“Chào cậu, tôi là Chu Dật Phong, sinh viên năm nhất khoa Văn học, bạn trai của Ngữ Huyên.” Chu Dật Phong mỉm cười chào hỏi Dương Thiên, vươn tay ra muốn bắt tay hắn.

“Chào cậu!” Dương Thiên cũng vươn tay ra.

Hắn không nghĩ Tần Ngữ Huyên nhanh như vậy đã có bạn trai, mặc dù trong lòng hắn đã không còn suy nghĩ gì với Tần Ngữ Huyên nữa, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy trống rỗng.

Tần Ngữ Huyên nghe thấy Chu Dật Phong giới thiệu mình là bạn gái của cậu ta thì hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì thêm cả.

Cô nhìn về phía Dương Thiên: “Dương Thiên, không ngờ cậu lại có sự thay đổi vượt bậc như thế này! Mấy tháng trước còn béo như vậy, thế mà bây giờ hình thể đã khôi phục lại như người bình thường rồi.”
Tần Ngữ Huyên cũng rất bất ngờ trước sự thay đổi của Dương Thiên.

Cô và Dương Thiên học chung với nhau ba năm, đã sớm quen với hình thể mập mạp của hắn.

Bây giờ nhìn thấy Dương Thiên khôi phục như người bình thường thế này, Tần Ngữ Huyên cứ có cảm giác quái quái.

“Đúng vậy! Thời gian trôi qua, mọi chuyện đều thay đổi.

Cũng giống như hoa khôi cậu vậy, bây giờ không phải cũng thay đổi rất nhiều sao?” Dương Thiên cảm thán một câu, hắn vẫn thích Tần Ngữ Huyên buộc tóc đuôi ngựa của hồi cấp ba hơn.

Tần Ngữ Huyên nghe Dương Thiên nói như vậy thì im lặng.

Chu Dật Phong nghe hai người nói chuyện thì đột nhiên cảm thấy có gì đó không bình thường, trong lòng phảng phất như Dương Thiên sẽ là một mối uy hiếp lớn với mình.


Cậu ta lên tiếng: “Ngữ Huyên, nếu như đã là bạn học cũ thì không bằng chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi.

Gần đại học An có một nhà hàng năm sao, là nhà hàng của chú anh, để anh đưa mọi người tới đó ăn thử.”
Chu Dật Phong cười nói.

Ồ, đang muốn khoe gia thế à? Dương Thiên thầm nghĩ.

Hắn đã không còn là một thanh niên không hiểu chuyện nữa rồi.

“Không cần đâu! Tôi vừa mới ăn xong, vẫn còn no lắm.” Dương Thiên mỉm cười từ chối.

“Thằng ranh kia, thì ra mày ở chỗ này!” Dương Thiên đang nói chuyện với Chu Dật Phong và Tần Ngữ Huyên thì đằng sau đột nhiên vang lên một âm thanh tức giận.

Dương Thiên xoay người lại nhìn, chỉ thấy Tào Quân vẻ mặt phẫn nộ nhìn chằm chằm về phía này, đằng sau anh ta còn vài người nữa.

Tào Quân nhìn thấy Dương Thiên thì tràn đầy hận ý.

Lần trước Dương Thiên đánh anh ta gãy mấy cái răng, khiến anh ta chịu đau cả một tuần.

Từ nhỏ đến lớn, Tào Quân chưa từng bị ai bắt nạt như vậy.

Tào Quân nhìn Dương Thiên, rồi lại nhìn mấy người sau lưng mình, cười lạnh.

Những người sau lưng cậu ta đều là những tên đầu gấu của đại học An.


Có người đá một cái đã vỡ tan tảng đá to như cái chậu rửa mặt.

Tào Quân biết Dương Thiên có thể đánh nhau, nhưng làm sao có thể đạt đến trình độ như những người này được?
“Thế nào? Má anh hết đau rồi à?” Dương Thiên nhìn Tào Quân, cười hỏi.

Tên Tào Quân này hôm đó đã bị hắn dạy cho một bài học, không ngờ anh ta vẫn không biết tốt xấu mà tìm tới tận đây gây phiền phức.

“Hừ! Thằng ranh này, hôm nay mày chết chắc rồi!” Tào Quân nghe thấy câu nói đó của Dương Thiên thì lập tức bùng nổ.

Anh ta nhìn về phía sau, ra lệnh: “Các người lên hết cho tôi, đánh cho nó thừa sống thiếu chết đi!”
“Chờ một chút!” Tần Ngữ Huyên đột nhiên hét lên, chạy đến bên cạnh Dương Thiên, hỏi: “Dương Thiên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao bọn họ lại muốn đánh cậu?”
“Một lũ không đáng nhắc tới mà thôi!” Dương Thiên khẽ cười, không thèm quan tâ m đến đám người Tào Quân.

“Ha ha! Bọn họ không phải là một lũ không đáng nhắc tới đâu! Người dẫn đầu là Tào Quân, cha anh ta là một trong những người đứng đầu thế giới ngầm của thành phố Hải, thế lực lớn đến khó tưởng tượng nổi.” Chu Dật Phong đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng.

“Cậu biết tôi?” Tào Quân nhìn về phía Chu Dật Phong, nghi ngờ hỏi.

“Ha ha, Chu Nhất Tiền là chú tôi, tôi là Chu Dật Phong.” Chu Dật Phong mỉm cười nói.



0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận